Osin Của Anh

Chương 6 :

Ngày đăng: 20:09 18/04/20


Cô không thể tin được.



Không thể nào tin được cậu chủ lại hôn cô.



Và cô càng không dám tin rằng cô không hề phản kháng, ngoan ngoãn để anh hôn một, hai, ba, bốn… vô số lần.



Trời ơi! Chuyện này là sao? Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn bình thường, tại sao chỉ qua có một đêm, cuộc sống của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn.



Mới tối qua, cô nói mình đã có chồng sắp cưới không thể làm chuyện không trong sáng với người đàn ông khác, bây giờ làm sao cô dám nhìn mặt những người khác nữa đây?



Mặc dù cô bị ép hôn nhưng trong lòng cô không ghét bị hôn.



“Òa! Mình không phải là người, mình không có đạo đức, phẩm chất, mình là một cô gái dâm đãng.” Tiêu Tung Thục đỏ mặt, tự mắng chửi chính mình.



Nhưng dù cô có xấu hổ đến như thế nào thì cảm giác lâng lâng bay bổng không thể nào tan biến, trong đầu cô lúc nào cũng là hình ảnh Tư Đồ Trác ôm chặt cô, cuồng nhiệt hôn cô và nhìn cô bằng ánh mắt như mặt nước hồ.



Mặt lại đỏ bừng, Tiêu Tung Thục đưa hai tay lên vỗ má để hạ bớt nhiệt độ nhưng má vẫn nóng rực.



“Sóc Nhỏ.” Trong đám người đang đi trên hè phố chợt có ai đó gọi to.



Nghe có người gọi biệt danh của mình, Tiêu Tung Thục nhìn về phía đám đông nhận ra người thân.



“Chị Nguyệt Hà.”



Cô đứng dậy chào người chị luôn yêu thương cô.



Cả hai đều lớn lên ở cô nhi viện, chị Nguyệt Hà lớn hơn cô bốn tuổi. Khi còn ở cô nhi viện, chị luôn chăm sóc cô. Không chỉ có mình Nguyệt Hà mà các anh chị khác trong đại gia đình luôn yêu thương các em nhỏ, sau khi vào đời tất cả luôn đùm bọc nhau.



“Chị tưởng mình nhìn nhầm không ngờ đúng là em.” Tiêu Nguyệt Hà mỉm cười, gương mặt đẹp lạnh lùng bỗng chốc sáng bừng khiến những người đi đường ngoái đầu nhìn.



“Sao em ngồi đây? Mà nè, làm gì mà mặt đỏ vậy, hay em bị say nắng?”



“Dạ, không phải.” Tất cả đều tại cậu chủ, nếu cậu chủ không… Nghĩ đến đó, mặt cô lại đỏ bừng.



“Mặt đỏ như vậy còn nói không phải say nắng.” Nguyệt Hà dịu giọng, chỉ với người thân cô mới tỏ thái độ như vậy.



Cô lấy trong túi xách ra chiếc khăn tay và chai nước khoáng rồi đổ nước vào khăn, sau đó áp lên mặt Tiêu Tung Thục.



Quen với sự chăm sóc của Tiêu Nguyệt Hà, Tiêu Tung Thục ngẩng đầu lên để chị gái hạ nhiệt cho mình. Cô hỏi.



“Chị Nguyệt Hà đi ăn cơm ạ?”



“Ừm.” Tiêu Nguyệt Hà vốn không phải là người nói nhiều.



“Sao chị không đi cùng với anh Thú?”



“Anh ấy bận.” Nguyệt Hà trả lời. “Em nói tìm được việc làm rồi sao lại ngồi đây ngẩn người?”



Đối với cô em gái ngây thơ này, các anh chị đều rất quan tâm đến con bé, sau khi tốt nghiệp Trung học, các anh chị đã sắp xếp một công việc cho con bé ở công ty nhưng cô em gái này vốn không thích đọc sách và cũng chẳng biết sử dụng máy vi tính, ghét cả việc dựa vào quan hệ cướp chén cơm của người khác nên tự đi tìm việc làm.



