Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 76 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Ngải Thu Viên ồ lên một tiếng, như thể cố tình kéo dài giọng ra, mặt mày tỏ rõ vẻ trêu đùa.



“Thì ra là... vô tình... chạm vào à.”



Diệp Bạc Hâm cau mày, nguýt cô, cảm giác cô ả có ẩn ý trong câu nói.



Duy Mật ngẩng lên, nhìn Ngải Thu Viên, bảo: “Thôi đi, đừng có bắt nạt Tiểu Diệp, ban nãy tôi cũng có mặt đấy nhé.”



Đũa chỉ vào Diệp Bạc Hâm: “Nó mệt sắp lả đến nơi rồi, hơi sức đâu mà nghĩ ngợi xa vời? Tưởng như mấy đứa đấy à, lũ mê trai.”



Lâm Vi cười bảo: “Cũng chả biết ai mê trai đâu, mắt dán vào người ta kia kìa.”



Lộ Hạ gõ bàn: “Thôi bớt nói đi, ăn mau lên, về nghỉ ngơi, tối còn tập.”



...



Trầy trật cả buổi chiều, người mỏi nhừ, đến nhấc tay ăn cơm cũng thấy mệt.



“Đại đội trưởng!” Có người hô lên.



“Ừ.” Ưng Hy nhẹ nhàng đáp lại, vòng qua bàn đến chỗ cạnh Ngải Thu Viên, kéo ghế ra.



Ưng Hy đặt đĩa thức ăn xuống bàn, không ngồi xuống ngay mà đứng nghiêm nghị, mắt lướt qua bảy cô gái đang ngồi ăn ở bàn dài.



Nhà ăn có loại bàn bốn người ngồi, sáu người ngồi, cũng có tám người ngồi, nhưng duy nhất chiếc bàn mười người ngồi bị phòng của Diệp Bạc Hâm chiếm cứ, bên cạnh còn chỗ trống.



Ưng Hy chưa từng cùng ngồi ăn với họ. Thấy Ưng Hy đến, mọi người đều lấy làm lạ, tự giác buông đũa xuống, đứng dậy đợi Ưng Hy vào chỗ.



“Đội trưởng.” Ưng Hy nhíu mày, nghiêm chào người đàn ông đang rảo bước tới.



Đặng Viễn theo bên Tập Vị Nam, khóe miệng mím cười, mắt đảo một vòng, đoạn nói nhỏ với Tập Vị Nam: “Thưa thủ trưởng, hết chỗ ngồi rồi, hay mình ngồi kia?”



Đặng Viễn chỉ vào bàn của Diệp Bạc Hâm, bên cạnh cô tình cờ lại còn hai chỗ trống.



Tập Vị Nam nghiêng đầu nhìn, liếc cậu ta một cái, ánh nhìn khẽ lướt qua bóng lưng mảnh dẻ của Diệp Bạc Hâm, đoạn nhẹ nhàng đồng ý.
...



Diệp Bạc Hâm lôi Thẩm Tư Á ra một chỗ kín đáo, mới dám nởi lỏng tay đang bụm miệng, thậm chí còn bỉ bai lau vào người chị ta.



Diệp Bạc Hâm vừa buông tay, Thẩm Tư Á liền oai oái la lên: “Diệp Bạc Hâm kia! Cậu bị làm sao vậy? Tập Vị Nam là chồng cậu, sao không nói sớm? Tối qua làm tớ lo sốt cả vó, áy náy cả đêm, hóa ra cậu trêu tớ à? Vợ chồng hai người rõ buồn cười, bỡn tất cả mọi người, chơi trò gián điệp gì vậy? Chẳng trách tối qua anh ta bắt cậu về, sáng nay đã đổi ý. Thì ra người một nhà, chấp nhặt cái con khỉ khô!”



Diệp Bạc Hâm sa sầm mặt, toan đánh cho chị ta ngất luôn: “Làm cái gì mà phải hét lên thế? Bao nhiều người trong nhà ăn như thế, mà ccứ chạy vào, mồm cứ bô bô lên, tớ không giấu cậu thì giấu ai? Tối qua không thấy anh ấy giận bốc lên đầu à? Anh ấy cũng tỏ ra không quen biết rồi, nhẽ nào tớ ôm chân anh ấy nói, em là vợ anh, anh đừng đuổi em đi, đừng phạt em, thấy có hợp lý không? Ai tin? Không cho là điên mới lạ.”



