Percy Jackson Tập 4.5: Hồ Sơ Á Thần

Chương 9 :

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Cậu ấy mở nắp một chai nước thánh và nhỏ từng giọt lên khắp vai tôi. Điều này rất nguy hiểm – tất cả các á thần chỉ có thể chịu đựng được chỉ một hớp loại nước đó – nhưng cơn đau của tôi lập tức biến mất. Cùng nhau, Thalia và Nico băng bó vết thương cho tôi, và tôi đã ngất đi chỉ một vài lần.



Tôi không thể đoán được đã mất bao lâu thời gian, nhưng điều tiếp theo tôi nhớ được là tôi tựa lưng vào một tảng đá. Vai tôi đã được băng bó. Thalia đang đút cho tôi những mẫu nhỏ xíu loại bánh thánh có mùi sô-cô-la.



“Bọn Keres đâu rồi?” tôi thì thầm.



“Đi rồi,” cô ấy nói. “Cậu làm tớ cực kỳ lo lắng đấy Percy, nhưng tớ nghĩ cậu xứng đáng với điều đó.”



Nico nép mình kế bên chúng tôi. Cậu ấy đang giữ chậu hoa cẩm chướng. Chỉ còn lại năm cánh hoa trên bông hoa.



“Bọn Keres đó sẽ quay lại,” cậu ấy cảnh báo. Cậu ấy nhìn vai tôi với vẻ mặt đầy quan tâm. “Vết thương đó... bọn Keres đó là các linh hồn của bệnh tật và bệnh dịch cũng như sự hung bạo. Chúng ta chỉ có thể làm chậm đi sự lây nhiễm của nó, nhưng cuối cùng anh cần một sự chữa trị nghiêm túc. Ý em là sức mạnh của một vị thần. Ngoài ra...”



Cậu ấy không kịp nói hết lời.



“Anh ổn mà.” Tôi cố đứng lên và ngay lập tức cảm thấy buồn nôn.



“Từ từ nào,” Thalia nói. “Cậu cần nghỉ ngơi trước khi cậu có thể di chuyển.”



“Không có thời gian đâu.” Tôi nhìn bông cẩm chướng. “Một trong những con ma nữ đó đã nhắc đến Iapetus. Liệu tớ có nhớ đúng điều đó không? Đó là một thần khổng lồ Titan phải không?”



Thalia gật đầu đầy khó chịu. “Anh trai của Kronos, cha của Atlas. Ông ta được biết đến như là thần khổng lồ Titan của phương tây. Tên ông ta có nghĩa là ‘Mũi Khoan’ vì đó là những gì ông ta muốn làm với kẻ thù của mình. Ông ta đã bị ném vào Tartarus cùng với những người anh em của mình. Đáng lẽ ông ta hiện vẫn phải đang ở dưới đó chứ.”



“Nhưng nếu thanh kiếm của thần Hades có thể giải thoát được cái chết?” tôi hỏi.



“Cũ có thể thế lắm,” Nico nói, “nó còn có thể triệu hồi những linh hồn bị đọa đày ra khỏi Tartarus. Chúng ta không thể để chúng làm điều đó.”



“Chúng ta vẫn không biết chúng là ai,” Thalia nói.



“Con lai làm việc cho Kronos,” tôi nói. “Chắc chắn là Ethan Nakamura. Và hắn ta đang bắt đầu tuyển chọn một trong số các thuộc hạ của thần Hades về phe mình – như bọn Keres. Những con ma nữ đó nghĩ rằng nếu Kronos giành được phần thắng, chúng sẽ làm cho sự hỗn loạn và xấu xa không thể kiểm soát được.”



“Chúng có thể đúng,” Nico nói. “Cha em cố giữ cho mọi việc được cân bằng. Ông ấy kiểm soát được các linh hồn hung dữ hơn. Nếu Kronos chỉ định một trong số các anh em mình làm chúa tể Địa ngục...”



“Như anh chàng Iapetus này chẳng hạn,” tôi nói.



“... thì Địa ngục sẽ càng tệ hại hơn,” Nico nói. “Bọn Keres sẽ thích điều đó. Cả Melinoe cũng thế.”



“Em vẫn chưa nói cho bọn anh nghe Melinoe là ai.”



