Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1171 : Áp Phục Lưỡng Tông
Ngày đăng: 12:58 19/04/20
Hàn Lập bế quan trong mật thất đã được bốn ngày bốn đêm.
Khi hắn mang theo vẻ mặt hài lòng từ mật thất đi ra thì phát hiện Lữ Lạc đang khoanh chân ngồi chờ bên ngoài động phủ không biết đã bao lâu.
Hàn Lập hơi cân nhắc liền rõ ràng chuyện gì, khẻ mỉm cười, lập tức khai mở cấm chế rồi tự mình ra ngoài đón.
"Hàn sư đệ, ta nghe Điền sư điệt nói ngươi bế quan tu luyên, thiết nghĩ còn phải chờ thêm vài ngày, không nghĩ đến sư đệ nhanh như vậy đã xuất quan." Lữ Lạc vừa thấy Hàn Lập xuất hiện, mừng rỡ vội vàng đứng dậy chắp tay hướng Hàn Lập nói.
"Ta vốn lấy được một chút đồ vật từ Đại Tấn, liền tế luyện lại một chút, tưởng rằng chỉ hai ba ngày là có thể ra, không ngờ lâu hơn dự tính, làm phiền sư huynh chờ lâu! Sư huynh lần này tới là vì việc người của Cổ Kiếm Môn và Bách Xảo Viện tới sao?"
Hàn Lập chậm rãi hỏi.
"Không sai, tất cả trưởng lão của hai nhà hầu như toàn bộ xuất động, xem ra bọn họ còn chưa thực sự tin sư đệ đã tiến giai tới Nguyên Anh hậu kỳ."
Lữ Lạc cười tủm tỉm trả lời.
"Nếu đã như vậy, nhân tiện ta gặp bọn họ chút đi."
Hàn Lập không ý kiến gì nói.
"Vậy thì tốt lắm" Lữ Lạc tự nhiện hết sức hài lòng.
Lập tức hai người hóa thành hai đạo đôn quang thẳng đến Lạc Vân Tông.
Không lâu sau, hai người đã có mặt tại ngoài điện bên trên ngọn núi cao nhất trong tông.
Hơn mười Trúc Cơ kỳ thủ điện đệ tử vừa thấy hai người Hàn Lập liền cung kính tiến lên chào, vài người nhịn không được không ngừng nhìn lén Hàn Lập vài lần.
Hàn Lập nhướng mày, khẽ hừ nhẹ.
Tiếng hừ này người khác nghe thấy thì thấy rất bình thường, nhưng khi đến tai mấy đệ tử đang nhìn lén kia lại giống như sấm động bên tai, khiến cả đám chấn động, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, không dám mày ngang liếc dọc cái nào nữa.
"Các vị đạo hữu đều ở trong điện sao?" Lữ Lạc đối với hành động của Hàn Lập coi như không thấy, thuận miệng hỏi một câu.
"Khởi bẩm hai vị sư tổ, các vị tiền bối của Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện vẫn ngồi trong điện, cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh."
Một gã đệ tử thông minh lập tức trả lời.
Lữ Lạc gật gật đầu.
Hàn Lập thần niệm đã sớm hướng đại điện đảo qua một vòng đem toàn bộ những người trong đại điện cùng tu vi tất cả thu vào mắt.
Hai gã Nguyên Anh trung kỳ ba gã Nguyên Anh sơ kỳ, xem ra đại trưởng lão hai nhà đều tự mình tới.
Hàn Lập trong lòng lười biếng thầm nghĩ
Lấy thực lực của hắn từng giết qua Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, tự nhiên sẽ không đem những tu sĩ trong điện này để vào mắt.
Lúc này Hàn Lập cũng chưa nói gì, sau đó dẫn đầu hướng trong điện sải bước đi đến.
Lữ Lạc có chút ngẩn ra, nhưng cũng chủ động đi sau Hàn Lập mấy bước.
