Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 74 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Trong nhà tang lễ, vợ chưa cưới của Thẩm Lương quỳ bên quan tài với tư cách là vợ chính thức, đôi mắt vô hồn sâu hoắm, như một con rối giật dây, thấy người tới, lập tức máy móc khom người đáp lễ.



Người ta nói gì, cô không nghe rõ, đầu gối quỳ thẳng tắp.



Nhưng trong lúc này còn có thể nói gì, cũng chỉ vài câu an ủi, xin bớt đau buồn là cùng, nghe hay không đều như nhau.



Những người biết rõ ngọn ngành nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, chưa cưới mà chồng đã mất, nhưng cũng may, suýt thì thành góa phụ.



Dính cái mác “Một đời chồng” là không dễ gì đi bước nữa, mọi tiêu chuẩn đều xuống giá.



Từng đoàn người nối tiếp đến tưởng niệm. Họ hàng bên nhà họ Thẩm không nhiều, những người có mặt ở đây đa phần là đại biểu quân đội và bạn bè thân thích xưa.



Viếng xong, Tập Vị Nam đứng bên quan tài, ánh mắt trầm lặng lướt qua từng vòng hoa trên đầu quan tài. Ban nãy nhân viên nhà tang lễ đã hoá trang cho anh, lúc này Tập Vị Nam nhìn thấy gương mặt Thẩm Lương chỉ còn nét thanh thản không hề thấy khổ đau.



Nhưng anh để lại khổ đau cho gia đình, cho người yêu.



Gần trưa, cha mẹ Thẩm Lương được em gái anh đưa đến nhà tang lễ. Hai cụ già không chấp nhận được cái tin con trai đã ra đi. Nửa năm không gặp, đợi chờ quay về lại là giấy báo tử. Đã ở cái tuổi quá nửa thế kỷ như họ làm sao chấp nhận nổi?



Chỉ trong một đêm mà bà Thẩm tóc bạc đi nhiều, lẫn trong tóc đen đã có sợi trắng. Mấy ngày rửa mặt trong nước mắt, mặt mũi tiều tuỵ, người phụ nữ tuổi năm mấy mà nom như quá lục tuần.



Ông Thẩm mặt nhợt nhạt, mắt đục ngầy, đứng khom người.



Em gái Thẩm Lương dìu bố mẹ đến bên quan tài. Bà Thẩm không nén nổi nỗi đau, đập quan tài khóc nấc, trách đứa con trai bất hiếu, để bố mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cả năm không gặp được nhau quá mấy lần.



Những lời ai oán dội vào tai đám người không sót một câu, có mặt ở đây đều là quân nhân, nỗi đồng cảm lay lan, nhất thời chết lặng trong không khí đau thương.



Tập Vị Nam dìu bà Thẩm ngồi xuống ghế cạnh bên, ngoảnh đầu ra hiệu cho Quý Giản Ninh cũng đưa ông Thẩm sang.



Không lời lẽ đao to búa lớn, Tập Vị Nam lặng lẽ ở bên hai người, nghe họ nức nở tâm sự, Tập Vị Nam cũng đỏ hoe tròng mắt.



Ông Thẩm từng gặp Tập Vị Nam mấy lần theo Thẩm Lương về nhà. Đều là những thanh niên lấy tính mạng để báo công tổ quốc, sự lựa chọn của Thẩm Lương, họ cũng không oán được ai.



Đôi vợ chồng già không nài kéo Tập Vị Nam, vỗ tay anh, rồi để anh cứ làm việc của mình, không cần ngồi với họ.



Cơn mưa đùng đùng đến rồi đùng đùng đi.



Bước ra khỏi lễ đường ngột ngạt, Tập Vị Nam đứng ngoài hành lang, mắt chăm chăm nhìn bầu trời xanh thẳm như được gột rửa sau cơn mưa.