Nico cắn cắn môi mình. “Bà ta là nữ thần của các loại ma – một trong những tay sai của cha em. Bà ta giám thị vô số những người đã chết quay trở lại trái đất. Hằng đêm, bà ta đi lên từ Địa ngục để dọa con người.”



“Bà ta có con đường riêng để đi lên phía trên kia sao?”



Nico gật đầu. “Em nghi ngờ việc nó sẽ bị khóa. Thông thường, không ai dám nghĩ đến việc xâm phạm vào hang động của bà ta. Nhưng nếu tên trộm á thần này đủ dũng cảm để thương lượng với bà ta...”



“Hắn ta có thể quay lại thế giới loài người,” Thalia bổ sung, “và mang thanh kiếm đến cho Kronos.”



“Là người sẽ sử dụng nó để giải thoát cho các anh em mình khỏi Tartarus,” tôi đoán. “Và chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.”



Tôi gượng đứng dậy. Một cơn buồn nôn gần như ngất đi, nhưng Thalia đã tóm lấy tay tôi.



“Percy,” cô ấy nói, “cậu không đủ sức...”



“Tớ phải làm.” Tôi nhìn khi một cánh hoa khác héo đi và rụng xuống khỏi bông cẩm chướng. Chỉ còn bốn cánh trước ngày tận thế. “Hãy đưa tớ chậu hoa. Chúng ta phải tìm ra hang động của Melinoe.”



Khi chúng tôi bước đi, tôi nghĩ về những điều tích cực: các cầu thủ bóng rổ yêu thích nhất của tôi, cuộc đối thoại mới nhất của tôi với Annabeth, những món mẹ tôi sẽ nấu trong đêm Giáng sinh – bất cứ điều gì ngoài sự đau đớn. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy như hàm răng cọp sắc bén đang cắn vào vai tôi. Tôi sẽ không thực sự tốt cho trận đấu, và tôi nguyền rủa chính mình vì đã để sơ hở. Tôi không nên để mình bị thương. Giờ Thalia và Nico sẽ phải giúp đỡ tôi trong toàn bộ nhiệm vụ.



Tôi quá đắm chìm trong cảm giác hối tiếc của chính mình đến nỗi tôi đã không nhận ra âm thanh gào thét của nước cho đến khi Nico nói, “Uh-oh.”



Khoảng mười lăm mét phía trước bọn tôi, một dòng sông đen bắn nước tung tóe xuyên qua hẻm đá núi lửa. Tôi đã từng nhìn thấy sông Styx, và con sông này không giống cùng một con sông. Nó hẹp và chảy nhanh hơn. Nước đen như mực. Ngay cả bọt nước cũng có màu đen. Bờ đối diện cách bờ bên này khoảng mười mét, nhưng nó quá xa để nhảy qua và ở đây chẳng có lấy một cây cầu.



“Sông Lethe.” Nico nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ. “Chúng ta sẽ không bao giờ qua được bờ bên kia.”



Bông hoa lại hướng về phía bên kia – về phía ngọn núi tối tăm và một con đường dẫn đến một hang động. Phía trên ngọn núi, các bức tường thành của Địa ngục hiện ra lờ mờ như một bầu trời bằng đá granite đen. Tôi đã không nghĩ là Địa ngục có một bức tường thành bao quanh bên ngoài, nhưng điều trước mắt tôi chứng minh điều đó là có thật.



“Chắc phải có con đường nào để qua bên đó chứ,” tôi nói.



Thalia quỳ sát bờ sông.



“Cẩn thận đấy!” Nico nói. “Đây là Dòng sông Quên lãng. Chỉ cần một giọt nước của nó rơi vào người chị, chị sẽ bắt đầu quên mất chị là ai.”



Thalia lùi lại. “Chị biết nơi này. Luke đã từng kể cho chị nghe trước đây. Các linh hồn sẽ đến đây nếu họ lựa chọn được tái sinh, vì thế họ hoàn toàn quên hết cuộc sống trước đây của mình.”



Nico gật đầu. “Bơi trong dòng nước đó và tâm trí bạn sẽ được xóa sạch. Bạn sẽ giống như một em bé mới sinh.”



Thalia nghiên cứu bờ đối diện. “Tôi có thể bắn tên sang phía bên kia, có thể nó sẽ cắm vào một trong những lớp đá đó.”



