Phàm Nhân Ca

Chương 21 :

Ngày đăng: 20:03 20/04/20


Đêm đó Triệu Á cũng không che giấu bất an, nhưng chuyện Nhược Lâm tới chơi, cậu giữ kín với Trương Thụy, như đang cố gắng che đi nhưng hoa văn rõ ràng trên giấy.



Cậu nằm trên giường, lấy tay chạm vào Trương Thụy: “Ngủ một chút đi.”



Trương Thụy cựa mình, Triệu Á rúc lại gần.



“Để tôi dựa vào một chút.” Triệu Á lại lấy tay khẽ chạm.



Trương Thụy nửa nhắm mắt, xoay người, để lộ vị trí trong ***g ngực, một tay di chuyển về phía eo Triệu Á.



Triệu Á có vẻ như an tâm, nhắm mắt, nặng nề rơi vào giấc ngủ.



Mơ sao? Trong mơ có bồ câu, đôi cánh màu xám, vỗ cánh phần phật.



Bồ câu bay đi, xuyên qua những tầng mây, cây cỏ bên dưới khẽ lay.



Cứ bay như thế, âm thanh gọi người mê hoặc cũng xuất hiện, đó là tiếng kêu của bồ câu sao? Cánh chim tự do, nhưng tiếng kêu sao lại thê lương đến vậy. Trong mơ, Triệu Á từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu, cậu lo lắng bồ câu bay không cao, rồi lại hi vọng chúng đừng rời xa tầm mắt mình.



“Chúng ta trước đi chơi vài ba ngày đi.” Giọng nói trầm thấp của Trương Thụy khẽ qua tai, Triệu Á mơ mơ màng màng ôm lấy người ấm áp bên cạnh, không chịu buông tay.



Nhưng ấm áp này lại chuyển động, trên lỗ tai bỗng thấy ngưa ngứa, như bị gì đó nhẹ cắn.



“Sáng mai muốn ăn gì?”



Triệu Á rốt cuộc ý thức được này không phải mơ, bồ câu bay không thấy, cậu mở mắt, thấy ánh sáng bên ngoài cửa sổ.



Trương Thụy cười cọ cọ mũi: “Ngủ như chết. Sáng muốn ăn gì?”



Triệu Á nhăn mặt, lầm bầm: “Chỉ cần không phải cậu làm, cái gì cũng được.”



Cậu xoay người, bị Trương Thụy ép buộc xoay lại: “Khinh thường tay nghề của tôi.”



“Hai chúng ta ở phương diện này kẻ tám lạng người nửa cân, tự mình phải hiểu.” Triệu Á đơn giản ôm cậu ta ngủ tiếp.



Trương Thụy gỡ tay cậu: “Xem ra phải cho cậu biết được bản lĩnh của tôi mới được.” Nói xong nhiệt tình, từ trên giường nhảy xuống.



Trong nhà bếp bắt đầu vang lên âm điệu của nồi niêu, đáng tiếc giai điệu không được đẹp, thỉnh thoảng còn có tiếng muôi thìa rơi xuống đất. Triệu Á ngủ không được, ngồi dậy xoa đầu, lê chân đứng dựa ở cửa: “Làm gì vậy?”



Trương Thụy nhếch miệng cười: “Rồi cậu sẽ biết, bảo đảm sau này cậu sẽ năn nỉ tôi làm cho ăn.”



Để lại một ánh mắt không tin, Triệu Á đi đánh răng, rửa mặt.



Hơn nửa tiếng sau, khúc hợp tấu ở phòng bếp cuối cùng cũng chấm dứt. Triệu Á ngồi bên bàn, thấy Trương Thụy nghiêm mặt đi ra.



“Bữa sáng đâu?” Triệu Á giả vờ hỏi.



Trương Thụy không nói gì, ngồi xuống, mở miệng: “Tôi xuống dưới mua bánh quẩy cho cậu.”



Triệu Á nhìn cậu ta một lát rồi phá ra cười: “Sớm đã đoán được mà.” rồi với cái túi lớn đặt trên bàn, bên trong đều là quẩy với gà mên cháo, sữa đậu nành.



Cậu đưa cho Trương Thụy một cái quẩy, hỏi: “Cậu rốt cuộc là muốn làm gì? Món tự tay làm đâu?”



