Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 304 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Tập Khởi Nhu lập tức gọi điện cho bệnh viện gần đó.



Bên phía bệnh viện nghe nói là người nhà Tập gia, không dám chậm trễ, thậm chí kinh động tới viện trưởng, cách một cánh cửa cấp cứu, một nhóm người đứng đợi ở cổng bệnh viện.



Vì chỗ Tập gia ở vùng ngoại ô, trên đường không có xe chạy, xe cấp cứu rất nhanh liền chạy tới.



Diệp Bạc Hâm được đưa lên xe cấp cứu, Giang Nhan cùng lên theo, Tập Khởi Nhu bởi vì lo lắng, trước khi cửa xe đóng lại, cũng leo lên xe.



Nhìn xe cấp cứu gào thét chạy đi, lão phu nhân mới hồi lại tinh thần.



" Lão Trương, còn ngây ra đó làm gì? Chuẩn bị xe, đưa ta tới bệnh viện!"



Xe cấp cứu dừng ở trước cổng bệnh viện, một đám người hò hét lên, từ đường cách ly nhanh chóng đẩy tới phòng cấp cứu.



Tập Khởi Nhu đi đi lại lại không dừng, liên tục nhìn lên đèn đỏ sáng cấp cứu trước cửa, căng thẳng nắm chặt hai tay, Giang Nhan hai tay ôm cánh tay, không biết đang nghĩ gì, trên gương mặt tinh tế có tái nhợt hiếm thấy.



" Sao rồi?" không bao lâu, lão phu nhân theo dẫn dắt của viện trưởng, rảo bước tới.



" Vẫn ở trong phòng cấp cứu." Giang Nhan buông tay xuống, giữa lông mày thấp thoáng mệt mỏi.



" Lão phu nhân, xin người yên tâm, bây giờ đang cấp cứu cho thiếu phu nhân là giáo sư chuyên môn nhất trong bệnh viện chúng tôi, có ông ta ở đây, thiếu phu nhân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Viện trưởng khách khí nói.



Có lời này của ông ta, lão phu nhân yên tâm không ít.



Giang Nhan cuối cùng không thể nhẫn được nữa, "Mẹ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ vó tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể động thủ với một tiểu bối a."



Nghe thấy lời này, lão phu nhân liền không vui, "Này, Giang Nhan, con đây là có ý gì? Ta đã nói là ta chưa động thủ với nó, đang yên lành vì sao lại ngất rồi? Ai biết có phải là cố ý hay không?"



" Bà nội, lời này của bà quá đáng rồi, chị dâu cháu làm sao lại giả ngất được?" Tập Khởi Nhu căn bản rất tôn trọng vị bà nội này, kết quả xảy ra chuyện như vậy, nảy sinh ra nhiều lần, cô lập tức đứng ra bênh vực kẻ yếu, "Bà không nhìn thấy sắc mặt chị dâu đều tro tàn một mảnh rồi sao? Buổi trưa lúc ăn cơm, chị ấy cũng nôn rồi, lúc đó mặt trắng bệch như tờ giấy, cái này có thể giả được sao?"



Lão phu nhân môi miệng ngập ngừng một lát, tự biết đuối lý, liền ẩn nhẫn không phát ra.




Diệp Bạc Hâm toàn thân chấn động, giọng nói đó quá quen thuộc, quen thuộc tới nỗ khiến cô cho rằng bản thân nghe nhầm rồi.



" Bây giờ không có đáng ngại gì lớn, nghỉ ngơi tốt hai ngày, cái gì cũng đừng nghĩ, sau đó tiếp tục chăm sóc sức khỏe, cơ bản không có vấn đề gì rồi."



" Được rồi, cô ra ngoài trước đi."



Diệp Bạc Hâm từ từ mở mắt ra, thấy một thân màu trắng biến mất ở cánh cửa.



Cô lại nghiêng mắt nhìn người đàn ông hơn ba tháng không gặp.



Anh dường như lại gầy đi rồi, làm cho mặt càng thêm lạnh lùng sâu xa.



Đứng thẳng trong bộ quân trang, gió bụi dặm trường, dường như là mới đuổi quay lại, trên cổ áo còn dính bông tuyết, bên tai bị lạnh đỏ lên.



Khoảnh khắc đó, trái tim Diệp Bạc Hâm mãnh liệt rung động, vành mắt có thứ gì nóng bỏng đang tuôn ra.



" Anh... Sao lại quay về rồi?" Diệp Bạc Hâm cố gắng kéo mặt cười như nhẹ nhẹ hết sức, trong mắt lại đỏ ửng lên.



Tập Vị Nam cuối cùng không nhẫn nữa, cởi xuống bao tay màu đen, cánh tay dài giơ ra, nửa ôm lấy cô, ngồi bên giường bệnh.



" Bị bệnh rồi, vì sao không nói với anh, Hả?" Vốn dĩ trong lòng anh có tức giận, cô cũng nằm viện rồi, lại giấu không cho anh biết, trong nhà cũng không có ai nói với anh một tiếng, nếu như không phải bỗng nhiên quay lại, muốn cho cô một kinh hỷ, nhưng từ trong miệng của mẹ biết cô đang nằm viện, cô có phải không muốn nói cho anh không?



Có cô gái nào bị bệnh rồi, không muốn chồng ở bên cạnh?



Cô thì hay rồi, một tiếng cũng không nói, bản thân tự chịu.



Anh là nên khen ngợi cô biết đại thể, hay là nên giận cô đây, việc gì cũng đều là bản thân âm thầm chịu đựng?



Trên người anh vẫn còn hơi lạnh, Diệp Bạc Hâm lại không cảm thấy lạnh, ngược lại trái tim rất ấm áp, nâng tay lên phủi tuyết trên vai anh, lấy tay của mình nhẹ nhàng đặt trong tay anh, cùng lúc anh ôm chặt lấy bản thân, đối với anh lộ ra nụ cười làm người khác yên tâm,: "Anh xem, em bây giờ không phải không sao mà? Em chỉ là có chút mệt mà thôi, không sao đâu, em biết anh rất bận, em chỉ là không muốn để anh lo lắng mà thôi. "