Lấy hộp thuốc từ trong túi áo, anh châm một điếu. Khớp ngón tay gờ lên, kẹp điếu thuốc đưa lên môi, cắn phần lọc, tay phải bấm bật lửa, tay trái đỡ, đầu áp gần đốm lửa xanh.



Rít liền một lúc mấy điếu, ngay bên cạnh là thùng rác, chìa tay búng đầu tàn, cho đến khi khoang mũi nồng mùi ni-cô-tin, anh ho lên sặc sụa.



Trước kia anh không chạm đến rượu thuốc. Là người lính anh có thói quen sống lành mạnh, rượu thuốc chỉ mang đến niềm vui nhất thời, cái giá đổi lại là cuộc sống hao mòn.




Nhớ lại cảnh cả hai quyến luyến đêm qua, anh kề tai cô thì thầm bằng chất giọng quyến rũ, ôn tồn, làm cô nóng bừng mặt.



Nhận ra sự khác thường, Thẩm Tư Á sửng sốt kêu lên: “Á trời, đàn ông hả? Diệp Bạc Hâm, cô khẩn trương khai thật ra đây với chị. Giọng nói gì mà khiến tai người ta rụng trứng, người đàn ông đó là ai hả?”



Thẩm Tư Á toan giật điện thoại, Diệp Bạc Hâm mặt mũi xám xịt, ôm chặt lấy.



Thẩm Tư Á chết tiệt, nói chuyện chả để ý xung quanh gì cả, Tập Vị Nam ở đầu bên kia chắc chắn là nghe thấy hết rồi. Xấu hổ chết mất.



Thẩm Tư Á không giằng được, nhăn mày: “Tiếng nghe quen thế, như nghe ở đâu rồi.”



Diệp Bạc Hâm chột dạ giật mình, không dám nghe tiếp trước mặt Thẩm Tư Á, cũng không tiện gác máy ngay, bèn trở người đi ra ngoài.



Thẩm Tư Á mắt sáng lên: ‘Là cái anh lính kia hả? Phải thì giới thiệu xem nào, để tôi chấm điểm cho.”



Diệp Bạc Hâm bị hấp mới đi tin lời cô: “Chị khẩn trương giúp em xếp đồ đi, dám lén theo em thì nghỉ chơi.”



Thấy Thẩm Tư Á không theo mình, Diệp Bạc Hâm mới dám đặt điện thoại lên tai, vừa lên gác vừa nói: “Ờm... là em...”



“Anh biết.” Tập Vị Nam khe khẽ cười, ngưng một lúc bảo, “Điện thoại có lưu.”



Diệp Bạc Hâm xoa gò má nóng ran: “Ừ thì... mới rồi em vô tình ấn phải nút gọi... anh đang làm gì, có làm phiền anh không?”



“Anh đang ở... thành phố S... tham dự tang lễ...” Tập Vị Nam im lặng một lúc, giọng bình bình khiến người ta không nghe được cảm xúc trong đó.



Diệp Bạc Hâm không nghĩ là vậy, cô cụp mắt, khẽ nói xin lỗi.



“Em có việc gì?” Tập Vị Nam hỏi lại.



Diệp Bạc Hâm đăm chiêu một lúc, đầu bên kia thoang thoảng tiếng thở khẽ khàng, tay siết điện thoại chặt hơn, “Anh... sao anh lại cho em ở tiếp?”



Tập Vị Nam không đáp mà hỏi: “Em muốn ở lại không?”



Diệp Bạc Hâm nghĩ, ý anh liệu có phải là, vì em muốn ở lại, nên cho em ở lại?



“Em muốn.” Diệp Bạc Hâm gật đầu.



Anh ừ nhẹ nhàng.



“Anh không sợ em bị thương à? À... ý em là, tối qua anh nói huấn luyện sẽ có nhiều nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể...”



“Em không tham gia sát hạch cuối cùng là được. Lúc huấn luyện em phải tập trung, Ưng Hy sẽ không để các em gặp nguy hiểm.”