Percy Jackson Tập 2: Biển Quái Vật

Chương 1 : Bạn thân tôi mua một chiếc áo cưới

Ngày đăng: 18:07 19/04/20


Cơn ác mộng của tôi bắt đầu như thế này.



Tôi đang đứng trên một con phố vắng tanh ở một thành phố biển nhỏ bé nào đó. Giờ là nửa đêm. Một cơn bão đang ập đến. Gió và mưa lao vút qua những hàng cây cọ dọc con đường dành cho người đi bộ. Cửa sổ ở các tòa nhà màu vàng và hồng xếp ngay ngắn dọc phố đều được bịt kín bằng ván. Cách nơi tôi đang đứng một khối nhà, phía bên kia hàng rào dâm bụt, đại dương dậy sóng.



Florida, tôi thầm nghĩ. Mặc dù tôi không biết chắc làm thế nào tôi biết được điều đó. Tôi chưa từng tới Florida.



Rồi tôi nghe thấy tiếng móng guốc gõ lóc cóc trên nền đường cứng. Tôi quay lại và nhìn thấy anh bạn Grover đang chạy bán sống bán chết.



Đúng vậy, tôi nói tiếng móng guốc.



Grover là một thần rừng. Từ nửa người trên, nom cậu ấy giống hệt một thiếu niên cao lênh khênh với chòm râu lún phún ở cằm và khôn mặt đầy mụn trứng cá. Cậu ấy bước đi với vẻ khập khiễng kỳ lạ. Nhưng trừ khi bạn vô tình bắt gặp cậu ấy lúc cậu ấy không mặc quần (tôi không hề gợi ý về điều này), nếu không bạn sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì không là con người ở cậu ấy. Chiếc quần jeans rộng thùng thình và cặp chân giả đã che giấu sự thật rằng cậu ấy có phần thân sau lông lá và có móng guốc của động vật.



Grover là bạn thân tôi năm lớp sáu. Cậu ấy đã làm một chuyến phiêu lưu với tôi và một bạn gái tên là Annabeth để cứu cả thế giới. Nhưng tôi không gặp cậu ấy từ tháng Bảy năm trước khi cậu ấy bắt đầu một mình đơn độc lên đường thực hiện một cuộc tìm kiếm mà trước đó không một thần rừng nào có thể quay về.



Dù sao, trong giấc mơ của tôi, Grover đang kéo lê chiếc đuôi dê, ôm đôi giày trong tay theo cách mà cậu ấy làm khi cần di chuyển nhanh hơn. Cậu ấy gõ móng lộp cộp qua các cửa hiệu mua sắm nhỏ dành cho khách du lịch và những nơi cho thuê ván lướt sóng. Gió uốn cong những cây cọ gần như ngả rạp xuống đất.



Grover rất sợ hãi thứ gì đó bám theo sau cậu ấy. Cậu ấy hẳn mới đi lên từ bãi biển bởi cát ẩm ướt vẫn còn đóng lại trên bộ lông. Cậu ấy đã trốn thoát khỏi một nơi nào đó và đang cố gắng để thoát khỏi… thứ gì đó.



Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên trong cơn bão. Một cái bóng lù lù hiện ra ở tận khối nhà cuối cùng xa xa, sau lưng Grover. Nó đánh dây đèn đường dạt sang một bên, khiến chúng nổ tung trong một chùm tia lửa.



Grover bị trượt chân và khóc thút thít vì sợ hãi. Cậu ấy thì thầm với chính mình, Phải thoát khỏi nơi đây. Phải báo cho họ biết!



Tôi không thể thấy được cái gì đang đuổi theo cậu ấy. Nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng nó cằn nhằn và nguyền rủa. Mặt đất rung lên khi nó tiến lại gần. Grover bị vấp khi rẽ nhanh ở góc phố. Cậu ấy chạy vào một dãy các cửa tiệm ở góc phố cụt. Không còn thời gian để quay trở lại nữa. Cánh cửa gần nhất bị bão làm bật tung. Dòng chữ phía trên cửa kính bày hàng bị bóng tối bao trùm ghi: TIỆM ÁO CƯỚI AUGUSTINE.



Grover lao vào trong. Cậu ấy biến mất bên dưới giá treo áo cưới.



Cái bóng của con quái vật nọ đã hằn lên phía trước cửa tiệm. Tôi có thể ngửi thấy mùi gì đó – một sự kết hợp kinh tởm giữa lông cừu và thịt thối cùng mùi hương cơ thể ôi thiu khác thường chỉ có ở những con quái vật.




“Percy… Mẹ, mẹ xin lỗi. Mẹ mong có thể nói cho con chuyện này vào chiều nay. Mẹ không thể giải thích tất cả vào lúc này được. Mẹ cũng không chắc là bác Chiron có thể giải thích. Tất cả mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.”



Những dòng suy nghĩ của tôi quay cuồng, đan xoắn vào nhau. Sao tôi lại không thể tới trại được? Tôi muốn bật ra hàng triệu câu hỏi nhưng chiếc đồng hồ đã điểm chuông báo hết nửa giờ.



Nom mẹ đã bớt căng thẳng hơn. “Bảy giờ ba mươi rồi đấy, con yêu. Con phải đi thôi. Tysin đang đợi…”



“Nhưng…”



“Percy, chúng ta sẽ nói chuyện này vào buổi chiều nhé. Giờ tới trường thôi.”



Đó là điều cuối cùng tôi muốn làm. Nhưng trong mắt mẹ có thứ gì đó dễ vỡ như một kiểu cảnh báo rằng nếu tôi cứ thúc bách bà quá nhiều, bà sẽ bật khóc. Hơn nữa, mẹ tôi nói đúng về bạn tôi – Tyson. Tôi phải gặp cậu ấy ở ga tàu điện ngầm đúng giờ hoặc cậu ấy sẽ cảm thấy khó chịu. Cậu ấy rất hãi phải đi một mình dưới lòng đất.



Tôi gom mọi thứ của tôi lại, nhưng ngập ngừng nơi cửa. “Mẹ… vấn đề của trại có liên quan tí nào tới giấc mơ của con về Grover không ạ?”



Mẹ tránh ánh mắt tôi. “Chúng ta sẽ nói chuyện này vào buổi chiều nhé, con yêu. Mẹ sẽ giải thích… nhiều trong mức mẹ có thể.”



Tôi miễn cưỡng chào tạm biệt mẹ rồi chạy xuống cầu thang để đuổi kịp chuyến tàu Số Hai.



Vào lúc đó tôi không biết được rằng mẹ và tôi không bao giờ có được cuộc chuyện trò vào buổi chiều như đã định.



Thực tế tôi sẽ không được về nhà trong một khoảng thời gian khá dài.



Khi bước ra ngoài, tôi liếc nhìn tòa nhà xây bằng đá màu nâu ở con phố đối diện. Chỉ trong tích tắc, tôi nhìn thấy một bóng đen trong ánh nắng ban mai rực rỡ - một bóng người phản chiếu lên bức tường gạch, một cái bóng vô chủ.



Rồi nó khẽ lay động và biến mất.