Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng

Chương 7 : Cô giáo dạy toán cho tôi đi nhờ xe

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Chúng tôi xuất hiện ở Central Park, phía bắc hồ Pond. Con O’Leary trông khá mệt mỏi khi nó khập khiễng đến bên đống đá mòn. Nó bắt đầu đánh hơi xung quanh và tôi sợ nó có thể muốn đánh dấu lãnh thổ của mình, nhưng Nico bảo, “Đừng lo mà. Nó chỉ đánh hơi tìm đường về nhà.”



Tôi cau mày. “Xuyên qua đống đá này ư?”



“Địa ngục có hai lối vào chính,” Nico nói. “Anh biết lối thứ nhất ở L.A rồi nhỉ?”



“Bến phà của Charon.”



Nico gật đầu. “Đa phần các linh hồn đi lối đó, nhưng còn lối đi khác nhỏ hơn, khó tìm hơn. Cổng Orpheus.”



“Anh chàng với cây đàn hạc.”



“Anh chàng với cây đàn lia,” Nico chữa lại. “Nhưng đúng là anh ta. Anh ta đã dùng âm nhạc của mình để mê hoặc đất và mở một lối đi mới đến Địa ngục. Anh ta đã hát suốt dọc đường đến cung điện của thần Hades và gần như thoát khỏi đó cùng với linh hồn của vợ anh ta.”



Tôi nhớ câu chuyện đó. Orpheus không được nhìn ra phía sau khi dẫn vợ mình quay lại thế giới, nhưng dĩ nhiên anh ta đã làm điều đó. Đó là một trong những câu chuyện điển hình kiểu “và-vì-thế-họ-đã-chết/hết-chuyện” đã luôn khiến cho tất cả các á thần chúng tôi cảm thấy nguy hiểm và mờ nhạt.



“Thế đây là Cổng Orpheus.” Tôi cố tỏ ra cảm kích, nhưng với tôi nó vẫn chỉ là đống đá, không hơn. “Làm thế nào để mở nó ra?”



“Chúng ta cần có nhạc,” Nico nói. “Vậy anh hát thì sao?”



“Ừm, không. Em không thể chỉ việc, giống như là, ừm, bảo nó mở ra à? Em là con trai của thần Hades



“Đâu có dễ thế. Chúng ta cần phải có nhạc.”



Tôi khá chắc một điều là nếu tôi cố cất tiếng hát, tất cả những gì có được là một trận tuyết lở.



“Anh có ý này hay hơn.” Tôi quay người lại và gọi lớn, “GROVER!”



Chúng tôi chờ trong một thời gian dài. Con O’Leary cuộn người lại và tranh thủ chợp mắt. Tôi có thể nghe được tiếng những con dế vang lên trong rừng cây và tiếng kêu của loài cú. Tiếng xe cộ vang rền dọc theo đường Central Park West. Tiếng móng ngựa gõ lộp cộp trên một đường nhỏ gần đó, chắc cảnh sát cưỡi ngựa đi tuần ngang qua. Tôi chắc họ sẽ thích thú khi phát hiện thấy hai thằng nhóc đang thang lang trong công viên lúc một giờ sáng.



“Không ăn thua rồi,” cuối cùng Nico cũng lên tiếng.



Nhưng tôi có linh cảm. Lần đầu tiên sau nhiều tháng ròng, sợi dây linh cảm của tôi đã thật sự bị kích thích, điều này có nghĩa hoặc có nhiều người đột nhiên chuyển sang kênh Nature, hoặc Grover đang ở gần.



Tôi nhắm mắt lại và tập trung. Grover.



Tôi biết cậu ấy đang ở đâu đó trong công viên này. Nhưng sao tôi không thể cảm nhận được các cảm xúc của cậu ấy nhỉ? Tất cả những gì tôi có được chỉ là tiếng o o nhè nhẹ ở đáy não tôi.



Grover, tôi nghĩ một cách dứt khoát hơn.



Hmm-hmmmm, có tiếng gì đó vang lên.