Diệp Bạc Hâm thấp giọng xuống, nhìn quanh không thấy ai mới tiếp: “Mà tớ cũng chả giấu cậu, tự cậu không nhớ ra, liên quan gì tớ? Cậu cũng xem giấy đăng ký kết hôn lúc ấy rồi, còn bảo anh ấy đẹp trai, nhìn một lần không bao giờ quên. Rốt cuộc thì sao, quay đi đã quên rồi, thế còn trách tớ à?”



“Nhưng...” Thẩm Tư Á nói không nổi, dường như đúng thế thật, song vẫn thấy có chỗ không ổn. Dù gì thì khả năng lấp liếm của Diệp Bạc Hâm cũng hơn người.



Diệp Bạc Hâm tranh thủ chuyện đang dở, nói: “Lại còn nhưng. Mới rồi cậu lại gây hấn trước mặt Ưng Hy. Chị ấy đã trách cậu rồi. Cậu nói xem, cậu đến công tác, việc gì phải gây hiềm khích với người ta? Lần trước may mắn là do đội Nữ binh cần tạp chí của các cậu làm công tác tuyên truyền, nên Ưng Hy mới nhẫn nhịn, không thì đã đá cậu về lâu rồi.”



Thẩm Tư Á nghe cô nói cũng có chút lo, dẫu sao cùng trụ được nửa tháng, còn nửa tháng nữa thôi. Nếu bị Ưng Hy đuổi về bằng được, chắc lúc quay lại tòa soạn, người ta sẽ cười cho, đến nước phải cuốn gói mất.



“Thì... chồng cậu chẳng là Đội trưởng? Tớ là bạn cậu, có mối quan hệ ấy, anh ta lại chẳng đứng về phía chúng ta? Có anh ta bảo kê, Ưng Hy chả dám bướng.”



Diệp Bạc Hâm nghe một câu chồng hai câu chồng, cảm giác kì quặc, nhăn mặt nói: “Cậu đừng có treo chữ chồng ở cửa miệng nữa. Anh ấy làm việc nghiêm túc, có nguyên tắc, công tư rõ ràng. Cậu xem tối qua thì biết rồi đấy. Cậu tưởng anh ấy đang đùa à, tối qua là bực thật đấy, đe tớ không nể nang chút nào. Chuyện vừa nãy, nói không chừng lại bảo do tớ sao đó?”



“Còn nữa, ai đứng cùng phía với cậu.” Diệp Bạc Hâm bực mình lườm: “Chuyện này kín miệng đấy, đừng có nói ra ngoài. Nếu bị người ta biết được tớ và anh ấy có liên quan, e là sẽ gây phiền phức cho công việc của anh ấy. Cậu cũng biết trong quân đội cấm kỵ nhất việc kết bè quan hệ. Dù anh ấy không làm gì cho tớ nhưng cũng bị người ta bắt thóp, mang tiếng ảnh hưởng đến tương lai của anh ấy. Chuyện này rất nghiêm trọng. Cậu đừng có mà gây chuyện.”



“Rồi, biết rồi.” Thẩm Tư Á cũng không phải người không phân định nổi nặng nhẹ, bèn gật gù.



Cả hai cùng về ký tác của Thẩm Tư Á. Diệp Bạc Hâm muốn hỏi Tập Vị Nam vì sao anh lại đồng ý cho cô ở lại, chuyện này cứ cất mãi trong lòng khiến cô khó chịu.



Cô lại không dám đến thẳng phòng làm việc của anh, chỉ đành đứng ở cầu thang, ôm cây đợi thỏ.



Sau bữa ăn, chắc anh sẽ về đây chứ không về thẳng văn phòng?



Lúc Tập Vị Nam lên gác, cô đang đứng tựa vào tường, hai tay ôm ngực, đầu nghiêng nghiêng đùa với Thẩm Tư Á.



Thẩm Tư Á càng khoa trương hơn, cô ả lấy một ghế con ra ngồi, hai chân duỗi thẳng, hoàng tráng chặn lối đi. Hai tay gối sau gáy, ngẩng đầu tựa vào tường.