Trương Thụy lắc đầu: “Coi như hỏng, chẳng có gì cả. Sau này sẽ làm cái khác cho cậu ăn.”



“Kia đâu? Tôi không ăn, chỉ xem thôi.”



“Tống vào bồn cầu rồi…”



Bầu không khí như dừng lại, Triệu Á nén cười, cúi đầu.



Hai người yên lặng ăn bánh quẩy. Trương Thụy làm một hơi hết hai cốc sữa đậu nành, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần: “Hắc, đôi vợ chồng bán sữa đầu nành dưới nhà rất thú vị. Á Á, tôi đã suy nghĩ kĩ, trước chơi vài ngày rồi kiếm việc làm. Hiện giờ có rất nhiều công ty tuyển người, không cần lo lắng. Đến đây, ăn bát cháo này đi.” Cậu mở nắp, đưa cháo đến trước mặt Triệu Á.



Tay Triệu Á khẽ chạm tay Trương Thụy.



Động tác nhẹ nhàng này, dịu dàng mà khiến người ta như bị điện giật, trái tim cứ như theo mạch đập mà ra ngoài. Trương Thụy nhạy cảm ngẩng đầu.



Triệu Á bảo: “Tôi biết cậu rất tốt với tôi.”



Một câu đơn giản, xen lẫn bao nhiêu tâm tình, chầm chậm được nói ra.



Ánh sáng màu vàng xua tan màu đen trên bầu trời, vầng mặt trời đỏ hồng ở phía Đông, rụt rè như đang nói: Ta đang mọc. Trong căn phòng đơn giản, ánh sáng chiếu vào tạo thành màu sắc dịu nhẹ đến lạ lùng.



Trương Thụy trong chốc lát thật muốn khóc lớn lên. Cậu không tự nhiên nói thầm, nghĩ muốn điên cuồng ôm lấy Triệu Á, nhưng sau chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Triệu Á, đặt vào lòng bàn tay mình.



Hai người bắt đầu cuộc sống hạnh phúc, Triệu Á nói: “Đừng đi nơi nào quá xa.”



Du lịch ở Phiên Ngu, Tam Thủy, Quế Lâm, ngắm cảnh ở Phúc Kiến, Châu Hải, Thâm Quyến, đầu nghiêng nghiêng vui vẻ mà suy nghĩ.



“Nên tìm việc.”



Triệu Á nhớ tới, thế giới này vẫn xoay chuyển như xưa.



Vòng quay chu chuyển tiền tệ cũng không chặt chẽ, nhưng miệng ăn núi lở, hơn nữa căn nhà hiện nay của Trương Thụy đã bị tịch thu. Một người tốt nghiệp, một người hiện đang là nghiên cứu sinh, vẫn chưa ra trường.



Trương Thụy có lòng tin: “Tôi quen nhiều người, trước đây cũng có kinh nghiệm làm việc, kiếm việc bán thời gian cũng không khó.” Quả nhiên, vài ngày sau thật sự là tìm được việc làm bán thời gian, Trương Thụy đưa cho Triệu Á: “Này ở nhà làm là được rồi, chỉ bằng tố chất của cậu cũng đủ. Tôi sẽ tìm việc khác.”



Nhưng công việc Trương Thụy tìm cũng không thuận lợi, cậu ta đã quen được người khác coi trọng, những chức vị nhỏ nhoi tầm thường đều không để vào mắt.



Triệu Á ở nhà làm việc thông qua liên lạc với công ty, thường xuyên thấy Trương Thụy mặc vest, mang theo hồ sơ ra ngoài, có lúc chốc lát sẽ về, có đôi khi qua 12 giờ vẫn không thấy bóng.



Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, sẽ thấy Trương Thụy muộn phiền ngồi hút thuốc ở đầu giường.



“Đừng lo lắng.” Triệu Á ngồi bên cạnh, cầm một điếu thuốc đưa lên môi mình: “Tôi biết khả năng của cậu, tiền lương vẫn còn mà, he he…”



Trương Thụy giật lấy điếu thuốc trên miệng cậu: “Đừng hút thuốc.”



“Cậu cũng hút mà.”



“Tôi có thể.”



“Tôi đây không phải suốt ngày cũng hít khói thuốc sao? Chi bằng tự mình hút còn hơn.”



