Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 321 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Giọng nói của Lương Thanh Trạch như một câu bùa chú ma quái, len lỏi vào tai Bạch Sở Khả, khiến cô khựng bước chân, quay người lại.



Gương mặt trắng nhợt như tờ giấy, cơ thể run lên.



“Anh... ý anh là gì?”



Chuyện năm xưa xảy ra quá đột ngột, với thái độ lúc đó của anh Hai, trong lòng cô chỉ còn nỗi sợ hãi. Cô sợ anh Hai sẽ hận mình, bởi chính cô đã hẹn anh đến hộp đêm, chính cô mượn rượu tỏ tình, và cũng chính cô mặt dày mày dạn sà vào lòng, dụ dỗ anh. Cô đã nói, người phụ nữ khác có thể làm được, cô cũng thế, van anh đừng đẩy cô ra, cô yêu anh nhiều lắm.



Đến tận bây giờ cô vẫn nhớ như in nét giận dữ bàng hoàng của anh Hai, trong ánh mắt là sự ghét bỏ và thất vọng.



Sau cái tát như trời giáng của anh, cô bưng mặt khóc, hoảng loạn hoang mang tột độ.



Cô không dám nhìn vào mắt anh, sau đó, ý thức cứ mơ mơ hồ hồ. Cô nhớ, anh bế bổng cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nối tiếp đó là một đêm hoang hoải.



Lúc tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ, đối diện với ánh mắt tuyệt vọng, suy sụp của anh, cô như bừng tỉnh. Khoảnh khắc đó ánh mắt anh dành cho cô, khiến cô sợ hãi tột độ, sự điên rồ, sự hụt hẫng đến bất chấp.



Cô nghĩ, anh Hai điên mất rồi, bằng không sao anh lại bóp cổ cô? Ánh mắt thống hận, anh muốn giết cô!



Nhưng, cô có chết đi, liệu có phủ sạch được việc giữa họ đã có quan hệ xác thịt hay không?



Phải, đêm đó, Bạch Sở Khả tuy mê man nhưng vẫn nhớ rất rõ, tấm thân trong trắng của cô không còn nữa. Khi tỉnh lại, người nằm bên cạnh là anh Hai. Sau đó cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng người quấn quít với mình đêm đó là người đàn ông mà cô yêu say đắm.



Cảm giác ngất ngây thăng hoa ấy, chỉ anh Hai mới có thể đem lại cho cô.



Sau đó, dù cô có từng nghi hoặc, nhưng vẫn không phủ nhận phán đoán của mình.
Nhưng, ý nghĩ ấy chỉ thoáng lướt qua, đã bị thống hận dập tắt.



Gã có cách chính minh, người đêm đó là gã, chứ không phải Tập Vị Nam.



Bạch Sở Khả được tự do, liền vội vàng bỏ đi.



Lương Thanh Trạch lại lần nữa thản nhiên chặn cô lại. Bạch Sở Khả trừng mắt nhìn, và rồi cô nhìn thấy trong màn hình điện thoại mà Lương Thanh Trạch giơ lên trước mặt cô, dưới ánh đèn vàng vọt, hai cơ thể quấn riết lấy nhau trên chiếc giường xa hoa, gương mặt người đàn ông vô cùng sắc nét, cả tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ...



Cảm giác dạ dày nhộn nhạo, Bạch Sở Khả thụp xuống nôn thốc nôn tháo, đầu ù đi.



Chân tay cô bủn rủn, ngồi bệt xuống đất, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.



Làm sao có thể thế này?



Mọi niềm tin trong cô đổ vỡ, thứ tín ngường mà bao nhiêu năm cô vẫn hằng dựa dẫm lại trở thành trò cười.



Lương Thanh Trạch không lừa cô, chỉ tại cô không dám thừa nhận mà thôi.



“Sở Khả, em biết không? Bao nhiêu năm qua, mỗi khi nỗi nhớ cồn cào, anh thường xem lại một lượt, âm thanh của em, cơ thể của em, đều khiến anh nhớ em đến phát điên. Nhưng khi đã xem xong, mọi thứ chỉ còn lại là tấm màn hình lạnh lẽo. Sở Khả, em quay về bên anh được không? Nếu em bằng lòng theo anh, anh hứa với em, sẽ không bao giờ gây hấn với anh Hai em nữa. Thật đấy, anh thề.”



Lương Thanh Trạch ngồi xuống bên cô, ngây dại nhìn người phụ nữ mang vẻ mặt vô hồn.



Gã đã nói, sẽ không bao giờ buông tha cô. Lương Thanh Trạch nói gì đó, Bạch Sở Khả không nghe rõ, cô lẩn trốn vào trong thế giới của mình, run lên bần bật.