Nhưng Lữ Lạc đi được vào bước liền ngạc nhiên khi phát hiện Hàn Lập ở phía trước cả người biến mất.
Gọi là biến mất kỳ thật mắt thường vẫn có thể nhìn thấy Hàn Lập, nhưng là dụng thần niệm quét qua thì lại không thấy gì, cứ như chỉ là một đoàn không khí vậy.
Lữ Lac nhất thời hít một hơi lạnh, đồng thời trong lòng có chút lo lắng.
Thần thông triệt tiêu khí tức này chỉ có cao giai tu sĩ có thần niệm cường đại không muốn lộ tung tích trước tu sĩ thấp giai thì mới thi triển ra.
Lấy hắn Nguyên Anh sơ kỳ thần thức cũng không thể nào cảm ứng được sự tồn tại của Hàn Lập. Giả sử Hàn Lập muốn đánh lén hắn, thì dù đã đến sát bên người thì hắn cũng chẳng hay biết biết gì cả.
Đương nhiên hắ cũng có chút lo lắng, Hàn Lập dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mới tiến giai, bỗng nhiên thi triển ra thần thông này để thị uy, có thể hay không thật sự làm kinh sợ được hai đại trưởng lão của Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện, dù sao bọn họ cũng là Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ, nếu lỡ như không thể áp chế được thần thức của đối phương, thì cẩn thận lại khéo quá hóa vụng
Dĩ nhiên Lữ Lạc cũng hiểu được, Hàn Lập dám dùng thủ đoạn này tự nhiên có vài phần nắm chắc.
Dù vậy trong lòng vị trưởng lão Lạc Vân Tông này vẫn có chút bất ổn, lo toan được mất.
Hành lang chỉ là một đoạn ngắn, chốc lát hai người Hàn Lập đã đi vào trong đại điện.
Bỗng chốc, mười đạo ánh mắt cùng quét qua hai người tất cả đều rơi trên người Lữ lạc, lập tức lại giật mình chuyển đến trên người Hàn Lập.
Lữ Lạc trong lòng buông lỏng.
Điều này chứng tỏ trong điện năm tên Nguyên Anh tu sĩ không một ai có thể cảm ứng được sự tồn tại của Hàn Lập.
Sắc mặt năm người trong điện đại biến, liền hiểu rõ lập tức đứng dậy.
"Hàn đạo hữu quả nhiên đã là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, ngay cả ta là Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ cũng không cách nào cảm ứng được khí tức của đão hữu."
Một lão giả to béo, tinh quang bắn ra bốn phía, sắc mặt kinh hãi dần dần thu liễm nhưng vẫn ngưng trọng nói.
Người này chính là Cổ Kiếm Môn đại trưởng lão Kim lão quái!
"Không tồi, cũng mới hơn trăm năm a, Hàn huynh liền tiến giai hậu kỳ, tốc độ tu luyện quả là cực nhanh. Tuy không phải là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, nhưng chỉ sợ cũng không kém hơn bao nhiêu."
Một người khoác áo bào tím cũng phản ứng lại rất nhanh, chính là Liệt Hỏa lão quái của Bách Xảo Viện.
(Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả - Câu này chắc quá quen thuộc với dân đọc truyện cổ rồi, mình giữ nguyên cho có chút võ hiệp nhe – Vịt)
Năm đó Hàn Lập khi dự lễ tại Bách Xảo Viện đã từng thấy qua hai vi này, thậm chí đã cùng Kim lão quái giao thủ qua.
Hàn Lập cười nhạt trả lời:
"Hàn mỗ trong lúc xuất ngoại du lịch gặp một chút cơ duyên thôi, kỳ thật Hàn mỗ lần này không biết hai vị đạo hữu tự mình giá lâm Lạc Vân Tông nên làm cho các vị đạo hữu đợi lâu. Thật sự đã thất lễ rồi."
"Ha ha…đối với người tu đạo chúng ta mà nói, thời gian như thế cũng chỉ là nháy mắt mà thôi, có tính là gì đâu."
