Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 83 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Tập Vị Nam đã rất lâu rồi không tự mình xuống bếp, quanh năm ở trong doanh trại, thức ăn đều là trong nhà ăn, mỗi ngày bận rộn, đâu có thời gian để bản thân đi Trương La ăn cơm.



Còn hôm nay vì Diệp Bạc Hâm, xắn tay áo lên tiến vào nhà bếp lâu ngày không đụng tới, anh ngập ngừng một lúc, nghĩ ra lúc trước cô thích ăn thịt cá nhất, mấy ngày trước ở trong nhà ăn ăn cơm nhìn thấy trên đĩa cơm của cô cũng là một phần thịt cá, vì vậy anh định nấu một món cá kho.



May mắn thay trong bếp những nguyên liệu và gia vị cần có đều có, anh gọi Đặng Viễn thanh lọc các nhân viên nhàn rỗi, công khai tiến vào sau bếp.



Anh đứng trước bếp lò, quanh eo buộc một tạp dề màu trắng, tay áo được anh kéo lên khuỷu tay, để lộ một cánh tay có đường nét cường tráng đẹp đẽ, một bàn tay có đốt tay rõ ràng đang gãy vảy cá.



Tay trái giữ chặt con cá, tay phải cầm một con dao sắc nhọn, lột sạch từng lớp vảy cá từ trên xuống.



Động tác của anh thành thạo, sau khi mở vòi nước rửa sạch vảy cá, lưỡi dao quay ra, rạch một đường trên bụng cá, bàn tay đẹp đẽ trực tiếp chạm vào máu cá bên trong bụng.



Đặng Viễn đi theo anh bốn năm rồi, lúc diễn tập ở ngoài hoang dã không có thức ăn khô, chỉ có thể bắt động vật ăn thịt sống, có thủ trưởng còn tốt một chút, có thể nhóm lửa nấu chín một chút thức ăn, anh cho rằng thủ trưởng chỉ biết làm thức ăn ngoài hoang dã, không ngờ rằng đến trong bếp anh cũng có thể nấu.



Tập Vị Nam mượn bếp sau của nhà ăn, toà nhà quân quan không có bất kỳ phòng nào có bếp, theo lời vủa Tập Vị Nam, bọn họ là đến tòng quân chịu khổ, không phải đến đây để hưởng thụ cuộc sống, binh sĩ ăn gì, bọn họ ăn cái đó, không cần phải làm một cái bếp nhỏ, tuy nhiên anh hôm nay lại là ngoại lệ.



Xung quanh lối vào nhà bếp có vây vài cái đầu, đôi mắt bọn họ nhìn thẳng về đại đội trưởng, trăm năm khó gặp đại đội trưởng xuống bếp, chỉ là quá tò mò, bình thường đều là bọn họ động thủ, Đặng Viễn tới lấy thức ăn, có khi nào nhìn thấy qua đại đội trưởng oai phong lẫm liệt tự thân tới đây, rửa tay nấu canh.



“Đặng Viễn, đưa mọi người đi.”Tập Vị Nam tay nghề có thừa, không bỏ qua mấy đầu người ở cửa, đầu cũng không có ngẩng lên, lạnh giọng phân phó Đặng Viễn.



Đặng Viễn hồi phục tinh thần, đáp ứng một tiếng, đi ra đuổi người.



“Đều đứng ở đây làm gì?giải tán, nhanh chóng giải tán.”



Lúc Tập Vị Nam thấp giọng hạ một tiếng đuổi mọi người đi, bọn họ cũng nghe thấy, sợ hãi nhanh chóng giải tán.



Đặng Viễn muốn đi ra ngoài giúp Tập Vị Nam trông chừng, xem thử chị dâu chịu phạt xong chưa, chân trước vừa bước ra tới cửa bếp, liền bị người ta túm cổ kéo lại.



Đầu bếp trưởng khuôn mặt sợ hãi, từ khi Tập Vị Nam xuất hiện ở nhà bếp, nói muốn động thủ nấu một chút thức ăn, anh bị doạ chân đều phát run lên.



Chẳng lẽ đại đội trưởng ghét bỏ tay nghề nấu ăn của đầu bếp không tốt?



“Đặng Viễn, đại đội trưởng đây là có ý gì?” đầu bếp trưởng lo lắng hỏi.



Đặng Viễn vẫy vẫy tay anh, trên dưới đánh giá liếc mắt nhìn anh, hắng giọng một tiếng, liền không nói gì.



Đầu bếp trưởng càng lo lắng hơn, đến cả Đặng Viễn cũng âm ừ với anh, có phải là đại đội trưởng không vừa lòng với anh?



