Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 306 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, theo sự sắp xếp của Giang Nhan, Tập Vị Nam lái xe chở Diệp Bạc Hâm đến bệnh viện.



Ở khoa phụ sản, nhờ Giang Nhan đã hẹn trước, nên cả hai không phải xếp hàng, được bác sĩ hướng dẫn trình tự kiểm tra sức khỏe.



Diệp Bạc Hâm không muốn để Tập Vị Nam phải lo lắng, bèn để anh chờ bên ngoài.



Tập Vị Nam không nén được cười, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô, rồi quay người ra ngoài.



Vị nữ bác sĩ hẹn gặp ngày hôm nay là người quen cũ của Giang Nhan, biết Diệp Bạc Hâm là cháu dâu nhà họ Tập, nên thái độ hiển nhiên hết sức tỉ mỉ cẩn thận. Nhưng cũng bởi mối quan hệ này, nên e là tình hình sức khỏe của cô không giấu được Giang Nhan.



Làm xong một loạt các xét nghiệm, bất giác đã hơn một tiếng qua đi.



Tập Vị Nam vẫn bình thản, lặng lẽ ngồi đợi ngoài cửa khu dừng chân, thi thoảng ngẩng lên, thấy cô và bác sĩ rời khỏi phòng xét nghiệm, anh cũng đi theo. Nom sắc mặt cô bình thường, anh bèn đưa tay gạt tóc cô.



Trông hai vợ chồng tình thương mến thương, bác sĩ cũng phải mỉm cười.



Việc sảy thai khiến cơ thể khó mang thai lại, cộng thêm bệnh thiếu máu, rốt cuộc cũng không thể giấu Tập Vị Nam, anh có quyền biết tình trạng sức khỏe của cô. Khi nhắc đến việc sảy thai, sắc mặt bác sĩ tỏ ra khó hiểu. Cô cũng len lén liếc nhìn sang, thấy gương mặt anh trắng bệch, đành hít thở sâu, đặt bàn tay lên nắm đấm siết chặt của anh.



Cho đến khi rời khỏi phòng chuẩn đoán, cả hai vẫn giữ im lặng. Diệp Bạc Hâm không biết anh đang nghĩ gì, và cô cũng không biết nên nói gì.



Tập Vị Nam cầm đơn ra hiệu thuốc. Cô đứng trong hành lang khoa phụ sản, nhìn ngắm những người phụ nữ bụng bầu lùm lùm đến thăm khám, lòng không khỏi ngưỡng mộ.



Bỗng nhiên, một bóng người thân quen lọt vào tầm mắt, Diệp Bạc Hâm giật mình, liền hớt hải đuổi theo.
Nếu đã định trước sẽ phải đau khổ, vì sao không thử một lần cố gắng?



“Tư Á, tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé?”



Vẻ mặt Thẩm Tư Á ngớ ra, đưa tay quẹt hàng lệ trên má. Đoạn bẹo má, cố rặn ra vẻ đáng thương.



“Trời ạ, đồ vô lương tâm, tớ đã thế này rồi, cậu còn định kể chuyện gì nữa? Không nghe, không nghe đâu. Tuy tính tớ hay hóng hớt một tí, nhưng không thích nghe chuyện dỗ trẻ con đâu.” Thẩm Tư Á vội vã xua tay.



“Chắc chắn là không nghe đấy hả?” Diệp Bạc Hâm nghiêm nét mặt. Quyền chọn lựa nằm trong tay Thẩm Tư Á, nếu cô ấy không muốn nghe, cô cũng không miễn cưỡng. Chuyện tình cảm, cô không tiện nhúng sâu.



Thẩm Tư Á đăm chiêu, một lúc sau mới thở dài: “Thôi kể đi.”



“Trước kia có một cậu bé, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, không biết bố mẹ là ai, cũng không học hành đến nơi đến chốn. Từ lúc có ý thức, đã lăn lộn với người ngoài xã hội, nhưng rất nghĩa hiệp. Năm mười bảy tuổi, cậu ấy từng cứu một cô gái. Cô gái này mẹ mất sớm, bố đi lấy người khác, không ai quản thúc, nên tính tình bất cần. Không lâu sau cả hai yêu nhau.”



“Trong suốt ba năm, họ ở bên nhau rất hạnh phúc, nhưng theo thời gian lớn lên, cô gái bắt đầu trưởng thành, muốn chàng trai tìm một công việc tử tế. Song chàng trai cả ngày chỉ toàn làm những việc nhảm nhí đâu đâu, cô gái mất kiên nhẫn. Thế là cả hai bắt đầu những cuộc cãi vã bất tận, mâu thuẫn mỗi lúc một gay gắt. Tuy vậy hai người yêu nhau vẫn không hề chia cắt. Cô gái hờn trách chàng trai không có chí tiến thủ, chàng trai mắng cô gái kiếm chuyện hờn dỗi. Cho đến một ngày, chàng trai mất tích, cô gái phát điên lên đi tìm kiếm, song vẫn không hề biết được tin tức về chàng trai.”



“Cô gái tưởng do lỗi của mình, mới khiến chàng trai bỏ đi. Nếu họ không cãi vã, chàng trai đã không bỏ đi. Cô gái trở nên sa ngã, mon men khắp các quán bar vũ trường tìm dấu vết chàng trai, cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác say quên đất trời của chàng trai. Nhưng cô ấy không hề hay biết, chàng trai chưa bao giờ từ bỏ cô, chỉ do anh ta gặp chuyện bất đắc dĩ.”



Diệp Bạc Hâm bình thản nhìn Thẩm Tư Á như thể đang chìm sâu vào ký ức, giọng nhẹ tênh.



Vào lúc cô dừng lại đột ngột, Thẩm Tư Á bất giác ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nhợt.