Kim lão quái vui vẻ nói.
Hàn Lập nghe vậy cũng mỉm cười, tùy ý đánh giá ba người còn lai, trong đó có hai người của hai tông là tu sĩ mới tiến giai Nguyên Anh, còn người cuối cùng là một thiếu phụ dung mạo dịu dàng, chính là vị nữ tu của Cổ Kiếm Viện cũng từng tham gia dự lễ tại Bách Xảo Viên năm đó, tên gọi là Minh Hinh.
Năm đó, nàng từng không biết thế nào là trời cao đất rộng, hướng hắn vận dụng một chút bí thuật, căn bản cũng không có thử được hắn sâu cạn đến đâu, nhưng cũng làm cho Hàn Lập đối với nàng có chút ấn tượng.
Thần niêm Hàn Lập đảo qua người nữ tu sĩ này, sau trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, đột nhiên hướng nàng chậm rãi nói:
"Minh Hinh tiên tử vẫn khỏe chứ, kể từ khi từ biệt đến nay tu vi đạo hữu tựa hồ sẽ tiến nhanh đến sơ kỳ bình cảnh, chỉ cần khổ tu thêm mười năm, có lẽ sẽ tiến giai trung kỳ."
Thiếu phụ thấy Hàn Lập xem xét mình sắc mặt có hơi chút mất tự nhiên, nhưng sau đó nghe Hàn Lập thuận miệng nói ra tình trạng tu vi của nàng thì lập tức thất sắc.
Phải nói là khi Hàn Lập không có mặt, Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện hai tông thật sự không tin Hàn Lập có thể tiến giai hậu kỳ đại tu sĩ cũng không phải là Kim lão quái hay mấy vị trưởng lão còn lại của hai tông mà là người thiếu phụ này.
Phải biết rằng, năm đó khi dự lễ Bách Xảo Viện, tuy rằng thiếu phụ này cũng vừa mới tiến giai Nguyên Anh kỳ không lâu, nhưng trong người lại có một kiện dị vật phụ trợ tốc độ tu luyện cực nhanh, gấp mấy lần tu sĩ bình thường khác, bằng vào dị vật liên tiếp đột phá bình cảnh ngưng kết Nguyên Anh khi tuổi còn trẻ, được trên dưới Cổ Kiếm Môn coi là kỳ tài tu luyện.
Nhưng khi dự lễ nàng đụng phải Hàn Lập nghe nói so với nàng thời gian tu luyện càng ít hơn nhưng tu vi lại có phần cao hơn, tự nhiên nhịn không được ra tay tỉ thí nhưng kết quả lại không thể dò ra sâu cạn của Hàn Lập, làm cho nàng trong long cảm thấy rùng mình. Nhưng nàng cũng chưa chịu phục, tự nghĩ rằng mình có dị bảo tương trợ, việc đuổi theo Hàn Lập cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng hiện tại, mới hơn trăm năm trôi qua, lại nghe nói Hàn Lập xuất ngoại du lịch trở về đã tiến giai tới hậu kỳ.
Làm cho Minh Hinh tiên tử này chấn động, tự nhiên tuyệt đối không tin.
Chẳng qua Hàn Lập chỉ vừa đảo thần thức cường đại qua nàng một chút, nhưng lại làm thiếu phú có cảm giác hít thở không thông mà còn thuận miệng một lời đem tu vi cảnh giới của nàng nói ra không sai chút nào, cứ như chính mình nói vậy.
Thiếu phụ trong lòng hoảng hốt, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng tiêu trừ, hiện ra vẻ tươi cười
"Hàn huynh hiên giờ quả nhiên thần thông quảng đại, chỉ một lời đã đem tu vi của Minh Hinh nói ra không sai, xem ra quả thật là hậu kỳ đại tu sĩ cảnh giới, về sau Vân Mộng sơn có Hàn huynh tọa trấn, tin tưởng bọn đạo chích không còn dám đối với tam tông có chủ ý."
