Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 294 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Ngày Tập Vị Nam đưa Diệp Bạc Hâm về nhà, bác hai bác ba cô tư cô năm cô sáu đều từ nhiều thành phố quay về nhà.



Ngoài nhà, mấy người anh con bác trạc tuổi nghe tin cũng đến, đứng ở cửa ngẩng đầu trông, đều là thanh niên đã hơn 20 tuổi, cũng bộc lộ tài năng ở nhiều lĩnh vực khác nhau, chiếm giữ nhỏ nhoi, nhân tài trong ngành, lúc này đã quây quanh Tập Khởi Nhu tán gẫu, chỉ vì Tập Khởi Nhu là tiểu bối duy nhất đã nhìn thấy chị dâu.



Tập Vị Cận vì công việc bận rộn, buổi sáng đã đến công ty giải quyết việc trước.



Chiếc Land Rover màu đen từ xa đi đến, bên ngoài bãi cỏ biệt thự màu sắc rực rỡ, mấy người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên im bẵng, từng đôi mắt dõi theo chiếc xe từ xa tới gần, muốn bóc trần miếng màng màu đen.



Vốn dĩ nghe nói anh hai lạnh lùng nhất bên cạnh không hề có phụ nữ gì đã kết hôn, bọn họ đã kinh ngạc vô cùng, trong lòng mặc dù rất hiếu kì anh hai lần này lại lên cơn điên gì, người phụ nữ nào khiến anh nhìn lọt mắt, nhưng sợ đắc tội với anh hai mà không dám sau lưng phái người đi điều tra, không dễ gì được nhìn thấy anh hai đưa chị dâu về, bây giờ bọn họ còn có thể bình tĩnh tự nhiên?



Cộng thêm Tập Khởi Nhu còn thêm mắm thêm muối, nói anh hai bất luận thế nào đều cưng chiều chị dâu, còn nói chị dâu tán đổ anh hai, bọn họ càng sốt ruột muốn nhìn thấy chị dâu trong truyền thuyết.



Cách lần trước tới Tập gia mới mấy ngày, Diệp Bạc Hâm mặc dù không hề muốn đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của lão phu nhân, nhưng ngại sắc mặt của Giang Nhan, vẫn phải đồng ý đến ra mắt người nhà Tập gia, đã quen mặt rồi, dẫu sao sau này đều phải tiếp xúc với nhau.



Nhưng không ngờ, ngoài cửa mấy người đàn ông thân hình cao lớn, mặt mày sáng lạn đang đứng, giả vờ hưu nhàn nhưng lại nỗi bật hơn người.



Gien của người nhà Tập gia cũng có phần quá mạnh rồi.



Không hổ danh là gia tộc kéo dài suốt trăm năm, mỗi một người đều là long phụng, đơn cử như nói đến khí nhất, sự cao quý ấy toát ra từ xương cốt, không cần bảng hiệu rườm rà, tuyệt đối không phải giàu hai đời, giàu ba đời có thể so sánh được, sản phẩm xa xỉ của nhiều nhãn hiệu cũng không chống lại được một người xuất sắc ưu tú từ đầu đến chân.



Diệp Bạc Hâm chỉ biết Tập Khởi Nhu đứng ở trung tâm, ngoài ra còn có hai cô gái mặc đầm dài, khí chất thanh tao.



Năm người đàn ông trạc tuổi, tùy ý đứng cùng nhau, tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp trong biệt thự.



Nhìn thấy sự căng thẳng của cô, Tập Vị Nam lặng lẽ đưa một tay ra, áo lên bàn tay đang đặt trên đùi của cô, chất giọng đầy lôi cuốn mang theo mẹnh lệnh khiến người khác an tâm, "Ba người bên trái là anh họ của anh, con trai của bác hai bác ba, hai người bên phải là em họ của anh, con trai của cô tư, cô năm, Khởi Nhu em đã gặp qua, con gái của bác ba, hai cô gái kia là em họ của anh, con gái của cô sáu..."
"Phù... ha ha..." không biết là ai cười, những tiếng cười hi hi thoải mái đồng loạt vang lên.



