Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung

Chương 10 :

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Chúng tôi gọi hồn sau khi trời tối, ở một cái hố dài chừng sáu mét ngay phía trước két đựng chất thải. Cái két màu vàng tươi, với một cái mặt cười và một dòng chữ màu đỏ sơn bên cạnh: CÔNG TY DỘI RỬA PHẾ THẢI HẠNH PHÚC. Nó không hợp lắm với không khí của một cuộc gọi hồn người chết.



Trăng tròn vằng vặc. Những đám mây bạc trôi lững lờ trên bầu trời.



“Giờ này Minos đáng lẽ phải ở đây rồi,” Nico cau mày khó chịu. “Trời đã tối hẳn rồi.”



“Có thể ông ta bị lạc,” tôi nói đầy hy vọng.



Nico rót bia và ném thịt nướng vào trong hầm, sau đó bắt đầu niệm chú bằng tiếng Hy Lạp cổ. Ngay lập tức tiếng côn trùng kêu trong rừng im bặt. Trong túi quần, chiếc còi gọi chó làm từ băng của sông Styx càng lúc lạnh, làm một bên chân tôi tê buốt.



“Bảo cậu ta ngừng lại,” Tyson thì thầm với tôi.



Một phần trong tôi cũng đồng ý với Tyson. Điều này trái với tự nhiên. Bầu không khí ban đêm lạnh lẽo và hăm dọa. Nhưng trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì, những linh hồn đầu tiên đã xuất hiện. Làn khói địa ngục rỉ ra từ dưới mặt đất. Các hình bóng đó bắt đầu đậm dần biến thành hình dáng con người. Một cái bóng màu xanh trôi về phía rìa hố và quỳ xuống để uống.



“Ngăn hắn” Nico nói, gián đoạn lời thần chú. “Chỉ có Bianca mới được uống!”



Tôi rút thanh Thủy triều ra. Những con ma lui về với tiếng kêu xì xì ngay trước mũi lưỡi kiếm đồng celestial của tôi. Nhưng đã quá muộn để ngăn linh hồn đầu tiên lại. Hắn đã biến thành hình dạng của một người đàn ông có râu trong chiếc áo choàng màu trắng. Hắn đội một vòng bằng vàng trên đầu, và mặc dù đã chết nhưng đôi mắt hắn vẫn đầy còn toát ra vẻ gian ác.



“Minos!” Nico nói. “Ngươi làm cái gì thế?”



“Xin lỗi, chủ nhân,” hồn ma nói, mặc dù hắn chẳng có vẻ gì là xin lỗi cả. “Món hiến tế thơm quá, tôi không cầm lòng được.” Hắn giơ tay lên xem xét rồi mỉm cười. “Lại được nhìn thấy chính mình thật là thích! Ở trong hình dạng gần như nguyên vẹn...”



“Ngươi đang phá vỡ nghi lễ đấy!” Nico giận dữ. “Biến...”



Những vong hồn bắt đầu sáng lên, một thứ ánh sáng lờ mờ đầy nguy hiểm, và Nico phải tiếp tục đọc thần chú để giữ cho chúng không lại gần.



“Đúng, làm thế đúng đấy, thưa chủ nhân,” Minos nói với vẻ vui thích. “Ngài cứ tiếp tục đọc thần chú đi. Tôi tới chỉ để bảo vệ ngài khỏi những kẻ dối trá lừa dối ngài thôi.”



Hắn quay người nhìn về phía tôi như thể tôi là một loài gián bẩn thỉu nào đó vậy. “Percy Jackson... chà chà. Những đứa con trai của Poseidon qua bao thế kỷ cũng chẳng tiến bộ được mấy nhỉ?”



Tôi muốn đấm hắn, nhưng tôi nghĩ nắm đấm của tôi sẽ chỉ xuyên qua mặt hắn mà thôi. “Chúng ta đang tìm Bianca di Angelo,” tôi nói. “Biến đi.”



