Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 29 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


“Diệp Bạc Hâm, con đưa cho ta xem cái gì đây?” nhìn thấy Diệp Bạc Hâm mở ra, dãn mắt ra nhìn cuốn sổ bọc da đỏ, Diệp Viễn Đông không dám tin dụi dụi mắt, là ông già hoa mắt rồi à, cũng không đến mức mù mắt, tốt xấu gì ông cũng nhìn ra hai quyển sổ đỏ kia.



Diệp Viễn Đông nhíu cặp lông mày dày, ánh mắt rơi trên cột người đàn ông, liền cảm thấy trời đất xoay chuyển, giọng nói âm trầm rít lên.



Hạ Băng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Diệp Viễn Đông nổi trận lôi đình như vậy, bà lén lút liếc mắt nhìn, kinh hoàn đến nỗi mở to miệng.



Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng tránh được Diệp Viễn Đông muốn cướp cuốn sổ trong tay, ngón tay chơi đùa giấy chứng nhận kết hôn, lùi lại chỗ chắc chắn an toàn.



“Giấy chứng nhận kết hôn a, ông còn chưa già mắt đã hoa rồi sao.” Diệp Bạc Hâm nhún vai, giọng điệu thoả mái, Diệp Viễn Đông tức giận ôm ngực thở gấp.



Hạ Băng nhìn thấy Diệp Viễn Đông môi trắng bệch, tức giận toàn thân run rẩy, kinh ngạc không thôi, vội vàng giúp ông thông khí, dùng ánh mắt khiển trách hướng về Diệp Bạc Hâm như muốn bắn chết cô.



Diệp Thiên Dịch từ trong cơn kinh ngạc định thần lại, liền cướp lấy giấy chứng nhận kết hôn trong tay Diệp Bạc Hâm, vội vàng mở ra, sau đó lên tiếng trách móc.



Cậu trừng đôi mắt đào hoa, tức giận nói: “Không... không phải... người đàn ông này là ai?”


Hạ Băng hậm hực ngậm miệng, hướng về Diệp Thanh Vũ đưa mắt ra hiệu.



Kết quả Diệp Thanh Vũ đứng sững sờ nhìn Diệp Bạc Hâm, dường như đang suy nghĩ gì, dáng vẻ như lạc vào cõi thần tiên, căn bản không nhìn thấy cô đang nghĩ gì.



Lúc này trong lòng Diệp Thanh Vũ mơ hồ có chút nhảy nhót vui mừng, ngày trước Hạ Dã Nhuận là em rể của cô, cô có ghét Diệp Bạc Hâm như thế nào cũng không đi tranh giành.



Mẹ cô là người thứ ba, cô tuyệt đối không bước vào vạch xe đổ của mẹ cô, bị người khác khinh bỉ.



Bây giờ Diệp Bạc Hâm đã kết hôn rồi, vậy có phải cô có cơ hội rồi?



Mặc dù cô không biết rõ rốt cuộc Diệp Bạc Hâm đang nghĩ gì, cô cũng không tức giận không tranh giành, vậy mà thua một cô gái mù loà, cùng với tính cách ngang ngược của cô đi đâu rồi?



Diệp Viễn Đông phẫn nộ trầm giọng la mắng Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm một tiếng cũng không thốt ra, Diệp Thiên Dịch đứng một bên xem kịch hay.



Lão già cho rằng Diệp Bạc Hâm biết lỗi sai rồi, sắc mặt xoa dịu, “Bố không quan tâm con vì lí do gì mà lại đăng kí chứng nhận kết hôn, ngày mai liền đem cuộc hôn nhân này huỷ bỏ cho ta, liền xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Đều lớn hết rồi còn hồ đồ như vậy, nếu như để Hạ gia biết được chuyện này, Diệp gia chúng ta chịu trách nhiệm không nổi.”



Diệp Viễn Đông âm trầm nhìn Hạ Băng, cảnh cáo cô, “Giữ miệng bà cho chặt, nếu như để chuyện này lộ ra ngoài, ta khâu miệng của bà lại.”



Hạ Băng vô cùng kinh ngạc nhìn ông, “Viễn Đông, lời này của ông có ý gì? chẳng lẽ ông muốn lừa gạt Hạ gia? Bạc Hâm cũng đã có chứng nhận kết hôn rồi, Hạ gia cũng không phải kẻ ngốc, chúng ta làm sao có thể giấu được bọn họ?”