"Ha ha, Minh Hinh tiên tử lời ấy hữu lý, mà hiện tại Hàn sư đệ niên kỷ cũng không lớn, có thể làm cho chúng ta Vân Mộng Sơn nhất mạch bảy tám trăm năm bình yên vô sự tuyệt đối là không thành vấn đề, hắc hắc…dám đối với tam tông có chủ ý? Ta xem tựa hồ tam tông cũng nên mở rộng thế lực ra ngoài Vân Mộng Sơn."
Lữ Lạc đột nhiên tiếp lời.
Đám người Kim lão quái nghe được lời ấy, tức thì thần sắc khẽ động.
Hàn Lập lúc này cũng chỉ cười mà không nói gì, nhưng trên người một lần nữa hiện lên hơi thở cường đại của Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ.
Năm người bị cỗ hơi thở này làm cho thân hình bất ổn, thần sắc khó coi, trong lòng càng không có chút nào hoài nghi.
Kế tiếp, Lữ Lạc cùng tu sĩ hai tông thương thảo như thế nào để mở rộng thế lực, ít nhất cũng mang toàn bộ Khê Quốc tu tiên giới đều đưa vào trong vòng khống chế của mình.
Lời lẽ trong lúc đó mơ hồ đã xem Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Môn trở thành một tông môn phụ thuộc.
Kim lão quái cùng tử bào đại hán liếc mắt nhìn nhau, cùng từ đối phương thấy được một tia bất đắc dĩ, mà Lữ Lạc lại làm ra vẻ như không thấy gì.
Bên ngoài Trụy Ma Cốc, Mộ Phái Linh tam nữ đang từ trong một động khẩu bí mật đi ra, trên mặt lộ rẻ không được tốt lắm, ẩn ẩn vẻ lo âu.
"Nơi này là nơi cuối cùng có thể xuất hiện Huyễn Linh Thảo, thế nhưng chúng ta vẫn là hai tay trống trơn, chẳng lẽ Huyễn Linh Thảo đã sớm bị hái sạch rồi." Tam nữ từ trong động đi ra, Liễu ngọc cước bộ dừng lại, mặt mang vẻ do dự nói.
"Điều này cũng không phải là không có khả năng, chẳng qua nếu là bên trong cốc thì tuyệt đối có thể tìm được linh thảo." Nữ tử họ Tống cũng không giữ được vẻ trầm tĩnh như trước, nhíu mày nói.
"Nội cốc, với tu vi của chúng ta tuyệt đối không nên đi vào, đi vào chỉ là cửu tử nhất sinh."
Mộ Phái Linh nghe được lời ấy, mặt ngọc đại biến.
"Điều này không nhất định, ta từng biết được một vị Hàn sư thúc đã từng tiến vào nội cốc an toàn, chỉ cần đi đúng lộ tuyến không lệch khỏi quỹ đạo đường đi hẳn là không gặp phải khe không gian liệt phùng."
Tống Ngọc chớp chớp đôi mắt xinh đẹp đột nhiên như nghĩ ra điều gì nói.
Khi hắn mang theo vẻ mặt hài lòng từ mật thất đi ra thì phát hiện Lữ Lạc đang khoanh chân ngồi chờ bên ngoài động phủ không biết đã bao lâu.
Hàn Lập hơi cân nhắc liền rõ ràng chuyện gì, khẻ mỉm cười, lập tức khai mở cấm chế rồi tự mình ra ngoài đón.
"Hàn sư đệ, ta nghe Điền sư điệt nói ngươi bế quan tu luyên, thiết nghĩ còn phải chờ thêm vài ngày, không nghĩ đến sư đệ nhanh như vậy đã xuất quan." Lữ Lạc vừa thấy Hàn Lập xuất hiện, mừng rỡ vội vàng đứng dậy chắp tay hướng Hàn Lập nói.
