Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 49 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Trời nửa đêm bất chợt đổ cơn mưa lớn, đèn đường lao xao, bóng cây rung rinh, hạt mưa lộp độp từng hạt gõ lên cửa sổ, rồi lại lăn dài, bôi nhòa cảnh vậy.



Chốc chốc chớp lóa lên, rạch trắng trời, tiếng sấm đì đùng trở thành bài ca ru ngủ tuyệt vời nhất.



Nghe kể cũng lạ, người khác đều sợ sấm, riêng Diệp Bạc Hâm lại ngủ ngon lành trong tiếng sấm.



Ngày hôm sau mặt trời nhô như thường lệ, hoa nở trong vườn bị nước mưa quần tơi tả, rụng rơi đầy mặt sân, trơ lại cành.



Cây cát cánh đơm nụ chực nở lại vươn mình đứng dậy, giọt nước mắc đầu cành đong đưa như muốn rơi.



Nước trên mặt sân khô ráo cũng nhanh, một đêm chỉ sót lại vào vệt nước nông.



Starbuck vào sáng sớm lác đác chỉ mấy khách, ngồi rải rác đôi ba trong góc.



Khung giờ hành chính của ngày trong tuần, người vốn ít. Đến tầm trưa và chiều tối, khách mới dần dà đông hơn.



Diệp Bạc Hâm ngồi vị trí sát cửa sổ, gọi một cốc mocha và tiramisu. Ngoài cửa hoa hồng đương rộ nở rực rỡ.



Bản nhạc thịnh hành du dương nhẹ nhàng, man mác buồn, Diệp Bạc Hâm chợt nổi hứng lấy sổ ghi chép mang theo từ trong túi, ngòi bút mực xanhliến thoắng ghi ghi chép chép trên nền giấy trắng.



Chữ của cô thanh thoát mềm mại tựa cái cảm giác mà cô mang lại cho người khác. Nhìn kĩ thì nét đuôi hơi hất, trong nhu có cương, khắc tạc chất cao kỳ vốn có trong bản chất cô.



Lúc Thẩm Tư Á đến, cô vẫn chúi đầu viết lách. Nhân viên phục vụ tiến tới, Thẩm Tư Á liền giơ ta ra hiệu im lặng. Cô hiểu Diệp Bạc Hâm đang sẵn cảm hứng, bất kể ở đâu cũng phải ghi chép lại ngay, và tuyệt đối không được ngắt ngang.



Thẩm Tư Á chỉ vào menu cho người phục vụ hiểu ý. Chẳng bao lâu sau capuchino được mang ra.



Bên cạnh âm nhạc du dương, bên tai còn có tiếng bút giấy chạm vào nhau sột soạt, Thâm Tư Á vừa cắn ống hút, vừa ngắm nhìn Diệp Bạc Hâm.



Không thể phủ nhận, Diệp Bạc Hâm lúc tập trung quả thực cuốn hút vô cùng. Vẻ sâu lắng, tao nhã toát ra từ bên trong vượt xa cả nét đẹp bề ngoài. Cô nàng vào lúc này mang lại cảm giác an bình tĩnh lặng, người ta bất giác bị hút hồn bởi khí chất ấy, mà quên bẵng đi diện mạo yêu kiều của cô.



Diệp Bạc Hâm ngừng bút, ánh mắt đọc lướt trên mặt giấy, bờ mi như đôi bướm tinh nghịch, dập dờn xòe cánh.



Mắt vẫn nhìn xuống, bờ môi hồng he hé mở: “Hôm qua có chuyện gì thế, sao cậu không nghe máy?”
Thẩm Tư Á lộ rõ vẻ mặt “Cô đúng là chả biết cái gì”: “Báo quân đội và Timi hợp tác lâu rồi. Bây giờ xem như là một tòa soạn. Mà tớ cũng chỉ là con dân quèn thôi, chiến lược bên trên thế nào tôi không biết, nghe nói là đầu tư nhà nước và tư nhân, nhà nước ủy quyền cái gì gì đấy. Sau cải tổ thì báo Quân đội thiếu người, từ lâu muốn điều người từ chuyên mục khác, nhưng mà tiếc là không có mầu, nên người ta có chết cũng không đi. Con ả kia đá tớ sang đấy.”



“Thế cậu có về không, từ nay thường trú ở doanh trại à?”



Thế thì hóa ra lại hay, chí ít sẽ không lằng nhằng với Giang Diệc Đình nữa.



Thẩm Tư Á lườm nguýt, giơ ngón trỏ: “Ai thèm chụp choẹt một lũ đàn ông từ sáng đến tối, chỉ đi một tháng thôi.”



Một tháng cũng là lâu, cô sẽ buồn lắm.



Thẩm Tư Á bất ngờ cười ranh mãnh: “Hay là A Hâm đi với tớ, một mình tớ thì buồn lắm, mà ở đó có nhiều đàn ông, mỗi tớ là phụ nữ. Cái ổ sói đấy mà cậu yên tâm vất tớ ở đấy tự sinh tự diệt, không thèm quan tâm hỏi han à?”



Diệp Bạc Hâm cười khẩy: “Cậu suy diễn linh tinh. Mấy anh lính cũng hay ho ra trò đấy, đẹp trai, nam tính, cậu có thể tham khảo tìm một anh.”



“Thôi ngay, đùng bởi cậu tìm được một anh lính nhé. Tớ còn chưa gặp người ta đâu. Chưa gì đã nghĩ cách giới thiệu bạn gái cho chiến hữu của người ta rồi. Có ai trọng sắc khinh bạn như cậu không?”



Diệp Bác Hâm nghẹn lời: “Không thích tìm thì thôi, khỏi phải hầu.”



Thâm Tư Á cười xòa: “Đi mua sắm với tớ, tớ chủ trì, cô chủ chi, an ủi tâm hồn tổn thương của tớ cái nào.”



Cả hai rời Starbuck, thẳng tiếntrung tâm thương mại, đáp thang máy lên khu vực nữ trang tầng năm.



Khu vực nữ trang tầng năm bán đồ hãng, giá niêm yết, động cái gì cũng tiền nghìn. Quần áo Hè mới lên kệ trưng bày lóa cả mắt.



Tầng này ít khách, thường là tiểu thư quý phụ nhà giàu mới dạo bước lên đây. Thi thoảng đi lướt qua thường là một cô quý phái, thân toàn đồ hiệu phối cùng phụ kiện quý giá. Tầng lớp trung lưu ít gặp lên đây.



Thẩm Tư Á kéo Diệp Bạc Hâm vào một hiệu thời trang dưới trướng Đế Á. Diệp Bạc Hâm không mấy hứng thú, chỉ lượn lờ quanh Thẩm Tư Á, thi thoảng đưa ra gợi ý.



Thẩm Tư Á vốn có thân hình bốc lửa, da trắng hồng, trời sinh chiều cao người mẫu.



Nhân viên cửa hàng theo sau hai cô, miệng thường trực nụ cười.