“Chị muốn phó mặc sức nặng của chị vào một sợi dây không được cột chặt sao?” Nico cất t hỏi.



Thalia cau mày. “Em nói đúng. Điều đó chỉ xuất hiện trên phim, nhưng... không. Liệu em có thể triệu hồi một vài người đã chết đến giúp chúng ta không?”



“Em có thể, nhưng họ chỉ xuất hiện ở phía bên chúng ta mà thôi. Dòng nước đang chảy hoạt động như một rào chắn ngăn cản các linh hồn. Họ không thể vượt qua nó.”



Tôi cau mày. “Kiểu luật lệ nào lại ngu xuẩn như thế cơ chứ?”



“Này, em không phải là người tạo ra nó.” Cậu ấy săm soi khuôn mặt tôi. “Anh trông thật tệ, Percy. Anh nên ngồi xuống.”
Trước khi chúng tôi đưa trả lại thanh kiếm, tôi khăng khăng buộc thần Hades phải thề không sử dụng nó chống lại các vị thần. Đôi mắt ông ta lóe sáng như thể muốn thiêu cháy tôi vậy, nhưng cuối cùng ông ta nghiến răng đưa ra lời thề.



Nico đặt thanh kiếm ở chân cha mình và cúi đầu, chờ đợi sự tưởng thưởng từ cha mình.



Thần Hades nhìn vợ mình. “Nàng đã không tuân theo mệnh lệnh trực tiếp của ta.”



Tôi không chắc ông ấy đang nói gì, nhưng nữ thần Persephone không phản ứng, ngay cả với cái nhìn xem thường từ ông ấy.



Thần Hades quay lại nhìn Nico. Ánh mắt ông ấy dịu đi chỉ một giây, như đá mềm hơn thép. “Con sẽ không nói chuyện này ra với mọi người.”



“Vâng, thưa ngài,” Nico đồng ý.



Ông ấy liếc nhìn tôi. “Và nếu các bạn của con không giữ mồm giữ miệng, cha sẽ cắt lưỡi chúng.”



“Xin cứ tự,” tôi nói.



Thần Hades nhìn thanh kiếm. Đôi mắt ông ấy đầy giận dữ và một điều gì khác nữa – nó tương tự như sự khao khát. Ông ấy búng ngón tay. Nữ Thần Báo Thù hạ cánh xuống từ trên đỉnh ngai của ông ấy.



“Mang lưỡi kiếm này quay trở về lại xưởng rèn,” ông ta nói với họ. “Ở đó với các thợ rèn cho đến khi nó hoàn tất, và sau đó đem nó trở lại cho ta.”



Nữ Thần Báo Thù biến mất trong không khí cùng với vũ khí, và tôi tự hỏi còn bao lâu nữa sẽ đến ngày tôi hối hận vì những gì xảy ra ngày hôm nay. Luôn có những cách để lách khỏi lời thề, và tôi nghĩ rằng thần Hades sẽ tìm ra được một trong số chúng.



“Người thật khôn ngoan, chúa tể của ta,” nữ thần Persephone nói.



“Nếu ta khôn ngoan,” ông ta làu bàu, “ta sẽ nhốt nàng trong phòng nàng. Nếu nàng không tuân lời ta một lần nữa...”



Ông ta không nói hết lời đe dọa của mình. Sau đó ông ta búng tay và biến mất vào bóng tối.



Nữ thần Persephone trông còn xanh xao hơn so với bình thường. Bà ấy mất một lúc để vuốt thẳng lại áo đầm, sau đó quay về phía chúng tôi. “Các ngươi đã làm rất tốt, các á thần.” Bà ta vẫy tay và ba bông hồng đỏ xuất hiện dưới chân chúng tôi. “Đè nát những bông hồng này, các ngươi sẽ quay trở lại thế giới của các ngươi. Các ngươi có được lời cảm ơn từ chúa tể của ta.”



“Tôi có thể cho là thế,” Thalia càu nhàu.



“Tạo ra thanh kiếm là ý tưởng của bà,” tôi đột nhiên hiểu rõ. “Đó là lý do tại sao thần Hades đã không có mặt ở đây khi bà trao cho chúng tôi nhiệm vụ. Thần Hades đã không biết đến chuyện thanh kiếm biến mất. Ông ta thậm chí không biết đến sự tồn tại của nó.”



