Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 297 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


“Thế chắc em cũng biết, Tập Vị Nam anh muốn làm gì, không ai cấm cản được. Anh đã quyết định, không ai có thể thay đổi!” Ánh mắt Tập Vị Nam hơi lắng xuống. Bất chấp dáng vẻ điên cuồng của Đặng Thụy Tây, mủi lòng với người khác chính là tàn nhẫn với người phụ nữ của mình. Anh sẽ không để dành hy vọng cho bất kì ai: “Thụy Tây, ngay từ đầu anh đã phản đối việc bà cụ và ông nội em hứa hẹn chuyện hôn nhân. Nhưng do bản thân em mù mờ, mê muội, không thể trách người khác. Từ đầu anh đã nói, là cuộc đời anh lấy ai, cũng không thể lấy em!”



Đặng Thụy Tây đau khổ, ngẩng đầu lên: “Vì sao? Em có chỗ nào không xứng đáng? Nhẽ nào chỉ vì bà nội thích em, nên anh mới ghét lây cả em?”



Tập Vị Nam không thể phủ nhận, đó cũng là một nguyên nhân. Nếu không phải do bà cụ sắp xếp, biết đâu anh cũng sẽ cân nhắc Đặng Thụy Tây, nhưng ngay từ ngày xưa Đặng Thụy Tây đã luôn lẽo đẽo bên cạnh bà. Lúc ấy anh còn nhỏ, ghét ai, là ghét luôn cả những người xung quanh họ, nên từ sớm đã gạt Đặng Thụy Tây ra khỏi suy nghĩ.



Sự im lặng của anh đã giáng cho Đặng Thụy Tây một đòn tỉnh người, cô tưởng có bà nội anh chống lưng, thì sớm hay muộn anh cũng phải chấp nhận, và họ sẽ sánh vai nhau bước vào lễ đường. Bất kể là bao lâu, cô cũng đợi, đợi bao giờ anh mệt mỏi, đợi bao giờ anh tình nguyện, thế mà... tất cả chỉ do cô tự mình vẽ vời, hóa ra tấm kim bài là bà nội anh lại khiến cô thua ngay lúc mở màn...



Đặng Thụy Tây ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Nước mắt len theo kẽ tay, rơi xuống tấm thảm màu sậm, thoắt cái tan đi.



“Nếu em không có việc gì, vậy anh về trước. Chị dâu em ở bên ngoài, anh bảo chị ấy vào đưa em về.” Tập Vị Nam nhìn cô một thoáng lạnh nhạt, sắc diện bình thản nói.



Vừa quay người đi, ống quần bị người đằng sau níu lại.



Đặng Thụy Tây vẫn vùi đầu vào gối, bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt ống quần anh, bất chấp đầu ngón tay trắng bệch, vẫn nhất quyết không buông.



Tập Vị Nam xoay ra, nhìn xuống cô.



Gương mặt yêu kiều ướt đầm nước mắt, đôi mắt loáng thoáng hụt hẫng, cô khóc đến lạc giọng, nhưng vẫn cố gắng gượng cười: “Anh Hai... anh đừng đi, hôm nay là sinh nhật em, anh ở lại với em được không? Một lúc, chỉ một lúc thôi, không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Mình quen nhau bao năm nay, anh chưa từng dự sinh nhật của em. Chúng mình dù cho không có duyên số đến với nhau, nhưng nể tình em thích anh bao nhiêu năm, xin anh, ở lại với em một lần sinh nhật...”



Cô đã vứt bỏ kiêu hãnh, dù biết người đàn ông này đã có vợ, biết giữa họ không còn cơ hội, nhưng lòng đau như cắt, mong anh có thể ở bên cô một lần. Cho cô một đêm khó quên, giúp cô đặt dấu chấm hết đẹp đẽ cho mối tình thầm dở dang này.



Trong mắt Tập Vị Nam có vài phần áy náy: “Xin lỗi...”



Mủi lòng mới là thực sự tuyệt tình. Nếu đã không thể cho cô thứ mà cô muốn, hà tất phải để lại một khoảng ký ức mỹ miều, khiến cô cả đời còn lại phải hoài niệm?



Huống hồ, anh đã là người đàn ông có vợ, giấu giếm vợ, ra ngoài dự sinh nhật của người phụ nữ khác, anh làm sao xứng với vợ mình?




“Trên người anh có mùi rượu...” Diệp Bạc Hâm nghiêm sắc mặt, chăm chú nhìn anh đang chuẩn bị đi vào nhà tắm, như vẻ đang đợi một câu trả lời thỏa mãn.



“Có à?” Tập Vị Nam nhấc tay áo lên ngửi thử. Sao anh lại không thấy mùi gì nhỉ?



“Chắc là vô tình bám vào, anh không uống rượu...”



Tập Vị Nam không hề biết, Diệp Bạc Hâm không bận tâm anh có uống rượu hay không, nhưng cô muốn biết anh đi đâu, người tại sao lại có mùi rượu?



“Không, không chỉ mùi rượu, có cả mùi nước hoa...” Diệp Bạc Hâm không định dừng ở đó. Trong lòng cô khó chịu, làm sao có thể kiềm chế được. Thay vì đoán già đoán non trong âm thầm, chi bằng cứ hỏi cho rõ: “Tập Vị Nam, có phải anh giấu em, lén lút ra ngoài đi uống rượu, có đàn bà con gái tiếp rượu, phải không?”



Tập Vị Nam khom người, xích lại gần cô, cười khẽ: “Em tuổi cún à, mũi thính thế?”



Mùi rượu lẫn mùi nước hoa, xem ra mới rồi lúc dìu Đặng Thụy Tây, vô tình bắt vào người. Bản thân anh cũng không ngửi thấy, rốt cuộc cô lại đánh hơi được.



Diệp Bạc Hâm vung tay đẩy gương mặt tươi cười khôi ngô của anh ra, sắc mặt trầm xuống: “Đừng chuyển chủ đề, chuyện này rất nghiêm trọng. Tập Vị Nam, em không hạn chế tự do của anh, càng không muốn can thiệp vào vấn đề riêng tư của anh. Nhưng em là phụ nữ, thấy chồng mình buổi tối nghe điện thoại xong liền vội vã ra khỏi cửa. Lúc quay về lại có mùi nước hoa và rượu trên người. Em không thể làm như không có gì xảy ra. Em không muốn nghi ngờ anh, càng không muốn bán tín bán nghi. Em chỉ muốn nói với anh, hôm nay anh ra ngoài là vì chuyện công hay chuyện tư, nếu tiện, em cần anh giải thích. Nếu bất tiện, anh có thể không nói, nhưng trong lòng em sẽ luôn có sự ngăn cách.”



Chuyện năm năm trước, cô không muốn tái diễn lại lần nữa.



Nếu thêm một lần nữa, cô sẽ không cách nào thuyết phục được bản thân.



Yêu mấy cũng không thể nhân nhượng.



Thấy cô nói nghiêm trọng, Tập Vị Nam cười bất đắc dĩ: “Thôi anh thua, nhưng anh nói rồi, em không được giận nhé!”



Diệp Bạc Hâm quấn chăn ngồi ở bên, lặng lẽ nhìn anh: “Phải xem anh nói gì đã.”