Một hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nhìn thấy một cây du khổng lồ ở sâu trong cánh rừng, khỏe mạnh tách hẳn khỏi các con đường chính. Các mấu rễ bao phủ khắp mặt đất, kết thành một chiếc giường. Nằm trên đó với hai tay vắt chéo và đôi mắt nhắm chặt là một thần rừng. Thoạt nhìn, tôi không dám chắc đó là Grover. Cậu ấy được bao phủ trong các cành cây con và lá cây như thê ấy đã ngủ ở đó trong một quãng thời gian dài vậy. Những chiếc rễ cây đang phát triển quanh cậu ấy, dần dần kéo cậu ấy vào trong lòng đất.



Grover, tôi nói. Tỉnh lại nào.



Unnnh – zzzzz.



Này cậu, cậu sắp bị chôn trong đất đấy. Dậy đi!



Buồn ngủ, tâm trí cậu ấy thì thầm.



THỨC ĂN, tôi nghĩ đến. BÁNH KẾP!



Grover mở bừng mắt. Một loạt các ý nghĩ không rõ ràng tràn vào đầu tôi như thể cậu ấy đột nhiên tua nhanh tới vậy. Hình ảnh bị vỡ tan và tôi gần như ngã lộn nhào.



“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Nico hỏi.



“Anh đã làm được. Cậu ấy... ừm. Cậu ấy đang trên đường đến đây.”



Một phút sau, cái cây bên cạnh tôi rung mạnh. Grover rơi xuống từ các cành của nó, đầu chúi xuống đất.



“Grover!” tôi hét lên.



“Gâu!” Con O’Leary ngẩng đầu lên, chắc chắn nó đang tự hỏi liệu chúng tôi có chơi trò tìm về với một thần rừng hay không.



“Beeeee-eeeehe!” Grover kêu be be.



“Cậu ổn chứ, anh bạn?”



“Ồ, tớ không sao.” Cậu ấy xoa đầu mình. Cặp sừng của cậu ấy đã mọc khá dài vì thế nó nhú ra gần ba centimét phía trên mớ tóc quăn bù xù. “Tớ vừa ở phía góc công viên đằng kia. Các nữ thần cây có sáng kiến rất tuyệt là chuyền tớ từ cây này sang cây khác để đưa tớ đến chỗ cậu. Tuy nhiên, họ không hiểu tốt lắm về khái niệm .”



Cậu ấy cười toe toét và đứng dậy trên đôi chân – ừm, chính xác là đôi móng guốc của cậu ấy. Kể từ hè năm ngoái, Grover đã ngừng việc cố cải trang chính mình thành một người bình thường. Cậu ấy không còn đội mũ lưỡi trai hay cặp chân giả nữa. Cậu ấy thậm chí còn không mặc cả quần jeans, vì cậu ấy đã có một cặp chân dê đầy lông từ thắt lưng trở xuống. Chiếc áo phông của cậu ấy có một tấm ảnh từ cuốn sách – Thế Giới Hoang Dã Đi Về Đâu. Giờ nó bị bao phủ bởi đất và nhựa cây. Chòm râu dê của Grover trông dày hơn, trông rất đàn ông (hay rất giống dê?), và giờ cậu ấy cao bằng tôi rồi.



“Rất vui được gặp cậu, anh bạn dê,” tôi nói. “Cậu nhớ Nico chứ.”



Gật đầu chào Nico xong, Grover ôm chầm lấy tôi. Cậu ấy có mùi như mùi cỏ mới cắt.


“Ồ, một ngôi nhà cơ đấy?” bà ta nói. “Ngươi gọi cái đống rác này là nhà sao? Làm cho con gái ta sống trong cái nơi tối tăm, ẩm ướt...”



“Ta đã nói với ngươi rồi.” thần Hades nghiến răng, ngắt lời, “có một cuộc chiến ở thế giới trên kia. Ngươi và Persephone tốt hơn hết nên ở đây với ta.”



“Xin lỗi,” tôi ngắt lời. “Nhưng nếu ngươi muốn giết ta, sao không ra tay luôn đi?”



Ba vị thần trố mắt nhìn tôi.



“Ừm, thằng bé này rất ra dáng,” nữ thần Demeter nhận xét.



“Đúng như thế,” thần Hades gật gù đồng ý. “Ta rất muốn giết nó.”