“Nhảm nhí,” nữ thần nói.



Nico nắm chặt nắm tay. “Percy nói đúng. Bà muốn thần Hades tạo ra thanh kiếm này. Ông ấy đã nói “Không” với bà. Ông ấy biết việc đó quá nguy hiểm. Các vị thần khác sẽ không bao giờ tin ông ấy. Việc đó sẽ xóa bỏ sự cân bằng về sức mạnh.”



“Rồi nó bị đánh cắp,” Thalia nói. “Bà đã đóng cửa Địa Ngục, không phải thần Hades. Bà không thể nói với ông ấy chuyện đã xảy ra. Và bà cần chúng tôi tìm thanh kiếm về trước khi thần Hades biết chuyện. Bà đã lợi dụng



Nữ thần Persephone liếm môi mình. “Điều quan trọng là Hades giờ đã chấp nhận thanh kiếm. Ông ấy sẽ hoàn tất nó, và chồng ta sẽ trở nên mạnh mẽ như thần Zeus hoặc thần Poseidon. Vương quốc của chúng ta sẽ được bảo vệ để chống lại Kronos... hoặc bất cứ ai cố đe dọa chúng ta.”



“Và chúng tôi là nguyên nhân,” tôi nói đầy khốn khổ.



“Các ngươi đã rất hữu ích,” nữ thần Persephone đồng ý. “Có lẽ một phần thưởng cho sự im lặng của các ngươi...”



“Biến đi,” tôi nói, “trước khi tôi mang bà ném xuống sông Lethe. Bob sẽ giúp tôi. Phải không, Bob?”



“Bob sẽ giúp cậu!” Iapetus đồng ý đầy phấn khởi.



Mắt nữ thần Persephone mở lớn, và sau đó bà ta biến mất trong một cơn mưa hoa cúc.



Nico, Thalia, và tôi nói lời tạm biệt ở ban công nhìn ra Asphodel. Bob thần Titan ngồi bên trong, đang xây nhà bằng các khúc xương và cười vui vẻ mỗi khi nó sụp đổ.



“Em sẽ xem chừng ông ta,” Nico nói. “Ông ta giờ đã vô hại. Có thể... em không biết. Chúng ta có thể huấn luyện cho ông ấy làm điều gì đó thật tốt, chẳng hạn.”



“Em chắc là em muốn ở lại đây chứ?” tôi hỏi. “Nữ thần Persephone sẽ khiến cuộc sống của em vô cùng khốn đốn.”



“Em phải ở lại,” cậu bé khẳng định. “Em muốn ở gần cha em. Ông ấy cần một người cố vấn tốt hơn.”



Tôi không thể tranh cãi về điều đó. “Ừm, vậy nếu em cần bất cứ điều gì...”



“Em sẽ lên tiếng,” cậu bé hứa. Cậu bé bắt tay với Thalia và tôi. Cậu bé quay lại để rời đi, nhưng cậu bé nhìn tôi thêm một lần nữa. “Percy, anh không quên lời đề nghị của em chứ?”



Một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. “Anh vẫn còn đang nghĩ đến điều đó.”



Nico gật đầu. “Được rồi, bất cứ khi nào anh sẵn sàng.”



Sau khi cậu bé rời đi, Thalia hỏi. “Đề nghị gì thế?”



“Một điều cậu bé đã nói với tớ vào mùa hè năm ngoái,” tôi nói. “Một cách hợp lý để chiến đấu với Kronos. Nó quá nguy hiểm. Và tớ thì đã có quá đu nguy hiểm cho một ngày rồi.”



Thalia gật đầu. “Trong trường hợp đó, vẫn còn muốn ăn tối chứ?”



Tôi không thể không mỉm cười. “Sau tất cả những chuyện này, cậu vẫn còn đói bụng sao?”



“Này,” cô ấy nói, “ngay cả các vị thần cũng phải ăn. Tớ nghĩ về món hamburger thịt băm có lẫn pho mát ở quán McHale’s.”



Và chúng tôi cùng nhau đạp nát những bông hồng dẫn lối quay về thế giới con người.



***

Đọc tiếp Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng