Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 1 : Hồng tiệm vu lục - Giây sau lại là một hảo hán

Ngày đăng: 20:28 21/04/20


Bánh xe vận mệnh nghiến qua cửa một quán bar nào đó, tiễn A Sán về tây thiên.



Trong bóng tối vang lên một giọng nói xa lạ: “Kiếp sau muốn làm gì?”



A Sán hô lớn: “Muốn làm khuynh quốc khuynh thành…”



Lời chưa dứt, đạo bạch quang trong truyền thuyết lóe lên, A Sán đã xuyên việt.



Xuyên lần đầu: mở mắt ra thì thấy đang ở trong cẩm sa trướng, giật mình phát hiện trước ngực nằng nặng, quay đầu nhìn về phía gương đồng, chỉ thấy trong gương nữ tử thướt tha quốc sắc thiên hương, thân thể đẫy đà, thét một tiếng chói tai: “Không phải chứ! Xuyên thành nữ luôn!”



Thầm nghĩ nữ thì nữ vậy, sống ở đâu thì yên ở đấy, sau đó gọi thị tỳ, kêu liền liền mấy tiếng cũng chả ai trả lời.



Nửa ngày sau yêm nhân kinh hoảng chạy vào, hoảng loạn hô: “Nương nương! Cấm vệ nổi loạn! Dương quốc cữu bị giết rồi!” [lúc này ẻm đang xuyên vào Dương Quý phi]



“…”



“Ta thay đổi nguyện vọng! Muốn làm nam nhân gần hoàng đế nhất!”



Xuyên tiếp: lúc mở mắt thì đang ngồi dưới kim điện Cửu Long, hai chân giang rộng, trong não ông ông không ngừng, giống như bị vật nặng đánh qua, thầm giật mình, đưa tay sờ trước quần, may mắn làm sao, có đeo đồ nghề đầy đủ. Rồi mỉm cười nhìn về phía mọi người trên kim điện, mặt mày ai nấy đều mang vẻ sợ hãi, bèn lấy làm khó hiểu vô cùng.[*ý ẻm là ko bị xuyên vào đàn bà á, có đeo theo tiểu kê kê =))]



Lại nghe một người la hét: “Vương phụ kiếm! Vương phụ kiếm!”[*đây là do ẻm xuyên vào Kinh Kha, đi giết Tần Thủy Hoàng,  tình hình lúc này là Kinh Kha đuổi theo vua Tần trên điện, Tần Thuỷ Hoàng được các quan trong triều nhắc liền rút kiếm sau lưng chém Kinh Kha bị thương ở tay, ‘Vương phụ kiếm’ chính là nhắc nhở Tần vương rút kiếm ra]



“…”




A Sán trợn mắt há mồm nhìn một đám người thình lình xuất hiện.



Lúc này lại có vô số võ quan, quan lại quyền quý nối đuôi nhau mà vào, cũng há mồm trợn mắt, nhìn A Sán như nhìn phế vật, tựa như hắn chỉ là một đống bùn khó coi nơi góc tường.



“Nhãi ranh vô dụng!”



Nam tử trung niên hai tay quá gối, trái tai đụng cổ, gương mặt trắng béo ú, lúc này gương mặt mập đã trướng đến đỏ bừng, đi một bước, thở hổn hển ba cái, được vài người thị tỳ đỡ vào phòng.



“Chủ công!” Mấy người trong phòng vội tiến lên hành lễ, thị vệ giáp bạc trên giường cũng mặc kệ vị “Tiểu chủ công” tự sát hụt nọ, vội xuống đất quỳ một gối trước đại bạch kiểm, trầm giọng nói: “Chủ công!”



Trung niên béo ú…Nam tử thở gấp nói: “Tử Long, nếu ngươi tiếp tục nuông chiều nó, cơ nghiệp Hậu Hán ta sẽ bại trong tay tiểu súc sinh này! Trời xanh hỡi! Sớm biết vậy năm đó ném chết nó luôn cho rồi!” Nói chưa xong đã như bệnh tâm thần mà bắt đầu gào khóc ầm ĩ.



A Sán vẫn chưa hết kinh hồn, trơ mắt nhìn chúng nhân an ủi tên béo lỗ tai bự kia, hoàn toàn thốt không ra nửa lời.



Lần này muốn chết cũng chết không xong, A Sán kinh tâm động phách hồi tưởng lại, thì ra theo lịch sử A Đẩu không giống với mấy con quỷ xui xẻo Dương Quý Phi, Kinh Kha, Lý Dục…Nhất định sẽ không chết ngay vào lúc này.



Nghe nói khi còn bé, lão ba tiện nghi trước mặt này cũng đã ném mình một lần rồi, hiện giờ đã hơn mười tuổi, cho dù có đưa lên tới cửa cho ông ta ném, chỉ sợ chả đủ lực để mà ném.



Ô hô! Chẳng lẽ mình phải làm Lưu Thiện cả đời sao?![*Hán Hiếu Hoài Đế Lưu Thiện, tự Công Tự hay Thục Hậu Chủ, tên lúc nhỏ là A Đẩu, là vị hoàng đế thứ hai và là hoàng đế cuối cùng của Thục Hán. Lưu Thiện là con Lưu Bị và Cam phu nhân. Theo Tam Quốc diễn nghĩa và Tam Quốc chí mô tả thì Lưu Thiện là một kẻ bất tài, ỷ lại, không chăm lo triều chính]



Được thôi, Lưu Thiện thì Lưu Thiện, cùng lắm thì vò mẻ rồi chẳng sợ nứt nữa, ai ngán ai.