“Cha!” Nico nói. “Cha đã hứa!”



“Chồng ơi, chúng ta nói về chuyện này rồi,” nữ thần Persephone quở trách. “Anh không thể đi khắp nơi và giết chết mọi anh hùng. Ngoài ra, nó rất dũng cảm. Em thích điều đó.”



Thần Hades đảo mắt. “Nàng cũng đã thích cái gã Orpheus đó. Nhìn xem việc đó đã mang lại chuyện gì. Thôi để ta giết chết nó, chỉ một thoáng thôi mà.”



“Cha, người đã hứa!” Nico phản đối. “Cha đã nói chỉ muốn nói chuyện với anh Percy. Cha đã nói nếu con đưa anh ấy đến, cha sẽ giải thích mọi chuyện cho con.”



Thần Hades quắc mắt nhìn, sau đó làm thẳng các nếp gấp trên áo. “À, ta đâu có nuốt lời. Mẹ ngươi... ta có thể nói cho ngươi điều gì nhỉ? Bà ấy là một người phụ nữ tuyệt vời.” Ông ta lo lắng liếc nhìn nữ thần Persephone. “Tha lỗi cho ta, cục cưng yêu quý. Ý ta muốn nói, dĩ nhiên, là chỉ với người phàm, không hơn. Tên bà ấy là Maria di Angelo. Bà ấy là người Venice nhưng cha bà ấy là một nhà ngoại giao ở Washington D.C. Đó là nơi ta đã gặp bà ấy. Khi hai chị em ngươi còn bé, đó là quãng thời gian tồi tệ khi là con của Hades. Thế chiến thứ hai đang diễn ra. Một vài đứa con, à, đứa con khác của ta đang chỉ huy bên thua trận. Lúc ấy, ta nghĩ tốt nhất là nên tránh cho hai ngươi khỏi nguy hiểm.”



“Vậy đó là lý do cha giấu hai chị em con trong Sòng bài Lotus?”



Thần Hades nhún vai. “Các ngươi sẽ không lớn. Cũng không biết thời gian đang dần trôi đi. Ta phải chờ đúng thời điểm mới đưa các ngươi ra.”



“Nhưng chuyện gì đã xảy ra với mẹ của bọn con? Sao con không nhớ gì về mẹ cả?”



“Không quan trọng,” thần Hades cáu kỉnh nói.



“Cái gì? Dĩ nhiên là nó quan trọng. Với lại, cha còn có những đứa con khác – sao bọn con là những người duy nhất bị giấu đi? Và người luật sư đến đón chúng con ra là ai?”



Thần Hades nghiến răng trèo trẹo. “Ngươi tốt hơn hết nên chỉ biết lắng nghe nhiều hơn và nói in ít thôi. Còn về tay luật sư...”



Hades búng tay. Trên đỉnh ngai của ông ta, Nữ thần Báo thù Alecto bắt đầu biến đổi cho đến khi bà ta biến thành một người đàn ông trung niên mặc vét sọc nhuyễn, tay xách cặp da. Bà ta – ông ta – trông thật kỳ lạ khi thu mình ở vai thần Hades.



“Ngươi!”



Nữ thần Báo thù cười khúc khích. “Ta đóng vai giáo viên với luật sư rất tốt!”



Nico run rẩy. “Nhưng sao cha lại thả tụi con ra khỏi sòng bài đó?”



“Ngươi biết lý do mà,” thần Hades nói. “Thằng con ngu ngốc của Poseidon không được phép trở thành đứa trẻ trong lời tiên tri đó.”



Tôi háiên hồng ngọc ở một cái cây gần đó và ném nó về phía thần Hades. Nó nhẹ nhàng chui vào trong chiếc áo của ông ta. “Ông nên đang giúp các thần trên đỉnh Olympus chứ!” tôi nói. “Tất cả các thần đang chiến đấu chống lại Typhon, còn ông thì ung dung ngồi đây...”