Trương Thụy cũng dụi tắt điếu thuốc trên môi mình, vênh mặt lên với Triệu Á: “Ngủ thôi.”



Sáng sớm hôm sau Trương Thụy ra ngoài. Triệu Á làm xong công việc, vặn thắt lưng, đứng dậy định tới bên cửa sổ phơi nắng, một bóng người quen thuộc đập vào mắt, thiếu chút nữa khiến cậu vặn gãy cả thắt lưng.



Hai tay buông thõng, cả người cứng lại.



Cứng đờ, sau lại như băng tan một nửa, nước chảy ra, băng giòn tan, khẽ miết tay lên là phát ra tiếng.



Mấy chữ, tê tâm phế liệt không ra được khỏi miệng. Triệu Á đứng bên cửa sổ, cúi đầu, ánh mắt dừng trên người con trai đứng dưới tàng cây.



Đàn ông, đã trở thành một người đàn ông thực thụ rồi.



Tay cậu cũng đã to lớn không ít.



Triệu Á đứng cách một tấm kính nhìn, khoảnh khắc, thanh âm đau thương lướt qua trong đầu.



Ring… …



Chuông điện thoại kêu khiến tất cả tan vỡ, Triệu Á xoay người, tay run ruan cầm lấy điện thoại: “Alo?”



“Á Á, tôi trên đường đi gặp người bạn học đại học, hẹn cậu ta đi ăn tối, cậu có đi cùng không?”



“Cậu đi đi, tôi không đi đâu?”



“Thực không đến sao?”



“Công việc vẫn chưa làm xong.” Cầm ống nghe, cậu chột dạ hướng phía cửa sổ.



“Tối sẽ đem đồ ăn về cho cậu.”



“Ừ.”



Vội vã buông điện thoại, Triệu Á do dự. Ngoài cửa sổ, là những ngọn cây, cành cây, phía dưới, xa xa trên con đường là bóng người qua lại.



Dưới tàng cây ấy vắng vẻ, không có một ai.



Triệu Á cả người như có tia sáng xẹt qua, mất hứng ngồi sụp xuống, trong lòng thấy buồn vu vơ không nói thành lời.



Đó là Đồ Nhan, nhất định đó là Đồ Nhan. Triệu Á chắc chắn, sau lại nghi hoặc, là Đồ Nhan thật sao? Nhiều năm không gặp, còn có thể nhận ra? Lớn lên cứ như một người khác, đứng dưới tàng cây, dưới ánh mặt trời.



Không, không, đó chắc chắn là Đồ Nhan.



Triệu Á hối hận, ngực như bị mèo cào, tại sao không chạy xuống, vì sao không chạy xuống? Chạy tới trước mặt cậu ấy, vuốt ve gương mặt, nắm lấy tay cậu ấy.



Tay của Đồ Nhan nóng như vậy, Triệu Á nhớ trước kia bọn họ nằm trên cỏ, tay bất giác chạm vào nhau.



Nên nói cho cậu ấy tất cả, vạch trần quỷ kế của Nhược Lâm, vui vẻ nháo một hồi. Triệu Á nghĩ.



Kinh coong…



Chuông cửa bỗng nhiên kêu, lần thứ hai phá vỡ mọi thứ.



Ai? Triệu Á trừng mắt nhìn cửa. Trương Thụy? Cậu ấy nói hôm nay không về ăn mà. Đồ Nhan sao?



Tim đập thình thịch, cậu cẩn thận lại gần, trên cửa vì sao không có mắt mèo? Cậu hận bản thân lúc đầu sao lại làm đơn giản thế.



Người ngoài cửa là ai?



Kinh coong… chuông cửa lại kêu. Tay Triệu Á đặt trên cánh cửa như bị roi quất, rút về.



Đồ Nhan, là Đồ Nhan! Triệu Á bất an ôm lấy bản thân.



Không thể để cậu ta vào. Trương Thụy không ở nhà, mở cửa để cậu ta vào là có ý gì? Hơn nữa, mục đích Đồ Nhan tới không phải rõ ràng rồi sao? Chỉ là tiện đường đi qua chứng minh những lời mẹ cậu ta nói, bày ra gương mặt kẻ bị phụ lòng, nhưng chính cậu ta cũng dẫn một cô gái trở về gặp mẹ đấy thôi. Triệu Á tức giận, cậu nhìn chằm chằm vào cửa gỗ, tựa như kẻ cậu oán giận đang đứng ngay trước mặt.