"Ta vốn lấy được một chút đồ vật từ Đại Tấn, liền tế luyện lại một chút, tưởng rằng chỉ hai ba ngày là có thể ra, không ngờ lâu hơn dự tính, làm phiền sư huynh chờ lâu! Sư huynh lần này tới là vì việc người của Cổ Kiếm Môn và Bách Xảo Viện tới sao?"
Hàn Lập chậm rãi hỏi.
"Không sai, tất cả trưởng lão của hai nhà hầu như toàn bộ xuất động, xem ra bọn họ còn chưa thực sự tin sư đệ đã tiến giai tới Nguyên Anh hậu kỳ."
Lữ Lạc cười tủm tỉm trả lời.
"Nếu đã như vậy, nhân tiện ta gặp bọn họ chút đi."
Hàn Lập không ý kiến gì nói.
"Vậy thì tốt lắm" Lữ Lạc tự nhiện hết sức hài lòng.
Lập tức hai người hóa thành hai đạo đôn quang thẳng đến Lạc Vân Tông.
Không lâu sau, hai người đã có mặt tại ngoài điện bên trên ngọn núi cao nhất trong tông.
Hơn mười Trúc Cơ kỳ thủ điện đệ tử vừa thấy hai người Hàn Lập liền cung kính tiến lên chào, vài người nhịn không được không ngừng nhìn lén Hàn Lập vài lần.
Hàn Lập nhướng mày, khẽ hừ nhẹ.
Tiếng hừ này người khác nghe thấy thì thấy rất bình thường, nhưng khi đến tai mấy đệ tử đang nhìn lén kia lại giống như sấm động bên tai, khiến cả đám chấn động, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, không dám mày ngang liếc dọc cái nào nữa.
"Các vị đạo hữu đều ở trong điện sao?" Lữ Lạc đối với hành động của Hàn Lập coi như không thấy, thuận miệng hỏi một câu.
"Khởi bẩm hai vị sư tổ, các vị tiền bối của Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện vẫn ngồi trong điện, cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh."
Một gã đệ tử thông minh lập tức trả lời.
Lữ Lạc gật gật đầu.
Hàn Lập thần niệm đã sớm hướng đại điện đảo qua một vòng đem toàn bộ những người trong đại điện cùng tu vi tất cả thu vào mắt.
Hai gã Nguyên Anh trung kỳ ba gã Nguyên Anh sơ kỳ, xem ra đại trưởng lão hai nhà đều tự mình tới.
Hàn Lập trong lòng lười biếng thầm nghĩ
Lấy thực lực của hắn từng giết qua Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, tự nhiên sẽ không đem những tu sĩ trong điện này để vào mắt.
Lúc này Hàn Lập cũng chưa nói gì, sau đó dẫn đầu hướng trong điện sải bước đi đến.
Lữ Lạc có chút ngẩn ra, nhưng cũng chủ động đi sau Hàn Lập mấy bước.
Nhưng Lữ Lạc đi được vào bước liền ngạc nhiên khi phát hiện Hàn Lập ở phía trước cả người biến mất.
Gọi là biến mất kỳ thật mắt thường vẫn có thể nhìn thấy Hàn Lập, nhưng là dụng thần niệm quét qua thì lại không thấy gì, cứ như chỉ là một đoàn không khí vậy.
Lữ Lac nhất thời hít một hơi lạnh, đồng thời trong lòng có chút lo lắng.
Thần thông triệt tiêu khí tức này chỉ có cao giai tu sĩ có thần niệm cường đại không muốn lộ tung tích trước tu sĩ thấp giai thì mới thi triển ra.
Lấy hắn Nguyên Anh sơ kỳ thần thức cũng không thể nào cảm ứng được sự tồn tại của Hàn Lập. Giả sử Hàn Lập muốn đánh lén hắn, thì dù đã đến sát bên người thì hắn cũng chẳng hay biết biết gì cả.