Con ma cười mỉa. “Tao biết mày từng giết con Minotaur của tao bằng tay không. Nhưng những thứ kinh khủng hơn đang đợi mày dưới mê cung đấy. Mày thực sự nghĩ Daedalus sẽ giúp mày à?”



Những hồn ma khác nhao nhao lên ủng hộ. Annabeth rút dao ra và giúp tôi giữ chúng cách xa khỏi cái hố. Grover thì đang lo lắng đến nỗi phải bám dính vào vai Tyson.



“Daedalus chẳng quan tâm gì tới các ngươi đâu, các con lai à,” Minos cảnh báo. “Các ngươi không nên tin hắn ta. Hắn ta già khú rồi, và xảo trá nữa. Hắn ta cay đắng với mặc cảm tội lỗi vì đã giết người và bị các vị thần nguyền rủa.”



“Mặc cảm tội lỗi vì đã giết người ư?” Tôi hỏi. “Ông ấy đã giết ai



“Đừng có đánh trống lảng!” con ma gầm gừ. “Ngươi đang cản đường Nico. Ngươi đang cố thuyết phục cậu ấy từ bỏ mục đích của mình. Ta sẽ biến cậu ấy thành chúa tể!”



“Đủ rồi, Minos,” Nico ra lệnh.



Con ma cười nhạt. “Ông chủ, chúng là các kẻ thù của ngài. Ngài không được nghe lời chúng! Hãy để tôi bảo vệ ngài! Tôi sẽ biến đầu óc chúng thành điên dại, như tôi đã làm với những kẻ khác.”



“Những kẻ khác?” Annabeth kinh ngạc. “Ý ngươi là Chris Rodriguez? Hóa ra là ngươi à?”



“Cái mê cung là tài sản của ta,” con ma nói, “không phải là của Daedalus! Bọn khách không mời xứng đáng bị như vậy.”



“Đi đi, Minos!” Nico ra lệnh. “Ta muốn gặp chị ta!”



Con ma cố kiềm chế cơn thịnh nộ. “Xin tuân theo lệnh chủ nhân. Nhưng tôi cảnh báo ngài. Ngài không thể tin các vị anh hùng này được đâu.”



Sau đó, hắn biến vào màn sương.



Những linh hồn khác lao về phía trước, nhưng tôi và Annabeth ngăn chúng lại.



“Bianca, xuất hiện!” Nico ngâm lên. Cậu bé bắt đầu đọc thần chú nhanh hơn, và những linh hồn di chuyển không ngừng nghỉ.



“Bất cứ khi nào,” Grover thầm thì.



Sau đó một ánh sáng màu bạc lập lòe trong bụi cây – một linh hồn có vẻ sáng hơn và mạnh mẽ hơn những linh hồn khác. Nó tiến tới gần, và có một cái gì đó mách bảo tôi phải cho nó qua. Đốm sáng quỳ xuống và uống nước trong cái hố. Khi ngẩng dậy, nó hiện ra là linh hồn của Bianca di Angelo.



Những câu niệm chú của Nico ngừng dần. Tôi hạ thanh kiếm xuống. Những linh hồn khác bắt đầu xúm về phía trước, nhưng Bianca giơ hai tay lên, và chúng rút vào rừng.



“Chào Percy,” cô ấy nói.



Cô ấy trông giống hệt như lúc còn sống: một cái mũ lưỡi trai màu xanh lá đội lệch trên mái tóc đen dày, đôi mắt đen và làn da ô liu giống em trai cô ấy. Cô ấy mặc quần jeans và một chiếc áo vest bằng bạc, trang phục của Đội Thợ Săn của nữ thần Artemis. Một cây cung được đeo ở một bên vai. Cô ấy mỉm cười yếu ớt, và cả cái bóng của cô ấy rung lên.



