Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 1 : Bức họa đan thanh

Ngày đăng: 20:28 21/04/20


Công Nguyên năm 211, Lưu Bị đích thân suất quân dấy binh Hán Trung, chọn tuyến đường Ích Châu.



Đêm trước trận chiến sợ bóng sợ gió, trong thành tuấn mã truyền báo khắp nơi, đuốc sáng rực con đường, một đêm không ngủ, quân nhu dụng phẩm ùn ùn xuất thành, ở ngoại thành, xe chở hàng vận tải lương thực từ bốn phương tám hướng kéo về, tập trung ngoài bình nguyên.



Nơi cổng thành dựng nên một đài tuyên thệ cao vút, ngọn lửa trong bồn dầu chiếu đỏ rực nửa màn trời đêm.



Lưu Thiện cõng Khương Duy, hai đứa thiếu niên lang xuyên qua con phố dài trở về chỗ ở của Triệu Vân. Không biết Triệu Vân đã đi đâu, có lẽ thời gian này bất luận là ở lại thủ hay tùy quân cũng đều phải bận bịu chuẩn bị đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh để ý tới bọn họ nữa.



A Đẩu đẩy cửa vào nhà, quay lưng, để Khương Duy ngồi lên tháp, nhìn đầu gối sưng đỏ của Khương Duy, Khương Duy hỏi: “Ngươi đói bụng chưa? Sư phụ không ở nhà, cơm tối vẫn chưa nấu”



A Đẩu nhún nhún vai, xoay người đi múc chậu nước, ngồi xổm trên mặt đất giúp Khương Duy rửa chân, nước trong giội lên đầu gối, cảm giác lạnh buốt thấm vào xương cốt, Khương Duy thở phào.



A Đẩu rửa chân cho hắn xong, chợt nổi tính trẻ con, nhéo mạnh mắt cá chân Khương Duy, chỗ đó vốn có một huyệt vị, Khương Duy chịu đau không nổi, thất thanh nói: “Ngừng!” Đoạn ra sức giãy dụa, làm tóe nước lên khắp người A Đẩu, lập tức hai người xoay tới xoay lui, cười giỡn ầm ĩ, A Đẩu nghiêm giọng nói: “Ta đi mua thức ăn, sư phụ có để tiền lại không?”



Ra gian ngoài, nghe Khương Duy ở gian trong nói vọng ra: “Trong ngăn kéo nhỏ ở cái bàn màu đỏ ấy”



A Đẩu tiện tay kéo hộc gỗ, thấy trong hộc chỉ có một đồng tiền đồng nằm trơ trọi, bèn quăng bộp hộc tủ lên, khom eo kéo tay nắm phía dưới, hỏi: “Ngăn thứ mấy?” Đồng thời mở tới mở lui mấy cái ngăn như đang kéo ống bể*, ở ngăn cuối cùng chỉ có một khối chặn giấy bằng cẩm thạch, đè một tờ giấy Tuyên mỏng. [*Một đồ dùng để thổi hơi vào một lò nung kim khí cho tan ra, xem hình minh họa bên dưới]



Gian trong đáp: “Ở ngay ngăn đầu tiên, mấy ngăn khác không có. Đừng lục bậy đồ của sư phụ, bằng không chờ người trở về coi chừng da ngươi…”



A Đẩu cười mở tờ giấy Tuyên ra, trên giấy dùng mực nước vẽ bóng lưng của một nữ nhân, nét mực đậm mờ mịt khiến trang giấy tràn ngập hơi thở mùa đông, nữ tử nọ mặc một bộ y phục trắng thuần, bào đái kéo dài chấm đất, hòa làm một sắc cùng bạch tuyết phủ kín, một nhành mai vấn suối tóc dài mượt, khí thế tao nhã xuất trần hoàn toàn hiển lộ.



“Họa công không tồi” A Đẩu nói: “Lão bà hay tình nhân của sư phụ vậy?”



Khương Duy cười nói: “Không biết, lần trước ta nhìn lén, thế là ăn mười gậy”



A Đẩu bĩu môi: “Nói không chừng quay mặt lại chính là mắt lé á!” Khương Duy cười ầm ĩ một trận, A Đẩu lấy luôn miếng tiền đồng Triệu Vân cất trong hộc tủ, đâm ra khó chịu, nhỏ giọng nói: “Tiền dành dụm của sư phụ chỉ có nhiêu đây thôi sao, thật không biết quản lý tài sản…”



