Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 325 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Nửa năm sau, Thẩm Tư Á sinh hạ một đưa con trai, tiệc đầy tháng xong, cô cùng Diệp Bạc Hâm nhắc tới muốn di cư tới Italia.



Nửa năm nay, cô và Giang Diệc Đình bước đi cùng nhau, mặc dù không tổ chức hôn lễ, cũng không nói chuyện đăng ký chứng nhận, nhưng cùng với vợ chồng không có gì khác.



Phân cách mấy năm, tình cảm hai người không thể hồi phục thuần thật như lúc đầu mới quen, tuy nhiên ai cũng không thể buông bỏ ai, chỉ sử dụng phần còn lại của cuộc sống để đi cùng nhau, nhân nhượng nhau, bù đắp cho những năm tháng bị bỏ lỡ.



Đoạn thời gian này, Giang Diệc Đình rất yên phận, từ sau khi biết Thẩm Tư Á mang thai, bắt đầu thu miễn, từ từ rửa sạch, tuy nhiên đã giẫm lên con đường này, đâu có thể dễ dàng thoát thân?



Hơn nữa, anh cũng không buông được những anh em đã cùng anh vào sinh ra tử.



Di cư, rời bỏ quốc tịch, tới một nơi lạ, đất nước rộng lớn thành cái đầu tiên.



Ngày từ biệt, vừa đúng lúc Tập Vị Nam nghỉ phép, anh và Diệp Bạc Hâm cùng nhau tới sân bay tiễm Thẩm Tư Á.



Diệp Bạc Hâm ôm đứa trẻ dỗ một lúc, lưu luyến không rời trả lại cho Thẩm Tư Á.



Thẩm Tư Á giao đứa bé cho Giang Diệc Đình, cùng Diệp Bạc Hâm bước tới một bên nói lời bí mật triêng tư.



Đôi mắt hai người đều đỏ hoe.



Diệp Bạc Hâm biết rõ, Thẩm Tư Á di cư ra nước ngoài là tình thế dồn ép, ai kêu cô yêu phải người đàn ông như vậy?



Một khi cô đi rồi, cả đời này có thể định cư ở nước ngoài, mặc dù thỉnh thoảng quay về, nhưng cùng với trước đây không giống nhau.



Hai người sẽ không hờ hững, nhưng lại không có cách nào giống như trước đây, tối nay ở nhà tớ, tối mai ở nhà cậu, lúc không vui có người ở bên cạnh, say cũng không sợ người ta bắt nạt, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi chơi...



Trên đường đời, người lạ biến thành bạn bè, bạn bè biến thành người lạ, cô cho rằng cô và Thẩm Tư Á mãi mãi cũng sẽ không bước tới, đúng là thế sự khó lường.



Ngày này tới, cô bất ngờ không kịp phòng bị.



"Sau này đừng vì những chuyện nhỏ mà nóng nảy, thính cách ngang bướng của cậu cũng nên thu lại, đừng cứ mãi khiến người khiến người khác thu dọn cục diện rối rắm cho cậu."



"Đều cũng là người làm mẹ rồi, còn khóc gì? Người tới người đi, cũng không sợ người khác cười sao. "Diệp Bạc Hâm nhẫn không được cay đắng, thao thao dặn dò.



"Đường là cậu chọn, cắn răng cũng phải đi tiếp. Nước ngoài không giống như trong nước, không có ai chăm sóc cậu, cậu phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt. Phàm chuyện gì không thể đều nghe theo Giang Diệc Đình, anh ta nếu như dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói với tớ, nếu không được thì về nước, đừng ngốc nghếch bị người khác bắt nạt liền nuốt vào trong bụng."



"Mọi chuyện đều có tớ đây, cho dù cậu ở đâu, tớ mãi mãi cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu!"



"Được rồi, thời gian cũng sắp tới rồi, nên đi soát vé rồi." Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng ôm Thẩm Tư Á.




Đôi mắt lạnh không có một tia nhiệt độ, đôi đồng tử tràn đầy tơ máu trừng mắt nhìn đèn màu đỏ trên phòng phẫu thuật, anh giống như mất đi lý trí, cứ như vậy dựa vào tường, cả người như lọt vào trạng thái thất vọng mà lo lắng cực độ.



Người khác nói gì, anh đều không nghe rõ, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, sợ như chớp mắt một cái đèn liền tắt đi.



Tập Vị Cận tin nhanh chóng chạy tới, bàn tay vừa đặt lên vai anh, liền bị lắc mạnh ra, lực đạo rất nặng.



"Đừng động vào tôi!"Giọng anh khàn đặc, mang chán nản vô lực, dường như còn có nghẹn ngào, khiến người khác vạn phần khó chịu, đâu còn bộ dạng hăng hái, vững như núi Thái Sơn trước đây.



Biểu cảm này dọa Giang Nhan sợ vất búa, rất lâu rồi không nhìn thấy biểu cảm điên cuồng này của anh rồi, ánh mắt lạnh giống như hàn băng, cô còn nhớ, lần trước là năm năm trước, sau khi anh tỉnh lại ôm đầu khóc một trận, sau đó liền biến thành bộ dạng chết này.



Lúc đó là anh cho rằng Diệp Bạc Hâm chết rồi.



Nếu như làn này Diệp Bạc Hâm xảy ra chuyện, cô không dám tưởng tượng con trai của mình sẽ làm ra chuyện gì.



Năm giờ chiều, đứa trẻ thuận lợi sinh ra.



Phẫu thuật thành công.



Dây cung căng chặt đứt ra, Tập Vị Nam hai chân mềm nhũn, thuận theo tường trượt xuống, hai tay anh che mặt, không ai nhìn ra biểu cảm của anh, nhưng cả người đều phát run.



Không sao...



Không sao rồi



Toàn thân ướt dầm dề, giống như từ trong nước bước ra.



Anh vuốt mặt một cái, nhẹ nhàng nhấc tay Diệp Bạc Hâm đặt lên bên má, gục đầu vào gáy cô.



Diệp Bạc Hâm mệt tới mức mở mắt không lên, nhưng cô biết anh ở bên cạnh, ngón tay cô nhẹ động, biết bản thân dọa anh sợ rồi, cô cũng sợ, sợ không thể cùng anh bạc đầu giai lão.



"Em không sao..."



"Sau này đừng dọa anh."



Dòng chất lỏng chảy lên cổ, không phân biệt được mồ hôi hay là cái gì.



Diệp Bạc Hâm mỉm cười.