“Bianca,” tôi nói. Giọng tôi khàhàn. Bấy lâu nay tôi vẫn thấy tội lỗi trước cái chết của cô ấy, nhưng nhìn thấy cô ấy ngay trước mặt cảm giác còn kinh khủng gấp năm lần, như thể chuyện vừa mới xảy ra thôi vậy. Tôi vẫn còn nhớ mình đã lục tung cả cái đống đổ nát còn lại của gã chiến binh bằng đồng khổng lồ mà Bianca hi sinh cả thân mình để đánh bại, vậy mà vẫn chẳng thấy tăm hơi cô ấy ở đâu.



“Anh xin lỗi,” tôi nói.



“Anh chẳng có gì phải xin lỗi cả, Percy. Đó là lựa chọn của em. Em không hối hận đâu.”



“Chị Bianca!” Nico lao ra phía trước như thể vừa mới hết bàng hoàng.



Cô ấy quay về phía em trai. Trông cô ấy khá buồn, như thể cô đang hoảng sợ thời điểm này vậy. “Chào Nico. Em cao quá nhỉ!”



“Sao chị không trả lời em sớm hơn?” cậu bé gào lên. “Em đã cố gắng suốt hàng tháng trời!”



“Còn chị thì hy vọng rằng em sẽ bỏ cuộc.”



“Bỏ cuộc ư?” Giọng cậu bé nghe như vô cùng đau khổ. “Sao chị có thể nói thế? Em đang cố gắng để cứu chị!”



“Em không thể, Nico. Đừng làm thế. Anh Percy nói đúng đấy.”



“Không, anh ta để cho chị phải chết! Anh ta không phải là bạn chị.”



Bianca giơ tay ra như để chạm vào mặt cậu em trai, nhưng cô ấy là sương khói. Tay cô ấy bốc hơi khi chạm gần đến da con người.



“Em phải nghe chị,” cô ấy nói. “Mang trong mình sự oán giận là vô cùng nguy hiểm đối với những đứa con của thần Hades. Đó là sai lầm chí tử của chúng ta. Em cần phải biết tha thứ. Em phải hứa với chị điều này.”



“Em không thể. Không bao giờ.”



“Anh Percy đã rất lo lắng cho em, Nico. Anh ấy có thể giúp. Chị đã để anh ấy biết tình hình của em, và hy vọng rằng anh ấy sẽ tìm thấy em.”



“Vậy hóa ra chính là em à,” tôi nói. “Em đã gửi đi những thông điệp Iris đó.”



Bianca gật đầu.



“Sao chị lại giúp anh ta mà không phải là em?” Nico gào lên. “Thế là không công bằng!”



“Giờ em đã đến gần với sự thật rồi,” Bianca nói với cậu bé. “Không phải em bực mình với Percy, Nico. Mà là với chị.”
“Thực ra là hai mươi câu hỏi mới đúng!” con Nhân sư vui sướng nói.



“Cái gì? Nhưng ngày xưa...”



“À, nhưng bọn ta đã nâng chuẩn lên rồi! Để hoàn tất cuộc thi, ngươi phải chứng tỏ khả năng của mình qua hai mươi câu đố! Tuyệt không?”



Tiếng vỗ tay vang lên và ngừng lại như thể ai đó vặn vòi nước vậy.



Annabeth nhìn tôi lo lắng. Tôi gật đầu trấn tĩnh.



“Được rồi,” cô ấy bảo con Nhân sư. “Tôi đã sẵn sàng.”



Một tiếng trống vang lên từ phía trên. Mắt con Nhân sư sáng lên với vẻ hân hoan. “Thủ... thủ đô của Bulgaria là gì?”



Annabeth nhíu mày. Trong khoảnh khắc tồi tệ đó, tôi nghĩ cô ấy không trả lời được.



“Sofia,” cô ấy trả lời, “nhưng...”