Kinh coong, kinh coong… Chuông cửa vẫn kiên nhẫn rung.



Mở cửa, nên hay không? Triệu Á bất lực khi phải lựa chọn, tay trái nắm chặt lấy tay phải, cậu chậm rãi lùi về phía sau, lưng áp trên bức tường lạnh.



Có ai kiên nhẫn ấn chuông cửa nhà người lạ thế chứ? Tiếng nhạc lẫn với tiếng chuông cửa, tiết tấu du dương, như đang hôn không khí, và rồi những hồi ức xúc động hiện về.




Kí ức không phải là phấn viết, thế nhưng lại có thể đưa tay xóa nhòa, tan biến khỏi thế gian.



Triệu Á không biết đó gọi là đa tình hay vô tình.



“Hầu hết mọi người đều không nhận ra, có phải bản thân tôi cũng thế?”



“Có muốn uống thêm một li nữa không?” Bartender nhiệt tình thêm rượu.



“Tình cảm của tôi dao động, nó không đủ để đáp trả.” Triệu Á ngẩng đầu nhìn bartender, kiếm tìm đáp án: “Tôi yêu Đồ Nhan, tôi không quên được. Tình yêu quan trọng, hay lí trí mới quan trọng.”



“Rất nhiều người đều không rõ, anh cũng không phải là người duy nhất. Phụ nữ lại càng không xong, các cô gái ấy thường thường phải đợi đến khi người mình yêu kết hôn hay là chết đi rồi mới hiểu ra.”



Triệu Á cười, cậu lần nữa gục đầu lên bàn, tĩnh lặng.



Lần thứ hai ngẩng đầu lên, bar so với lúc cậu vừa vào cửa đã náo nhiệt hơn rất nhiều. Tiếng cười khanh khách của mấy cô tiểu thư giày cao gót giẫm nát sàn nhà truyền đến.



“Tỉnh rồi à?” Người phục vụ mỉm cười hỏi: “Tiền của anh vẫn còn, có muốn uống thêm li nữa không?”



Triệu Á khép hở mắt, lắc đầu, đường nhìn có chút lay động, đầu óc cậu dường như chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.



Cậu nhớ lại quyết định của bản thân.



Ai ở lại thì chọn người đó. Nghĩ đến đó không hiểu sao cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm, dường như đề bài khó này đã được giải quyết. Nếu như không ai ở lại thì sao? Triệu Á căn bản chưa từng nghĩ qua, bước chân loạng choạng trở về nhà.



Vịn bờ tường bước lên tầng, đứng ở cuối hành lang, cậu thấy có ánh sáng hắt qua cửa.



Cửa không khóa, mà mở rộng, như đang cố ý đợi cậu trở về.



Ai, ai ở bên trong?



Triệu Á không muốn đoán nhiều, cậu chuẩn bị tâm lí, lắng nghe an bài của Chúa Trời.



Nếu như chỉ là một người bình thường, thì nên tiếp nhận sắp đặt đó, không nên làm những chuyện vô ích.



Cậu lẳng lặng đi vào, đồ gia dụng trong nhà rơi vào tầm mắt, trong nhà có người.



Người đó đang đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngắm nhìn bầu trời, quay người lại, thấy Triệu Á, lộ ra nét mặt vui mừng: “Á Á!”



Triệu Á đứng ở cửa: “Là cậu?”



Kết quả, Á Á vốn nghĩ rằng mình đã chuẩn bị thật tốt.



Đồ Nhan bước về phía trước, tới trước mặt Triệu Á: “Là tôi, Đồ Nhan.”



“Là cậu?” Á Á dại ra, lặp lại hai chữ, cậu nhớ mang máng, rất nhiều năm trước, vì hai chữ này… cậu mất đi người quan trọng như sinh mệnh mình.



Là cậu, là cậu?



Hai chữ, khiến người đó đi không trở lại.



Á Á đối diện Đồ Nhan ngẩn ngơ, si ngốc hỏi: “Trương Thụy đâu?” Xung quanh vắng vẻ.