Con bé hết làm giáo viên mầm non, chuyển sang làm quản lý viện dưỡng lão và bây giờ làm nghề giúp việc, công việc luôn thuận lợi không nhận lấy bất kỳ tủi thân gì nên các anh chị không ép em nữa.



“Em được nghỉ.” Thực ra cô trốn ra ngoài.



Lúc cậu chủ buông cô ra, cô hét lên sau đó chạy ra khỏi biệt thự, bắt taxi đi lâu lắc rồi đến đây ngồi.



“Ăn gì không?”



“Em nuốt không nổi.”



Đầu óc cô hiện giờ rất rối bời.



Tự nhiên lại bị cậu chủ chụp hôn cuồng nhiệt, ngoài xấu hổ ra cô còn cảm thấy rất đau lòng. Nếu coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì cô không làm được. Nhưng nếu không làm như chưa có chuyện gì xảy ra thì sao cô dám đối mặt với cậu chủ đây?



“Đi dạo phố với chị đi.” Hôm nay tâm trạng cô không vui nên cô muốn ra ngoài hít thở không khí.



“Dạ.”



“Thế thì đi thôi.”



Trong lúc đó, ở biệt thự nhà Tư Đồ, không thấy Tiêu Tung Thục đâu, Tư Đồ Trác chạy xuống lầu hỏi người giúp việc.



“Có thấy bé Tung đâu không?”



“Bé Tung ~~~ ? Ai vậy? Chưa nghe tên bao giờ?” Thím Thẩm biết rồi mà còn giả vờ hỏi.



“Đừng có giả vờ. Rốt cục thím có biết bé Tung đi đâu không?” Không quan tâm đến việc thím Thẩm đang chế nhạo mình, gương mặt đẹp trai vẫn lạnh lùng nhưng để lộ sự lo lắng.



“Tôi không biết, con bé hét lên rồi chạy đi đâu mất tiêu.” Cố ý bổ sung. “Đừng nói với tôi sáng nay cậu làm con bé hư hỏng nên nó mới không dám về.” Nói xong, bà liếc mắt nhìn người nào đó.



Và bị anh trừng mắt nhìn lại.



“Có khi nào con bé đi tìm chồng sắp cưới khóc lóc rồi không?” Thím Trần đứng một bên ném đá xuống giếng.



Nghe vậy, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo, anh bước ra khỏi cửa ngay sau đó.



“Sốt ruột, sốt ruột, hì hì.” Thím Trần đắc ý vì mưu kế của mình đã thành công.



“Xem kìa, cậu chủ thực sự đã làm Sóc Nhỏ hư hỏng.” Mới chỉ đoán thôi nhưng nhìn thái độ cậu chủ, đến tám chín phần đã làm gì đó với Sóc Nhỏ.



Đứng núp nãy giờ sau cây cột, bà Phúc Hảo thấy Tư Đồ Trác ra khỏi nhà liền cung cấp một thông tin sốt dẻo. “Nghe ông Vương nói, cậu chủ và Sóc Nhỏ ở trong toilet cả buổi sáng.”



Nhóm bà tám từ khi phát hiện ra cậu chủ có những hành động mờ ám với Sóc Nhỏ liền phân công nhau theo dõi nhất cử nhất động của cả hai.
“Em chạy đâu cho thoát.” Dứt lời, anh chạy theo cô làm cô sợ quá khóc gào.



Thế là trong cả buổi sáng, cả hay chạy đuổi nhau trong phòng, làm đám người chen chúc đứng ngoài cửa nghe lén chạy xuống lầu chúc mừng nhau rối rít.



Nhóm bà tám cuối cùng cũng có thể khẳng định Sóc Nhỏ sẽ trở thành cô chủ nhà Tư Đồ.



***



“Quản gia, bình hoa trong phòng khách héo rồi, cháu đi thay nha.”



“Đừng có nói chuyện với tôi.” Quản gia Trần mặt mày tối sầm.



“Chú sao vậy? Tâm trạng của chú không được vui.”



Ông hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô sau đó bỏ ra ngoài phòng bếp.



Định làm cô chủ tương lai của nhà Tư Đồ chắc. Còn lâu ông mới chấp nhận.



