Phàm Nhân Ca

Chương 10 :

Ngày đăng: 20:03 20/04/20


Thuốc súng không tiếng động nhưng lại rất dễ bùng cháy, ngọn lừa lóe ra trong ánh mắt của Trương Thụy lạnh lùng, quét qua gương mặt Triệu Á.



Triệu Á sững sờ.



Hình tượng Trương Thụy trong lòng cậu không thể hai chữ “đáng ghét” là có thể hình dung.



Cậu ta biết bí mật của Triệu Á, cậu ta biết tâm tình của Triệu Á, vô luận Triệu Á muốn hay không, cậu ta đều có thể hiểu Triệu Á thanh thanh sở sở, giống như là đem Triệu Á đặt dưới tấm kính hiển vi mà quan sát.



Triệu Á trước đây cho rằng ánh mắt Trương Thụy không tốt, hiện tại phát hiện, ánh mắt cậu ta thâm thúy đến đáng sợ.



Mà, cậu ta lúc nào cũng có thể đem chuyện Triệu Á không muốn ai biết rêu rao khắp nơi. Mặc dù Triệu Á thấy chuyện đó không có gì đáng xấu hổ.



Đứng giữa bầu trời đầy ráng hồng, Trương Thụy trầm giọng: “Á Á, tôi muốn hôn cậu.”



Triệu Á giật mình nhìn Trương Thụy: “Cậu thích con trai?”



Trương Thụy không trở lời, đầu chậm rãi nghiêng.



Bãi tập vẫn rất nhiều học sinh lui tới chuẩn cho giờ tự học cũng khó tránh quay đầu lại nhìn tới cái góc an tĩnh này. Triệu Á thấy Trương Thụy đến gần, bản thân không thể hô hấp, cảm giác trên mặt có hơi thở nóng rực phả tới, Triệu Á lắp bắp cự tuyệt: “Đừng… cậu đừng lại đây.”



“Không được…” Triệu Á quay mặt đi, Trương Thụy nhẹ nhàng bắt lấy cằm cậu, quay lại.



“Không được.” Giọng Triệu Á như sắp khóc tới nơi, cậu rõ ràng có thể bỏ chạy, nhưng mà lại quên mất mình có thể trốn. Cậu đứng im như chú thỏ con bị trói chờ chết: “Xin cậu… không được mà.” Ánh mắt ướt át.



Trương Thụy thong thả như đang xem một bộ phim, chậm rãi tiến công tràn đầy áp bách, nhưng rồi động tác dừng lại, chỉ thiếu chút nữa thôi, cậu ta sẽ hôn xuống. Trương Thụy thở dài, dây đàn căng bỗng nhiên chùng xuống, như bị rơi mất một con ốc cố định.



Triệu Á run run, nước trong đôi mắt to ràn rụa. Trương Thụy hít một tiếng: “Đi thôi.” vỗ vỗ vai Triệu Á, chỉ vào đường: “Đi tự học nào.”



Triệu Á nhẹ dụi mắt, đeo cặp sách, chậm rãi đi.



Giờ tự học, Triệu Á trầm mặc, không dám cùng Trương Thụy đơn độc một chỗ.



Nhưng Trương Thụy vì cậu làm đồ ăn, cậu cũng không dám không ăn, Trương Thụy sắp xếp cậu sinh hoạt cùng, cậu cũng không dám không làm, thể dục buổi sáng, nếu như Trương Thụy báo cáo với giáo viên Triệu Á cơ thể không khỏe, không thể vận động quá độ, Triệu Á cũng sẽ không trái lời.



Thế nhưng Đồ Nhan đâu?



Đồ Nhan không có gọi điện thoại tới. Triệu Á mong chờ được thấy Đồ Nhan, cậu dần dần sợ Đồ Nhan đã quên chính mình. Lẽ nào Đồ Nhan vốn không phải có ý đó, là chính mình hiểu nhầm?



Có đôi khi, Triệu Á cho rằng chính mình gây ra lỗi bất hòa với Đồ Nhan. Cậu âm thầm tự trách, cuối cùng vẫn cảm thấy áy náy.



Rốt cuộc, có một ngày Đồ Nhan cũng gọi điện tới.
Triệu Á nói: “Tớ sợ cậu không bao giờ… gọi điện cho tớ nữa.”



“Tớ sợ cậu không bao giờ… nhận điện thoại của tớ nữa.”



Triệu Á cười rộ lên. Cậu xoay người, chống đầu nhìn Đồ Nhan, bắt đầu cười hì hì, sau lại ha ha.



“Vẫn còn cười, cười xong chưa?” Đồ Nhan ngồi dậy, nắm lấy bàn chân Triệu Á, nhẹ tháo giày Triệu Á, cù nhẹ gan bàn chân.



Triệu Á cười đến không thở được, vội vàng chống cự.



“Ha ha, ha ha! Không chơi nữa, dừng lại! Dừng lại đi!” Triệu Á thở phì phò: “Lúc nào nghỉ thì tốt rồi.”



“Sau kì thi là nghỉ.”



“Nghỉ cậu vẫn ở nhà tớ chứ?” Đồ Nhan làm ra vẻ lo lắng, Triệu Á phớt lờ: “Hau là cậu muốn tốn tiền, ra ở khách sạn năm sao ấy, cho cậu sạt nghiệp luôn.”



“Được.”



Thời gian trôi, cũng đã quá giờ tắt đèn.



Triệu Á vui vẻ, muốn vào cửa không khó, chủ yếu là tránh không để ông cụ trông kí túc xá nhìn thấy là được, còn về phần vào kí túc, cậu đã lén nhờ Từ Kim Bảo để cửa.



Nhưng cậu không phát hiện, muốn tránh một người cũng thực sự rất khó.



Lên tới đầu hành lang đã phát hiện Trương Thụy tựa ở cửa, hai tay đút trong túi chờ. Triệu Á chậm bước, cậu nhìn Trương Thụy, nhìn không ra trên mặt cậu ta là biểu tình gì.



Hai ánh mắt nhìn thẳng nhau. Triệu Á không cho phép mình lùi bước, cậu từng bước từng bước đến cửa kí túc.



Đã không còn gì lo ngại, cậu ta muốn nói gì thì cho cậu ta nói. Đồ Nhan, chỉ cần có Đồ Nhan thì việc gì cũng không sao.



Triệu Á lướt qua Trương Thụy, sải bước tiến vào kí túc. Cậu cho rằng Trương Thụy sẽ đột nhiên kéo lấy cậu, giống như lần trước vậy. Thế nhưng Trương Thụy động cũng không động, chỉ quay đầu, nhìn cậu đi vào.



Triệu Á không tiếng động rửa mặt, thay quần áo, lên giường.



Lúc nằm trên giường, một tiếng thở dài vang lên, tiến vào trong lòng cậu, làm dạ dày cậu như đảo lộn.



Triệu Á nhắm mắt lại. Có Đồ Nhan, tất cả chỉ cần có Đồ Nhan là tốt rồi.



Cậu nhẹ nhàng rơi vào giấc ngủ.