“Chính xác!” Lại tiếng vỗ tay được thu sẵn vang lên. Con Nhân sư cười nhăn nhở nhe hết cả răng nanh. “Nhớ đánh dấu rõ ràng vào đáp án trong bài kiểm tra bằng cây bút chì số 2.”



“Cái gì?” Annabeth trông hoang mang. Sau đó một cuốn sách bài tập nhỏ xuất hiện trên cái bục phía trước cô ấy, cùng với một cây bút chì đã được gọt sẵn.



“Ngươi phải khoanh tròn các đáp án một cách rõ ràng, đáp án không được thừa ra ngoài,” con Nhân sư nói. “Nếu cần phải tẩy xóa thì phải tẩy sạch sẽ, nếu không máy không đọc được đáp án của ngươi đâu.”



“Máy nào?” Annabeth hỏi.



Con Nhân sư chỉ bằng bộ móng vuốt của nó. Bên cạnh cái đèn pha là một cái hộp bằng đồng với một đống bánh răng, đòn bẩy và một chữ cái Hy Lạp Êta to đùng ở bên cạnh, dấu hiệu của thần



“Giờ là câu hỏi tiếp theo,” con Nhân sư nói.



“Chờ một chút,” Annabeth chen vào. “Thế còn câu ‘Con gì đi bốn chân vào buổi sáng’ thì sao?”



“Ngươi vừa nói cái gì cơ?” giờ thì rõ ràng là con Nhân sư đang giận dữ.



“Câu đố về con người. Anh ta đi bằng bốn chân vào buổi sáng, giống như trẻ con, bằng hai chân vào buổi chiều, giống như người lớn, và bằng ba chân vào buổi tối, giống như ông già chống gậy vậy. Đó là câu ngươi thường hỏi.”



“Đó chính là lí do tại sao chúng ta đổi câu hỏi!” con quái vật tuyên bố. “Ngươi đã biết đáp án rồi. Bây giờ là câu tiếp theo, căn mười sáu bằng bao nhiêu?”



“Bốn,” Annabeth nói, “nhưng...”



“Chính xác! Tổng thống Mỹ nào ký Tuyên ngôn giải phóng nô lệ?”



“Abraham Lincoln, nhưng...”



“Đúng! Câu số bốn...”



“Dừng lại đã!” Annabeth gào lên.



Tôi muốn bảo cô ấy đừng phàn nàn gì nữa. Cô ấy đang làm rất tốt. Cô ấy chỉ cần trả lời các câu hỏi và chúng tôi có thể đi.



“Đó không phải là những câu đố,” Annabeth nói.



“Ngươi nói thế có ý gì?” con Nhân sư đớp lời. “Tất nhiên đó là câu đố rồi. Đây là bài kiểm tra được thiết kế đặc biệt...”



“Đó chỉ là một mớ những câu hỏi ngớ ngẩn về sự kiện,” Annabeth khăng khăng. “Câu đố phải khiến người ta suy nghĩ.”



“Nghĩ à?” con Nhân sư nhíu mày. “Làm sao ta kiểm tra được các ngươi có khả năng suy nghĩ hay không? Thật là lố bịch! Nào, bây giờ cần bao nhiêu lực để...”



“Dừng lại!” Annabeth vẫn khăng khăng. “Đây là một bài kiểm tra ngu ngốc.”



“Ừm, Annabeth,” Grover lo lắng xen vào. “Có lẽ cậu cứ, uhm, cậu biết đấy, thi trước đi rồi phàn nàn sau được không?”



“Tớ là con của nữ thần Athena,” cô ấy nhấn mạnh. “Và đây là sự sỉ nhục với trí tuệ của tớ. Tớ sẽ không trả lời những câu hỏi này.”



Một phần trong tôi bị ấn tượng bởi cá tính mạnh mẽ của cô ấy, nhưng một phần tôi lo lắng rằng niềm kiêu hãnh của Annabeth có thể khiến cả lũ đi tong!