Sau khi quản gia Trần vừa đi, Tư Đồ Trác đi vào phòng bếp.



“Chào cậu chủ.” Mặc dù cả hai đã là người yêu, nhưng cô vẫn không quên thân phận của mình là người giúp việc nhận lương của chủ, vẫn dậy sớm, chăm chỉ làm việc nhà.



“Gọi anh là Trác.” Anh cúi đầu hôn cô.



“Dạ? Anh bị ấm đầu hả?” Cô chọc anh. “Thời đại này mà còn gọi tên một chữ, lạc hậu quá. Với lại, em vẫn đang trong giờ làm việc, em sẽ gọi anh là cậu chủ.” Cô vừa nói vừa đặt món mỳ Ý lên bàn.



“Em thật rắc rối.”



“Không phải, em đang làm đúng bổn phận của mình.”



Không muốn tranh luận với cô, anh nói thẳng vào vấn đề chính.



“Hôm nay đi với anh đến công ty.”



“Tại sao?”



“Hôm nay ông chủ Ôn đưa con gái đến công ty ký hợp đồng.”



“Thế nên?” Cô không hiểu ý anh.



Nhìn cô mù mờ, anh thả nĩa xuống, cốc đầu cô.



“Em không biết là cô Ôn thích anh hả?”



“Gì? Có chuyện đó sao?” Cô kinh ngạc.



“Lần trước ở sân golf, em không nhận ra à?”



“À, chuyện đó…” Thực sự là cô không phát hiện ra.



Anh cảm thấy thất vọng với đầu óc ngốc nghếch của cô. “Để thể hiện lập trường của mình, lúc ký hợp đồng, anh muốn em ở cạnh anh.”



“Có được không? Em không phải nhân viên của công ty, lúc anh đàm phán em không có ở đó lại hay hơn.” Cô nói ra suy nghĩ của mình.



“Nhưng em là người yêu của anh, các cô gái đều thích anh, em phải thực hiện nghĩa vụ của em đuổi mấy cô đó đi.” Anh cuốn mỳ đút cho cô.



Những lời anh nói làm cô đỏ mặt và cảm thấy ngọt ngào, vì trong trái tim anh cô chiếm một vị trí đặc biệt.



“Thì anh cứ từ chối họ.”



“Nếu từ chối được anh cần gì phải dẫn em đến công ty.” Có thể biết rằng ở sân golf, cô Ôn phát sóng dữ dội như vậy nhưng cô nhóc không nhận ra.



“Phải đi ạ?” Cô cảm thấy mình không cần phải đến công ty, cứ nghĩ đến việc cô Ôn xinh đẹp thông kinh kết anh, cô cảm thấy hơi ngại.



“Nhân tiện em nấu cơm cho anh luôn.”



“Xì, đây mới chính là ý đồ của anh.”



“Anh bảo em cho anh ăn đồ ăn ngon làm bây giờ dạ dày anh trở nên kén ăn.” Anh mỉm cười, quấn mỳ đút cho cô, chơi trò em một miếng, anh một miếng.



“Thôi được rồi, em sẽ mát xa cho anh nữa.” Cô biết anh làm việc vất vả, nên cũng muốn giúp đỡ.



“Em coi giùm môi anh bị gì đi!”



“Môi anh bị làm sao?”



“Môi khô quá, cần ít nước miếng của em.”



Cô đỏ mặt. “Em xin anh đó, anh chú ý hình tượng một chút được không? Lúc anh phỏng vấn em, anh lạnh lùng lắm mà. Tại sao bây giờ anh cứ như một người khác vậy?”



“Với người yêu thì phải khác.”



Nói xong, anh hôn vào môi cô.



Thực ra anh cũng không ngờ rằng mình lại thế này, trước đây anh luôn giữ hình tượng nghiêm nghị lạnh lùng.



Và bây giờ anh cười nhiều hơn, tâm trạng cũng sảng khoái hơn.



Từ khi có cô anh luôn cảm thấy vui vẻ.



Tình yêu đúng là khiến con người ta cảm thấy yêu đời.