Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 93 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Ưng Hy bất giác siết chặt nắm tay, Lý thượng tướng không phải cấp trên trực tiếp của cô, một khi danh sách đã giao nộp lên trên, không còn cách nào sửa đổi nữa.



Cô... không có khả năng đòi được về...



Mặt Tập Vị Nam đăm đăm, trong lúc lửa giận bốc lên đầu, anh đi đi lại lại, ngẩng đầu, tay nới lỏng cúc cổ, cởi một nút trên cùng.



“Tình hình của Diệp Bạc Hâm ra sao nhẽ nào cô không biết, cô cả gan ở đâu ra mà dám cho cô ta vào? Hả? Ưng Hy, tôi không nghĩ cô lại ngớ ngẩn đến thế, bây giờ thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ quyết định ngày xưa cho cô dẫn đội.”



Tập Vị Nam chống tay xuống bàn, hai bên trái phải chất chồng văn kiện, cơ thể tráng kiện hơi chúi về phía trước, đôi mắt sâu hun hút như phủ đầy tuyết tháng Hai, lạnh thấu xương.



Ưng Hy không thốt nổi ra lời, nghe câu chất vấn của anh, cô kinh ngạc ngẩng đầu. Gặp đôi mắt lạnh lùng, tim cô thót lại, có gì đó tụ ở vành mi.



“Thôi, cô ra ngoài đi.”



Tập Vị Nam khoát tay, đứng thẳng dậy, mắt cúi xuống lướt qua văn kiện trước mặt, rút ra một tập đánh dấu màu đỏ.



Môi mím chặt, vầng trán lạnh lùng, đều nói lên cơn giận của anh chưa hề nguôi ngoai.



...



Quý Giản Ninh hớt hải chạy đến, chạm mặt Ưng Hy từ văn phòng đi ra.



Ưng Hy cúi gằm đầu, Quý Giản Ninh lách sang một bên, tránh hai cơ thể va chạm.



Anh thắc mắc nhìn theo bóng lưng cô, lòng dâng cảm giác tò mò.



Hình như cô ta không nhìn thấy anh, không giống tác phong của cô ấy, chả cảnh giác gì cả.



Quý Giản Ninh lắc đầu, rõng rạc hô to vọng vào trong: “Báo cáo!”



“Vào đi!”



Tập Vị Nam ngồi trước mắt tính, ánh mắt lướt nhanh, ngón tay gõ trên bàn phím.



Thấy không có ai, Quý Giản Ninh bỏ luôn vẻ khép nép, một tay chống mép bàn: “Làm gì đấy?”



“Có việc nói đi.” Tập Vị Nam nhíu mày, giọng điệu tỏ ra sự bực bội.



“Ui, đại ca, ai chọc anh thế này? Giận hơi bị ghê đấy? Em vừa mới thấy Ưng Hy rời khỏi, suýt đâm sầm vào nhau mà cô ta chả để ý thấy em gì cả. Anh mắng người ta à?”




Quý Giản Ninh không thể hiểu nổi, những người yêu nhau, vì sao lại làm tổn thương lẫn nhau? Có gì mà không thể vượt qua được?



Huống hồ, Tập Vị Nam của năm xưa ở nơi đầu sóng ngọn gió, đối diện với nguy cơ bị đình chỉ công tác, lẫn thất tình, anh đau khổ hơn bất kì ai, lại hoàn toàn vô tội.



Quý Giản Ninh không đồng tình việc Diệp Bạc Hâm chia tay vào thời điểm đó, có vấn đề gì mà không thể cùng nhau giải quyết, cứ phải găng lên mới cam lòng?



Trừ phi...



“Đại ca, chuyện năm xưa, có phải có nội tình gì mà em chưa biết? Không phải cô ấy biến mất khỏi quân ngũ à? Vì sao sau đó lại xuất hiện ở chiến dịch vây quét buôn bán vũ khí ở khu vực Tam giác vàng?



Vụ việc nay đã đeo bám Quý Giản Ninh suốt năm năm nay, nếu như không phải do Tập Vị Nam tâm trạng không vui, anh đã chẳng đến nỗi kìm chế không hỏi bấy lâu nay, cũng chả muốn đụng chạm vào vết thương của anh.



Đã xảy ra chuyện gì?



Tim Tập Vị Nam quặn lại, cơn đau như sóng lũ ập tới, xẻ rọc cõi lòng anh, rút bằng sạch không khí trong phổi.



Cảnh tượng kinh hoàng lướt qua trước mắt anh, cuộc đời anh thực hiện không dưới trăm nhiệm vụ, duy chỉ có lần đó, thậm chí ý nghĩ chết đi đã nhen nhúm, đau đến nỗi anh thở không nổi, cả thế giới chỉ còn vang vọng tiếng thất thanh tuyệt vọng của cô ấy.



Sau đó là những ác mộng triền miên như ác quỷ đeo bám anh, năm năm, trừ lúc ở bên cô ấy, thậm chí anh chưa có được một giấc ngủ an lành.



Thậm chí còn kinh hoàng hơn cả lần đầu tiên giết người.



“Không có gì hết.” Tập Vị Nam kịch liệt phản ứng lại. Anh đứng phắt dậy, mũi chân di trên điếu thuốc vừa rời môi rơi xuống, miết dận thật mạnh.



“Anh...” Quý Giản Ninh sửng sốt nhìn anh, quá lạ thường.



Khựng lại một lúc, Quý Giản Ninh nghĩ hôn nhân là việc của hai người, dẫu sao cũng phải sống với nhau cả đời. Giả sử cô ấy cả đời không nhớ lại thì thôi, nhưng đến khi có một ngày manh nha nhớ ra, lại chẳng long trời lở đất? Lúc ấy càng khó xử lý.



“Nếu, cô ấy để bụng chuyện anh và Sở Khả, anh có thể giải thích, dù sao cũng không phải lỗi của anh. Nhưng cô ấy không chấp nhận được, em nghĩ là, cô ấy vốn dĩ đã không phù hợp với anh...” Một lần chia tay suýt thì khiến anh tuột dốc, làm thêm lần ly hôn nữa, cuộc đời Tập Vị Nam e là chả còn gì.



“Không!” Tập Vị Nam kiên quyết lắc đầu: “Không ai được phép nói. Còn Tô Cảnh Sâm... tôi sẽ không để lão ta phá đám! Không ai được phép!”



“Thế nên anh giữ người ta lại, là để đề phòng Tô Cảnh Sâm giở trò sau lưng?”



Quý Giản Ninh cho rằng, lần Tô Cảnh Sâm nhấc đá đập chân mình mất rồi, ai lại đưa người vào hang sói chứ.



Tập Vị Nam không phủ nhận: “Trước khi gặp Tô Cảnh Sâm, tôi muốn cô ấy ở trong tầm mắt mình, bình yên vô sự, không ai có thể phá đám.”