A Đẩu đem toàn bộ tài sản của Triệu Vân – một miếng tiền đồng lớn – ném lên ném xuống trong tay, ra cửa quẹo phải, mua hai cái bánh nướng, trong chiếc bánh được bẻ ra làm hai có kẹp hồng du tịnh nhục*, kế bên hàng bánh nướng có dưa chua, để người mua dùng chung với bánh. A Đẩu dùng giấy dầu gói bánh nướng lại, rồi lấy cái bát to đựng dưa chua, túm vạt áo, không nói hai lời xúc nửa bát. [*thịt sấy xào với đậu khô, tỏi và các gia vị khác]
Thị tỳ cúi đầu cáo lui, lúc ra ngoài không quên che kín rèm lại, thuyền khẽ nhấp nhô theo từng gợn sóng trên mặt sông, A Đẩu chỉ nói: “Di nương, lần này người đi Giang Đông, sau này đừng quay về đây nữa”



Tôn Thượng Hương đầu tiên là ngẩn người, thanh âm khô khốc, hỏi: “Con nói gì?”



A Đẩu cũng không đề cập tới chuyện Gia Cát Lượng ngao dược, chỉ bảo: “Cha con vứt bỏ hai vị mẫu thân của con tự mình bỏ chạy, loại nam tử này, có đáng để người xa xứ ly hương gả tới đây không? Ở trong cái phủ Kinh Châu này, A Đẩu và di nương lúc nào cũng bị người ta khinh thường, bị người ta lạnh nhạt…Đừng khóc!”



Thấy nước mắt Tôn Thượng Hương thi nhau rơi xuống, có vẻ bị mình nói trúng tâm sự, A Đẩu vội đưa tay lau, nói: “Người về Giang Đông đi, đợi A Đẩu lên làm hoàng đế rồi sẽ đón người trở lại”



Tôn Thượng Hương nức nở nói: “A Đẩu, con trưởng thành rồi, chỉ có con hiểu rõ tâm tư di nương, không uổng di nương thương con”



Phải biết rằng Tôn Thượng Hương viễn giá Kinh Châu, bên cạnh chỉ có vài thị tỳ, võ tướng dưới trướng Lưu Bị, đám mưu sĩ Gia Cát Lượng đối với nàng chẳng chút tôn trọng, chỉ xem nàng như một quân cờ trong cuộc hôn nhân chính trị, hai vị phu nhân Cam Mi bị vùi lấp trong trận địa địch thì còn có Triệu Vân đẫm máu đi cứu, ngược lại Tôn Thượng Hương bị chống đối ra mặt, có thể thấy trước giờ không có ai chân chính xem nàng là chủ mẫu.



A Đẩu nhỏ tuổi ngây ngây ngốc ngốc, gần như bị đối đãi y hệt Tôn Thượng Hương, Tôn Thượng Hương không con, đối với hài đồng này ân cần gấp đôi, hai người quả thật là đồng bệnh tương liên.



A Đẩu giang hai cánh tay ôm Tôn Thượng Hương, nhẹ nhàng hôn hôn lên má nàng, nói: “Di nương, bảo trọng”



Tiếng hót vang của bầy thủy điểu trên sông truyền tới, Tôn Thượng Hương giải bớt bi thương, nói: “Con về đi, hảo hảo phân trần cùng quân sư, di nương cũng là thân bất do kỷ. Quân sư chính sự triền miên, còn dốc lòng ngao dược xem bệnh cho di nương, di nương rất cảm kích, ân tình này, đành để mai sau báo đáp”



A Đẩu ừm một tiếng, nhìn đôi mắt ửng đỏ của Tôn Thượng Hương, Tôn Thượng Hương thở dài, nói: “Thủy điểu bón mồi cho con thơ, lúc về già, phụ mẫu bệnh nặng, vậy mà nhi nữ ngay cả đút một ngụm cháo cũng khó khăn đến thế”



“A Đẩu, một ngày nào đó con có con cháu, đừng để nó khổ giống như ta” Tôn Thượng Hương buồn bã nói: “Di nương ở Giang Đông chờ con, di nương đi rồi, con ngàn vạn lần phải chiếu cố tốt bản thân”



A Đẩu nén nhịn chua xót trong mũi, không nói gì nữa, bởi nếu mở miệng chắc chắn sẽ khóc òa. Hắn vén rèm thuyền, nhưng cước bộ ngừng hẳn, siết chặt quyền, cắn răng hít vào một hơi.



Trong lúc hắn và Tôn Thượng Hương ly biệt, chiếc thuyền kia cư nhiên rời bờ, căng hết buồm, xuôi dòng lao về đất Ngô.



A Đẩu đưa mắt nhìn Kinh Châu đã trở thành một chấm đen nhỏ, tức giận đến nỗi không thốt được nửa lời.