Ánh đèn pha chiếu chói lòa. Mắt con Nhân sư sáng lên toàn một màu đen.



“Thế thì sao, thí sinh yêu quý,” con quái vật nói chậm rãi. “Nếu ngươi không trả lời, ngươi thua cuộc! Và vì chúng ta không thể để đứa trẻ nào được phép tiết lộ bí mật nên ngươi sẽ bị ĂN THỊT!”



Con Nhân sư giơ bộ móng vuốt sáng bóng như thép không gỉ. Nó nhào đến chỗ cái bục.



“Không!” Tyson lao lên. Cậu ấy rất khó chịu khi thấy ai đó bắt nạt Annabeth, nhưng tôi không thể tin được là cậu ấy lại dũng cảm đến thế, đặc biệt là khi cậu ấy bị ám ảnh với con Nhân sư đến vậy trong quá khứ.



Cậu ta chặn con Nhân sư lại giữa không trung và cả hai rơi xuống đống xương bên cạnh. Điều đó giúp Annabeth có đủ thời gian vận dụng trí khôn của mình và rút dao ra. Tyson đứng dậy, chiếc áo sơ mi của cậu ấy bị xé vụn. Con Nhân sư gầm gừ, tìm kiếm cơ hội tấn công.



Tôi rút thanh Thủy Triều ra và bước lên phía trước Annabeth.



“Tàng hình đi,” tôi nói với cô ấy.



“Tớ có thể chiến đấu!”



“Không!” Tôi la lên. “Con Nhân sư muốn ăn cậu! Để bọn tớ xử nó.”



Như để chứng minh lời nói của tôi, con Nhân sư đẩy Tyson sang một bên và cố gắng vượt qua tôi. Grover chọc nó một nhát vào mắt bằng một khúc xương cẳng chân của ai đó. Con Nhân sư thét lên đau đớn. Annabeth đội cái mũ lưỡi trai lên và biến mất. Con Nhân sư nhảy bổ vào chỗ cô ấy vừa đứng, nhưng không bắt được gì.



“Không công bằng!” con Nhân sư la hét. “Đồ lừa đảo!”



Không còn nhìn thấy Annabeth đâu nữa, con Nhân sư quay sang tôi. Tôi giơ kiếm lên, nhưng trước khi tôi kịp ra đòn, Tyson đã nhấc bổng cái máy chấm điểm lên khỏi mặt sàn và ném vào đầu con Nhân sư, làm hỏng búi tóc trên đầu nó. Cái máy tan tành thành từng mảnh và rơi vãi xung quanh con quái vật.



“Máy chấm điểm của ta!” nó gào lên. “Ta không thể trở thành hàng mẫu nếu không có cái máy chấm điểm!”



Ở lối ra, các thanh chắn được nhấc lên. Chúng tôi cùng lao vào đường hầm. Và tôi chỉ rằng Annabeth cũng đang làm như vậy.



Con Nhân sư bắt đầu đuổi theo, nhưng Grover đưa cây sáo bằng sậy của mình lên và bắt đầu thổi. Đột nhiên những cây bút chì nhớ ra rằng chúng từng là một phần của thân cây. Chúng tụ tập lại quanh móng vuốt của nhân sư, mọc rễ và cành và bắt đầu quắp chặt lấy bốn chân của con quái vật. Con Nhân sư vùng vẫy thoát ra, nhưng điều đó cũng giúp chúng tôi có đủ thời gian để tháo chạy.



Tyson kéo Grover vào đường hầm, và các thanh chắn đóng sầm lại phía sau chúng tôi.



“Annabeth!” tôi hét lớn.



“Đây!” cô ấy ở ngay bên cạnh tôi. “Tiếp tục chạy đi!”



Chúng tôi chạy xuyên qua đường hầm tối om như mực, vẫn nghe thấy tiếng con Nhân sư ở phía sau kêu gào về tất cả các bài kiểm tra mà nó sẽ phải chấm bằng tay.