Tập lão gia hơi ngạc nhiên, nheo mày lại, thần sắc vốn dĩ căng thẳng cũng vì động tác ngốc nghếch đáng yêu này của cô mà không giữ nỗi.



Ông ấy chỉnh đốn thần sắc, bình thản nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, sau đó đuôi mắt quét qua mấy tiểu bối đang cười ra tiếng, "Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười không? Không phải gọi ăn cơm rồi sao? Đều đứng ngây ra đó làm gì? Không đói thì cút ra ngoài, để tránh người già vì mấy thằng nhóc bọn bây mà nuốt không trôi cơm, rõ ràng bị bọn bây làm tức đến phát bệnh dạ dày."



Nói xong, ông ấy nắm tay lại, trừng mắt nhìn Tập Vị Nam một cái.



Bàn ăn bằng đá cẩm thạch trắng lớn, dài 7 8 mét, chỗ chính có hai vị trí, vì lão phu nhân không có mặt nên trống một chỗ, chứa hơn 20 người, khăn trải bàn màu trắng phủ trên mặt đá cẩm thạch gần cưa sổ, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa, cảnh đẹp mê hoặc.



Diệp Bạc Hâm luôn cảm thấy ông nội không thích mình, từ đầu đến cuối đều không có phản ứng gì với cô, nhưng cô cũng phải là kiểu mong manh dễ vỡ, trên bàn ăn, ánh mắt lão gia lại như có như không lướt nhìn cô, hại cô không dám ngẩng đầu đối diện với ông ấy, chỉ có thể ngồi ngay ngắn, lúc Tập Vị Nam như thường lệ giúp cô lột vỏ tôm, cô sắp khóc không thành giọt, lo lắng lão gia vì cháu trai mình quá chăm lo cho cô mà nổi giận, nhưng cô nghe nói trong đám cháu đông đúc như vậy, lão gia yêu thương đứa cháu Tập Vị Nam luôn khiến ông ấy đau đầu đến bó tay hết sách này nhất, mỗi lần bị chọc tức đến giậm chân, nhưng vẫn không rút kinh nghiệm, tính cách Tập Vị Nam một nửa là từ ông ấy truyền lại.



Bên dưới bàn ăn, Diệp Bạc Hâm âm thầm đụng nhẹ vào chân Tập Vị Nam, ra hiệu anh đừng quá ân cần nữa, kết quả không biết vì sao, bị anh họ của anh nhìn thấy, đột nhiên trên mặt nở nụ cười trêu chọc, lúc mọi người đều nhìn hướng về mình, Diệp Bạc Hâm nhục nhã xấu hổ cúi đầu, mặt từ từ đỏ lên, muốn tìm kẽ hở dưới đất mà chui xuống.



Tập Vị Nam đau lòng cho vợ, ném ánh nhìn lạnh lùng về phía anh họ, anh ta liền không dám cười nữa, nhưng các trưởng bối đã không kiêng dè anh nữa, cười nói hai đứa tình cảm thật là tốt.



Tập Vị Nam căn bản không giống kiểu lầm lì nội tâm như Tô Uyển nghĩ, cũng không có chuyện mọi người tranh giành nhau trong nội bộ gia tộc, bọn họ phát huy tài hoa ở lĩnh vực của riêng mình, giữa người thân hòa thuận vui vẻ, ít nhất trong 2 3 tiếng cùng bọn họ xã giao, bọn họ tất cả đều thể hiện ra, ngoại trừ chỉ số thông minh ra, chỉ có tình cảm vui vẻ hạnh phúc.



Mãi tới lúc Diệp Bạc Hâm rời đi, lão phu nhân đều không hề lộ mặt, lão gia cũng không có bày tỏ thái độ, chỉ xem cô như người vô hình, nhưng cô phát hiện, bất luận là Tập Vị Nam, hay là anh em họ của anh, quan hệ với lão gia đều rất tốt, thường xuyên chọc cười, lão gia mặc dù mặt hung dữ, nhưng nụ cười trong ánh mắt lại không thể giấu được.



Cha con hòa hợp, cũng chỉ có như thế.



Giống như Tập gia trăm năm vọng tộc, đời sau có thể chủ tâm kính trọng, không vì quyền lợi dục vọng giành giật lẫn nhau, ngược lại hiếm thấy.