Đồ Nhan sửng sốt, thấy có gì đó không đúng: “Triệu Á, cậu không muốn trông thấy tôi sao?”



“Trương Thụy đâu?” Một nỗi sợ hãi dấy lên trong lòng Triệu Á, cậu trước giờ chưa từng có cảm giác lạnh giá như này: “Trương Thụy đâu? Thụy Thụy, Thụy Thụy!” Triệu Á bất an, đứng lên tìm kiếm.



Cậu xông vào nhà bếp, mờ mịt nhìn nhà bếp không người.



Lạnh như băng, nơi không có Trương Thụy thật lạnh lẽo.



“Á Á, cậu đừng vội.” Đồ Nhan đuổi theo. Nhưng Triệu Á xoay người, như muốn phát điên chạy ra ngoài.



Đồ Nhan túm lấy bả vai cậu: “Á Á, cậu muốn đi đâu?”



Triệu Á như nhớ tới quyết định của mình, bỗng nhiên xoay người, nhìn Đồ Nhan: “Đồ Nhan, là cậu sao?” Cậu cầm tay Đồ Nhan, ấm áp như trong tưởng tượng.



“Á Á, là tớ, tớ đã về.” Đồ Nhan dịu dàng cười, nắm lại tay Triệu Á.



Đồ Nhan, tình yêu của cậu, tình yêu của Triệu Á đã trở về.



Nhưng Triệu Á lại cảm thấy lạnh, cảm giác như bị ngâm trong nước đá.



Không, không, này không phải là mong muốn mà cậu hằng khao khát, không phải cảm giác này. Cậu tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt quen thuộc của Đồ Nhan, thân thiết như vậy, nhưng thời gian xưa cũ kia, bãi cỏ xanh um khi đó đã không còn trở lại nữa, vì sao lại trở nên xa xôi như thế?



Cậu rốt cuộc muốn gì? Hạnh phúc rốt cuộc ở nơi nào? Triệu Á buông tay Đồ Nhan.



“Cậu ấy đi đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?” Triệu Á hoảng sợ hỏi, cậu tuyệt vọng nhìn Đồ Nhan, hô hấp dần bình thường trở lại, có chút tỉnh táo. Nhưng khoảnh khắc, bỗng nhiên chạy tới bên cửa sổ, ngửa đầu lên bầu trời tối đen hét: “Không, không! Tôi sai rồi, tôi không có ý như vậy!”



“Á Á, cậu bình tĩnh.”



“Không, không! Tôi không chấp nhận sắp đặt như thế, tôi không chấp nhận!” Triệu Á phẫn nộ hướng lên trời hét to: “Người không có quyền thay tôi chọn! Người không thể!”



Cậu bắt đầu nức nở, gào khóc, quên Đồ Nhan đang ở bên cạnh.



Hạnh phúc của cậu, hạnh phúc của cậu đã lặng lẽ rời đi.



Triệu Á cuối cùng cũng phát hiện, đề bài thứ hai này chẳng khó, thế nhưng cậu lại uổng phí, đánh mất tư cách trả lời.



Cậu thế nào lại ngu ngốc như vậy, tình yêu trong quá khứ chỉ còn là những hồi ức mà thôi.



Cậu như thế nào lại ngốc như thế, này bát cháo, bánh quẩy, trứng chiên cháy đen, những lời thì thầm ngốc nghếch, những cái đó chẳng phải là yêu sao?



Những điều nhỏ nhặt nhất, chẳng phải là yêu hay sao?



“Tôi sai rồi, tôi sai rồi!”



Cậu vốn tưởng rằng, từ trước tới nay mình yêu Đồ Nhan.



Nhưng, hoa kia, ánh mặt trời rực rỡ, cây cỏ xanh mướt đều đã trôi xa.



Ước vọng ban đầu thuần khiết, đẹp đẽ nhất đã không còn, tình yêu không hồn nhiên cũng thật cần quý trọng.



Yêu không ở quá khứ, mà ở tương lai.



“Á Á, đừng khóc, đừng khóc.” Đồ Nhan luống cuống tay chân, lau nước mắt cho cậu.



“Xin lỗi, Đồ Nhan. Xin lỗi cậu, tớ yêu Trương Thụy.” Triệu Á khóc, không ngừng xin lỗi: “Tôi thực sự bất tri bất giác, cứ như thế không cách nào rời bỏ được.”