“Làm ngư ông đắc lợi,” thần Hades tiếp lời tôi. “Đúng, điều đó hoàn toàn đúng. Thế lần cuối cùng đỉnh Olympus giúp đỡ ta là khi nào hả, con lai? Thế lần cuối cùng một đứa con của ta được chào đón như một anh hùng là khi nào? Chà! Thế sao ta lại phải lao ra và giúp họ chứ? Ta vẫn sẽ ở đây cùng với các đội quân nguyên vẹn của ta.”



“Thế nếu Kronos tấn công ông?”



“Cứ để hắn thử xem. Đến lúc ấy, chắc chắn hắn ta đã yếu đi nhiều rồi. Và con trai ta ở đây, Nico...” Thần Hades nhìn cậu ta đầy chán ghét. “Ừm, giờ thì nó không mạnh lắm, ta phải công nhận với ngươi điều đó. Giá Bianca còn sống có phải hơn không. Nhưng nếu cho nó bốn năm huấn luyện. Dĩ nhiên là chúng ta có thể kiên trì trong quãng thời gian dài như thế. Khi đó Nico sẽ được mười sáu tuổi, như lời tiên tri phán, và rồi nó sẽ đưa ra quyết định cứu vớt thế giới. Còn ta sẽ trở thành vua của các vị thần.”



“Ông điên à,” tôi nói. “Kronos sẽ tiêu diệt ông, ngay sau khi hắn ta xóa sổ đỉnh Olympus.”



Thần Hades vung tay ra. “Được rồi, ngươi sẽ có cơ hội để khám phá ra điều đó, con lai. Vì ngươi sẽ chờ đợi cuộc chiến này kết thúc trong các ngục tối của ta.”



“Không!” Nico nói. “Cha, đó không phải là thỏa thuận của chúng ta. Và cha đã không nói cho con bất cứ điều gì!”



“Ta đã nói cho ngươi những gì cần biết,” thần Hades nói. “Còn về thỏa thuận giữa hai ta, ta đã nói chuyện với Jackson. Ta đâu có làm hại nó. Ngươi đã có được thông tin của ngươi. Nếu ngươi muốn có một giao dịch tốt hơn, ngươi nên bắt ta thề với Sông Styx. Giờ thì đi về phòng đi!” Ông ta vẩy tay và Nico biến mất.



“Thằng bé cần ăn nhiều hơn,” nữ thần Demeter càu nhàu. “Nó gầy trơ xương. Nó cần ăn thêm nhiều ngũ cốc.> Nữ thần Persephone đảo mắt. “Mẹ, đã quá đủ với ngũ cốc rồi. Hades, chúa tể của ta, chúng ta không thể để cho người anh hùng bé nhỏ này đi sao? Cậu ta vô cùng dũng cảm.”



“Không, vợ yêu của ta. Ta đã không giết nó. Thế là quá đủ rồi.”



Tôi hy vọng bà ta sẽ đứng về phía tôi. Nữ thần Persephone dũng cảm, xinh đẹp tuyệt trần sẽ giúp tôi thoát khỏi chốn này.



Nhưng bà ta nhún vai thờ ơ. “Tốt thôi. Chúng ta ăn gì vào bữa sáng nhỉ? Ta đói quá.”



“Ngũ cốc,” nữ thần Demeter nói.



“Mẹ!” Hai người phụ nữ biến mất trong cơn lốc của các loại hoa và lúa mì.



“Đừng cảm thấy quá khó chịu thế, Percy Jackson,” thần Hades nói. “Các hồn ma của ta vẫn đang cập nhật cho ta thường xuyên về các kế hoạch của Kronos. Ta có thể đảm bảo với ngươi rằng ngươi không có cơ hội để ngăn hắn ta đúng lúc. Đêm nay, sẽ quá trễ đối với đỉnh Olympus quý báu của ngươi. Chiếc bẫy sẽ được bật lên.”



“Bẫy nào?” tôi gặng hỏi. “Nếu ông biết, hãy làm điều gì đi chứ! Ít nhất hãy để tôi nói cho các vị thần khác!”



Thần Hades cười tủm tỉm. “Ngươi thật khí thế. Ta sẽ khen tặng ngươi vì điều đó. Vui vẻ trong ngục tối của ta nhé. Chúng ta lại đến kiểm tra ngươi lần nữa trong – ồ, năm mươi hay sáu mươi năm nữa nhé.”