Đương nhiên hắ cũng có chút lo lắng, Hàn Lập dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mới tiến giai, bỗng nhiên thi triển ra thần thông này để thị uy, có thể hay không thật sự làm kinh sợ được hai đại trưởng lão của Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện, dù sao bọn họ cũng là Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ, nếu lỡ như không thể áp chế được thần thức của đối phương, thì cẩn thận lại khéo quá hóa vụng
Dĩ nhiên Lữ Lạc cũng hiểu được, Hàn Lập dám dùng thủ đoạn này tự nhiên có vài phần nắm chắc.
Dù vậy trong lòng vị trưởng lão Lạc Vân Tông này vẫn có chút bất ổn, lo toan được mất.
Hành lang chỉ là một đoạn ngắn, chốc lát hai người Hàn Lập đã đi vào trong đại điện.
Bỗng chốc, mười đạo ánh mắt cùng quét qua hai người tất cả đều rơi trên người Lữ lạc, lập tức lại giật mình chuyển đến trên người Hàn Lập.
Lữ Lạc trong lòng buông lỏng.
Điều này chứng tỏ trong điện năm tên Nguyên Anh tu sĩ không một ai có thể cảm ứng được sự tồn tại của Hàn Lập.
Sắc mặt năm người trong điện đại biến, liền hiểu rõ lập tức đứng dậy.
"Hàn đạo hữu quả nhiên đã là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, ngay cả ta là Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ cũng không cách nào cảm ứng được khí tức của đão hữu."
Một lão giả to béo, tinh quang bắn ra bốn phía, sắc mặt kinh hãi dần dần thu liễm nhưng vẫn ngưng trọng nói.
Người này chính là Cổ Kiếm Môn đại trưởng lão Kim lão quái!
"Không tồi, cũng mới hơn trăm năm a, Hàn huynh liền tiến giai hậu kỳ, tốc độ tu luyện quả là cực nhanh. Tuy không phải là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, nhưng chỉ sợ cũng không kém hơn bao nhiêu."
Một người khoác áo bào tím cũng phản ứng lại rất nhanh, chính là Liệt Hỏa lão quái của Bách Xảo Viện.
(Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả - Câu này chắc quá quen thuộc với dân đọc truyện cổ rồi, mình giữ nguyên cho có chút võ hiệp nhe – Vịt)
Năm đó Hàn Lập khi dự lễ tại Bách Xảo Viện đã từng thấy qua hai vi này, thậm chí đã cùng Kim lão quái giao thủ qua.
Hàn Lập cười nhạt trả lời:
"Hàn mỗ trong lúc xuất ngoại du lịch gặp một chút cơ duyên thôi, kỳ thật Hàn mỗ lần này không biết hai vị đạo hữu tự mình giá lâm Lạc Vân Tông nên làm cho các vị đạo hữu đợi lâu. Thật sự đã thất lễ rồi."
"Ha ha…đối với người tu đạo chúng ta mà nói, thời gian như thế cũng chỉ là nháy mắt mà thôi, có tính là gì đâu."
Kim lão quái vui vẻ nói.
Hàn Lập nghe vậy cũng mỉm cười, tùy ý đánh giá ba người còn lai, trong đó có hai người của hai tông là tu sĩ mới tiến giai Nguyên Anh, còn người cuối cùng là một thiếu phụ dung mạo dịu dàng, chính là vị nữ tu của Cổ Kiếm Viện cũng từng tham gia dự lễ tại Bách Xảo Viên năm đó, tên gọi là Minh Hinh.
Năm đó, nàng từng không biết thế nào là trời cao đất rộng, hướng hắn vận dụng một chút bí thuật, căn bản cũng không có thử được hắn sâu cạn đến đâu, nhưng cũng làm cho Hàn Lập đối với nàng có chút ấn tượng.
