Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 69 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Người do Tiêu Thuần đưa vào, Ưng Hy không biết rõ người nâng đỡ cô ta. Tưởng Tiêu Thuần đã báo trước với Đội trưởng, bây giờ nghe Tập Vị Nam nói vậy, cô mới biết Tiêu Thuần lén lút giấu Đội trưởng đưa người vào Đội đặc chủng.



Tuy bảo là Đội trưởng giao việc của Đội đặc chủng cho Tiêu Thuần giải quyết, nhưng không nghĩ Tiêu Thuần lại dám thậm thụt sau lưng Đội trưởng mà làm chuyện này.



Nghiêm trọng mà nói thì Tiêu Thuần đã phạm quân luật, việc này được coi như lạm dụng quyền hành, xử lý việc riêng.



Mà Ưng Hy cũng không tránh khỏi liên quan.



Theo như ý mà Đội trưởng nói, nếu cô đoán không nhầm, thì có vẻ như anh không lòng với cách xử lý của cô.



Ưng Hy ngước mắt nhìn sang Tiêu Thuần, Tiêu Thuần chột dạ nhìn lảng đi.



Tiêu Thuần mồ hôi đầm đìa, thâm tâm gọi tên Lục Khánh ra chửi bới ngàn vạn lần. Thằng ôn con toàn chuộc họa cho anh, rồi lia mắt lườm Diệp Bạc Hâm. Con bé chết tiệt, hồi đầu còn tưởng nó hiền lành dễ bảo, hôm nay coi như mình tới số rồi.



“Thưa Đại đội trưởng, cô ta...” Đồng đội bao nhiêu năm, chỗ cá nhân Tiêu Thuần với Tập Vị Nam cũng là tình nghĩa sống chết. Tập Vị Nam không đến nỗi vì chuyện cỏn con mà gây khó dễ. Nói thẳng ra là, chỉ cần Tập Vị Nam giơ cao đánh khẽ, chuyện này thế là qua.



Nhưng Tập Vị Nam lại cứ khăng khăng không bỏ qua chuyện này.



Tập Vị Nam từ tốn nói: “Thôi nói đi, lại là họ hàng nhà ai?”



Cùng lúc đó, ánh mắt anh dừng trên người Diệp Bạc Hâm, đôi mắt đen lay láy từng chút từng chút một tan vào ánh sáng mờ ảo, có đôi chút giá lạnh, và rất nhiều những thứ hỗn độn không nói nên lời.



Người hao gày, mặt rám nắng ửng đỏ, da mặt có vết bỏng, khóe mắt có thể thấy rõ vết bầm.



Tại sao phải khổ thế? Tập Vị Nam xót xa, Đặc chủng binh tập luyện gắt gao, không coi con người là người, tất cả vất vả bây giờ là để đổi lấy một cơ hội sống còn cho tương lai thực chiến sau này.



Đàn ông con trai như anh có thể gắng gượng được, khổ một tí cũng không sao. Nhưng cô là con gái, không nhất thiết phải nhận phần khổ ấy về mình.



Tiêu Thuần hắng giọng mấy tiếng, không ngờ sếp không nể mặt tí nào, cứ thể nói toạc ra. Anh ta đang phân vân hay là khai Tô Cảnh Sâm ra.



Có Tô Cảnh Sâm là bệ đỡ, chắc không đến nỗi gây khó dễ Diệp Bạc Hâm.



“... Ề... là... là...”
Diệp Bạc Hâm xoa căm nói: “Chị mặt quân phục rất hợp.”



Ánh mắt đảo trên người Ưng Hy, sau cùng chạm đến gương mặt, cô tò mò hỏi: “Đại đội trưởng, chị có bạn trai không?”



Ưng Hy vốn thuộc hàng hoa khôi trong Đội, tiếc là tính chảnh hoảnh. Không phải không ai theo đuổi, mà do cô nàng yêu cầu cao. Thử hỏi ai dám chinh phục một nữ binh Đặc chủng, không có tài cán ấy thì chỉ có nước ngắm cho no mắt vậy.



Chính ủy cũng từng gọi cô lên làm công tác tư tưởng, mai mối giới thiệu. Nhưng đáng tiếc, người quá khó tính, làm người ta sợ chạy mất dép.



Ưng Hy cũng sắp ngấp nghé đầu băm. Nghe Diệp Bạc Hâm hỏi thế, cô có phần cáu:



“Diệp Bạc Hâm, tôi là cấp trên của cô, ăn nói có chừng mực thôi.”



Diệp Bạc Hâm so vai: “Tôi nói gì? Hỏi chị có bạn trai không thôi mà. Có phải thiếu nữ mới lớn đâu, việc gì phải xấu hổ.”



“Không có thì tôi giới thiệu cho mấy người, giàu-trẻ-đẹp hẳn hoi.” Diệp Bạc Hâm đổi mặt cười.



Hiển nhiên, hậu quả của việc trêu Ưng Hy là phạt thể lực.



Trên thao trường mênh mông, hai bóng người một trước một sau chạy bộ cùng nhau, mới đầu chạy khá nhanh, sau chậm dần.



Đêm vùng núi lạnh se sắt, thi thoảng có cơn gió lướt qua, vậy màkhắp người Diệp Bạc Hâmvẫn túa mồ hôi, nhưng sảng khoái. Giải tỏa xong tâm trạng đỡ hơn rất nhiều.



Ưng Hy nói chạy hai mươi vòng. Bây giờ hai mươi vòng với cô dễ như trở bàn tay. Nghe sau lưng có tiếng bước chân, cô không rõ mình đã chạy được bao nhiêu vòng, cho đến khi mệt rã người, Ưng Hy vẫn chạy cùng.



Đối với những người lính dày dạn như Ưng Hy mà nói, họ không giỏi trong việc biểu lộ cảm xúc, hành động mới là minh chứng hùng hồn nhất. Bằng không tối mịt thế này đã chẳng chạy lòng vòng cùng Diệp Bạc Hâm.



Cả hai nằm trên bãi tập, Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu nói: “Đại đội trưởng này, bình thường không phải lúc tập luyện, chị nên cười nhiều hơn, không thì sống mệt mỏi lắm.”



Diệp Bạc Hâm mở đầu câu chuyện, đêm đó cả hai tâm sự rất lâu. Ưng Hy kể chuyện hay ho lúc huấn luyện, Diệp Bạc Hâm kể chuyện hoang đường mình từng làm.



Tương phùng chẳng qua cũng một chữ duyên, không ai có thể mãi mãi đi cùng ai.