Phàm Nhân Ca

Chương 6 :

Ngày đăng: 20:03 20/04/20


Từ nhà Trương Thụy trốn ra, Triệu Á do dự, cuối cùng quyết định về nhà.



Lúc vào cửa không có chạm mặt mẹ, cậu lặng lẽ lấy chìa khóa mở cửa, rón rén về phòng. Đi ngang qua phòng mẹ thì bỗng nhiên nghe thấy có giọng nói.



“Đồ Nhan nghĩ như thế nào?” Mẹ Triệu Á thì ra không đi ra phố mua đồ với Đồ Nhan.



Triệu Á dừng lại, đứng ở cạnh cửa.



“Tôi nghĩ, nó có lẽ luyến tiếc.”



“Luyến tiếc?” Mẹ Triệu Á hỏi: “Nếu như nó bỏ đi?”



Nhược Lâm có chút do dự, trong giọng nói có điểm bất an: “Hiện giờ nó so với người lớn còn có chủ kiến hơn…”



Mẹ Triệu Á hừ một tiếng, tựa hồ đối với ai đó cực kì bất mãn, sau lại thở dài: “Cậu cả đời hao phí vì người đó đã mệt lắm rồi, thực sự là kiếp trước thiếu nợ người ta sao? Lừa cậu, để cậu sinh con cho hắn, hắn còn chế giễu, đi ra nước ngoài, lại ở bên đó lấy vợ. Cậu quên trước kia là bị người ta coi thường thế nào, vất vả ra sao ư?”



Triệu Á kinh hãi, tựa trên cửa, dán chặt tai nghe.



Bên trong nói càng nghe rõ hơn.



“Tôi như thế nào quên được. Tôi cả đời này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta.”



“Tha thứ? Nếu như lão Triệu nhà tôi cũng đối với tôi như vậy, tôi sẽ lấy dao chém chết anh ấy!” Mẹ Triệu Á hừ: “Hiện giờ đứa con bên kia chết, hắn nghĩ tới hai người sao? Tôi nói cho cậu biết, người hắn muốn không phải là cậu mà là Đồ Nhan. Cậu tân tân khổ khổ nuôi nấng nó khôn lớn, hắn ta không cảm ơn một tiếng thì thôi lại còn muốn đem nó đi.”



“Tôi cũng biết, Quyên Tử, cậu nói rất đúng. Tôi cả đời mạnh mẽ, nhưng đối với anh ta thì lại mềm yếu. Không nói tôi, chỉ riêng Đồ Nhan thôi, nó không có ba, từ nhỏ đã bị bao người bắt nạt. Cậu xem tính tình thằng bé hiện tại đều là từ đó mà ra cả.” Nhược Lâm yếu ớt thở dài.



“Vậy nói xem, rốt cuộc cậu dự định thế nào?”



“Tôi…”



Triệu Á đang muốn nghe tiếp, đột nhiên trước mắt chợt lóe, Đồ Nhan từ trong phòng ló ra, thấy Triệu Á, vẻ mặt vui mừng. Triệu Á hướng cậu ta xua tay, ra dấu đừng nói, đi tới gần kéo Đồ Nhan vào phòng.



“Cậu nghe cái gì vậy?”



“Không có gì.” Những phiền phức ban sáng thoáng cái như không còn tăm hơi, Triệu Á nhìn Đồ Nhan cười hở hàm răng trắng, trong lòng áy náy, nói: “Có đi trung tâm thể dục không? Giờ đi vẫn còn kịp.”



Đồ Nhan nhìn chằm chằm Triệu Á, yên tâm mà cười rộ lên: “Tớ còn tưởng cậu vẫn còn giận tớ vụ ban sáng chứ.”



“Không có.”




Triệu Á lắc đầu.



“Tớ mỗi ngày sẽ đến gặp cậu.” Đồ Nhan thở dài, trong chăn nhẹ cầm lấy tay của Triệu Á.



Trên tay Triệu Á ấm áp, không chịu được, nước mắt nhất thời chảy ra. Cậu sợ Đồ Nhan cười, nên đưa lưng về phía Đồ Nhan không nhúc nhích, nháy mắt đem toàn bộ nước mắt lau đi.



Ngày hôm sau, phát hiện Đồ Nhan cũng như mình, con mắt đều đỏ hoe.



Mẹ Triệu Á thấy thế bảo: “Sao vậy? Khóc cả đêm thật sao? Hai thằng bé này, sao mà thích khóc vậy?”



Nhược Lâm nói: “Quyên Tử, cậu đừng nói chúng như vậy. Chúng đều trẻ con, xa nhau tất nhiên trong lòng khổ sở. Cậu khi đó xa tôi chẳng phải cũng khóc thảm lắm sao?”



Ăn xong điểm tâm, Triệu Á ngơ ngác nửa ngày mới đeo balo đi ra cửa. Đồ Nhan đi cùng cậu ra cửa rồi đến bến xe, suốt quãng đường không nói câu gì.



Triệu Á ngồi chờ, bỏ qua hai xe, đến xe thứ ba Đồ Nhan đành giục cậu lên xe. Triệu Á nháy mắt, lèo nhèo rốt cuộc cũng lên xe.



Triệu Á vận khí không may, ở ngay cổng thì đụng Trương Thụy.



Trương Thụy từ trên xe bước xuống, tinh thần thoải mái, phía sau là tài xế của nhà Cục trưởng Trương đang mang theo hành lí của Trương Thụy.



“Á Á, biết là sẽ gặp cậu mà.” Trương Thụy vẫy vẫy Triệu Á.



Triệu Á tự than thở không may, bước nhanh hơn, Trương Thụy chạy lên che trước mặt cậu.



“Này?” Nghe giọng điệu của Trương Thụy, Triệu Á kêu hỏng bét. Quả nhiên, Trương Thụy nhìn con mắt sưng đỏ của cậu, nghiên cứu nửa ngày: “Cậu khóc, cậu cả đêm qua khóc có đúng không? Mắt đỏ hết cả.”



Triệu Á trừng cậu ta: “Cậu mới khóc ấy.”



“Cậu không dám ở nội trú, có phải sợ có người bắt nạt không?” Trương Thụy tủm tỉm cười: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cậu.”



“Không nhờ cậu.” Triệu Á xách hành lí đi qua Trương Thụy, bước nhanh đến chỗ báo danh.



Trương Thụy ở phía sau nhìn chằm chằm Triệu Á, quay đầu hỏi tài xế: “Mô hình mới của tôi, toàn bộ đã tới chưa?”



“Đã đến, còn để ở sau xe.”



“Ừm.” Trương Thụy cười: “Á Á thích nhất là mô hình.”