Không như tình yêu kinh thiên động địa của vua chúa xưa, không như vua Đường Minh đêm mộng Dương quý phi, cũng không giống Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài hóa bướm.



Không có bãi cỏ tràn đầy ánh nắng, cuộc đời này không hề có kí ức hoàn mĩ.



Đơn giản, bé nhỏ không đáng kể, nhưng đó là hạnh phúc thuộc về bọn họ.



Hạnh phúc nhỏ bé bọn họ đau khổ bảo vệ lại bị sự do dự của cậu hủy diệt, bị lòng tham của cậu giết chết.



Đồ Nhan không ngừng khuyên nhủ, ôm Á Á: “Á Á, đừng khóc.”



“Cuối cùng cũng giống như tòa thành trên cát, nỗ lực nhiều nhưng chỉ cần một con sóng nhỏ là có thể sụp đổ.” Triệu Á vô lực quỳ rạp xuống sàn, mặt đầy nước mắt, hỏi: “Vì sao sức mạnh của chúng ta lại nhỏ bé đến vậy?”



Ánh trăng trên trời không dám trả lời.



Yên lặng, chỉ có tiếng khóc nỉ non.



Ngay lúc này, một đôi bàn tay từ phía sau chậm rãi ôm lấy cậu.



Cái ôm ấm áp quen thuộc, thật không dám tin.



“Chúng ta tuy sức lực nhỏ bé.”



Tiếng Trương Thụy vang bên tai: “Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ buông cậu ra.” Cậu dừng một chút, nâng mặt Triệu Á lên, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Triệu Á, Trương Thụy nở nụ cười: “Á Á. Tôi chỉ đến nhà tắm công cộng thay băng thôi, ở ngay phía bên kia hành lang.”



Triệu Á ngây ngốc nhìn Trương Thụy, thở nhẹ, mệt mỏi tiến vào trong lòng Trương Thụy.



“Tôi thế nào lại bỏ đi để cậu lại nơi này một mình chứ?”



Cậu luôn yếu đuối, bất an như vậy, ai có thể trao cậu một tình yêu kiên định an toàn nhất đây? Ngoại trừ tôi ra, vô phương tin tưởng người nào khác.



“Đồ Nhan, hiện tại tớ sống tốt, rất rất tốt.” Ngửi được hương vị quen thuộc của Trương Thụy, Triệu Á chuyển đường nhìn sang Đồ Nhan, miệng mang theo ý cười: “Dì Nhược Lâm không có lừa cậu.”



Đồ Nhan một lúc lâu mới mở miệng, kinh ngạc gật đầu: “Được, tốt.”



Triệu Á nhẹ giọng: “Chúc cậu hạnh phúc.” Mà tôi, tôi đã tìm được hạnh phúc.



“Còn có hạnh phúc thuộc về tớ sao?”



“Sẽ có…”



Quá khứ, thực ra, từ lâu đã trở thành quá khứ rồi.



Đẹp nhất, chính là kỉ niệm.



Chúng tôi chỉ là những người bình thường.



Chúng tôi đã rời quá xa kí ức, quá xa tự do rồi.



Chúng tôi muốn thật nhiều, nhưng hạnh phúc lại thật quá ít.



Chúng tôi biết, để có được hạnh phúc này thì đã phải hi sinh rất rất nhiều.



Chúng tôi càng rõ hơn, muốn phá hủy hạnh phúc này, cũng không cần số phận hao tổn sức lực, một lần ngoài ý muốn, một lần quay đầu lại, một lần hoảng sợ, cũng đủ để chính chúng tôi tan biến như mây khói.



Hay như sự chia li của chúng tôi, gặp lại, rồi yêu nhau, giống như bị rơi từ trên trời xuống nước, không thể rung động nữa. Nhưng chúng tôi vẫn phải hát bài hát thuộc về những con người bình thường, âm thầm mà tiến về phía trước.



Chúng tôi chỉ là những người bình thường, chúng tôi không ngừng phạm phải sai lầm, do dự, bàng hoàng.



Duy nhất, điều an ủi duy nhất đó là mặc kệ sức lực có nhỏ bé cỡ nào, chúng tôi vẫn chưa từng nghĩ tới sẽ buông tay.



–Toàn văn hoàn–