“Cậu đừng ậm ừ như vậy, nói điều gì đó đi, có phải đại đội trưởng chê tay nghề nấu ăn của chúng tôi không tốt?”



Đặng Viễn không có hơi sức cùng anh dây dưa, ném một ánh mắt yên tâm cho anh, “Không có việc gì, đại đội trưởng đây là muốn tiếp đã khách.”
Tuy nhiên mở cửa ra, Diệp Bạc Hâm chết lặng, đôi mắt mở tròn vo, tay vẫn đặt trên cửa, lúng túng chặn ở cánh cửa.



Cô là đồ ngốc sao, trước khi mở cửa vì sao không nhìn qua mắt mèo xem ai tới?



Bây giờ làm sao đây, cô có thể nói là đến nói chuyện được không?



Tiêu Thuần giống như bị sét đánh trúng vậy, kinh ngạc chỉ cô, “Cô... cô...”



Vì sao mở cửa cho anh lại là một phụ nữ, hơn nữa còn là tiểu tổ tiên này?



Anh hoài nghi bản thân đi nhầm phòng, lùi lại phía sau một bước, nhìn vào số phòng phía trên của.



Không sai ya, là phòng của đại đội trưởng.



Diệp Bạc Hâm cười ha ha nhìn anh, “Trung đội trưởng, có chuyện sao?”



Không có chuyện gì thì đi nha, ngây ra đó làm gì, đàm đạo sao?



“Cô...” Tiêu Thuần trừng mắt nhìn cô một lúc, sắc mặt lỳ quái, đột nhiên kéo cánh tay cô kéo cô ra ngoài, “Tiểu Diệp a, tôi nói cô không nhớ hay sao, gan của cô cũng lớn quá rồi đó, chuyện lần trước đại đội trưởng không dễ gì mới không tính toán, cô bây giờ còn dám làm loạn tới phòng của anh, đây cũng bỏ đi, có người gõ cửa cũng dám mở, không sợ bị bắt được sao?”



Khoé miệng Diệp Bạc Hâm co giật, kinh ngạc nhìn sắc mặt tái mét của Tiêu Thuần, hợp với Tiêu Thuần cho rằng cô lại trèo lầu lên đây?



Cô có ngốc thế nào cũng sẽ không tới phòng của người ta đâu, còn ngốc nghếch giúp người ta mở cửa?



Thật không biết vì sao Tiêu Thuần lại lên làm được trung đội trưởng, não hổng cũng quá lớn rồi.



“Ha ha, trung đội trưởng nói đúng, tôi sai rồi, lần sau không dám nữa.” Diệp Bạc Hâm đuổi theo anh đi ra ngoài, vừa đi vừa xin lỗi.



Tiêu Thuần tìm cho cô một lí do chính đáng, cô không lý do gì không theo bước thang trèo xuống.



Nếu không làm sao giải thích sự xuất hiện của cô trong phòng Tập Vị Nam? Lần trước đối mặt với Tiêu Thuần, thái độ Tập Vị Nam thể hiện rõ không quen biết cô, bây giờ cùng Tiêu Thuần nói cô là vợ của Tập Vị Nam, ước tính Tiêu Thuần sẽ cho rằng cô mắc chứng ảo tưởng.



Tiêu Thuần thấy thái độ của cô tốt, lúc này mới buông tay cô ra, lời nói thành khẩn dạy dỗ cô, “Tiểu Diệp à, tôi biết cậu cô là Tô sư trưởng, nhưng tới chỗ của chúng tôi, cô cũng phải bớt phóng túng đi, vạn nhất đừng gây chuyện, Tô sư trưởng cùng đại đội trưởng chúng ta cùng cấp, đại đội trưởng sẽ không cho Tô sư trưởng mặt mũi, hôm nay may mà là tôi, nếu như để đại đội trưởng nhìn thấy, không phải chỉ đơn giản đuổi cô đi không thôi đâu, nếu như trong phòng chuyện quân sự cơ mật gì, anh ấy không thể không đem cô đưa tới toà án quân đội.”



Diệp Bạc Hâm bị anh doạ như vậy, cũng có chút lo lắng, “Có nghiêm trọng như vậy sao?”



Tiêu Thuần nghiêm mặt, “Tất nhiên rồi, văn phòng và phòng ngủ của đại đội trưởng không được sự cho phép không được vào, ai biết được sẽ có gián điệp trong quân đội muốn ăn cắp tài liệu bí mật.”



Tiêu Thuần kéo cô ra, sau khi bước ra vài bước, mới nhớ ra phòng còn chưa khoá, vẫy tay kêu cô nhanh chóng rời đi, chuyện hôm nay anh liền xem như chưa có chuyện gì xảy ra.