Thần niêm Hàn Lập đảo qua người nữ tu sĩ này, sau trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, đột nhiên hướng nàng chậm rãi nói:
"Minh Hinh tiên tử vẫn khỏe chứ, kể từ khi từ biệt đến nay tu vi đạo hữu tựa hồ sẽ tiến nhanh đến sơ kỳ bình cảnh, chỉ cần khổ tu thêm mười năm, có lẽ sẽ tiến giai trung kỳ."
Thiếu phụ thấy Hàn Lập xem xét mình sắc mặt có hơi chút mất tự nhiên, nhưng sau đó nghe Hàn Lập thuận miệng nói ra tình trạng tu vi của nàng thì lập tức thất sắc.
Phải nói là khi Hàn Lập không có mặt, Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện hai tông thật sự không tin Hàn Lập có thể tiến giai hậu kỳ đại tu sĩ cũng không phải là Kim lão quái hay mấy vị trưởng lão còn lại của hai tông mà là người thiếu phụ này.
Phải biết rằng, năm đó khi dự lễ Bách Xảo Viện, tuy rằng thiếu phụ này cũng vừa mới tiến giai Nguyên Anh kỳ không lâu, nhưng trong người lại có một kiện dị vật phụ trợ tốc độ tu luyện cực nhanh, gấp mấy lần tu sĩ bình thường khác, bằng vào dị vật liên tiếp đột phá bình cảnh ngưng kết Nguyên Anh khi tuổi còn trẻ, được trên dưới Cổ Kiếm Môn coi là kỳ tài tu luyện.
Nhưng khi dự lễ nàng đụng phải Hàn Lập nghe nói so với nàng thời gian tu luyện càng ít hơn nhưng tu vi lại có phần cao hơn, tự nhiên nhịn không được ra tay tỉ thí nhưng kết quả lại không thể dò ra sâu cạn của Hàn Lập, làm cho nàng trong long cảm thấy rùng mình. Nhưng nàng cũng chưa chịu phục, tự nghĩ rằng mình có dị bảo tương trợ, việc đuổi theo Hàn Lập cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng hiện tại, mới hơn trăm năm trôi qua, lại nghe nói Hàn Lập xuất ngoại du lịch trở về đã tiến giai tới hậu kỳ.
Làm cho Minh Hinh tiên tử này chấn động, tự nhiên tuyệt đối không tin.
Chẳng qua Hàn Lập chỉ vừa đảo thần thức cường đại qua nàng một chút, nhưng lại làm thiếu phú có cảm giác hít thở không thông mà còn thuận miệng một lời đem tu vi cảnh giới của nàng nói ra không sai chút nào, cứ như chính mình nói vậy.
Thiếu phụ trong lòng hoảng hốt, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng tiêu trừ, hiện ra vẻ tươi cười
"Hàn huynh hiên giờ quả nhiên thần thông quảng đại, chỉ một lời đã đem tu vi của Minh Hinh nói ra không sai, xem ra quả thật là hậu kỳ đại tu sĩ cảnh giới, về sau Vân Mộng sơn có Hàn huynh tọa trấn, tin tưởng bọn đạo chích không còn dám đối với tam tông có chủ ý."
"Ha ha, Minh Hinh tiên tử lời ấy hữu lý, mà hiện tại Hàn sư đệ niên kỷ cũng không lớn, có thể làm cho chúng ta Vân Mộng Sơn nhất mạch bảy tám trăm năm bình yên vô sự tuyệt đối là không thành vấn đề, hắc hắc…dám đối với tam tông có chủ ý? Ta xem tựa hồ tam tông cũng nên mở rộng thế lực ra ngoài Vân Mộng Sơn."
Lữ Lạc đột nhiên tiếp lời.
Đám người Kim lão quái nghe được lời ấy, tức thì thần sắc khẽ động.
Hàn Lập lúc này cũng chỉ cười mà không nói gì, nhưng trên người một lần nữa hiện lên hơi thở cường đại của Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ.
Năm người bị cỗ hơi thở này làm cho thân hình bất ổn, thần sắc khó coi, trong lòng càng không có chút nào hoài nghi.
Kế tiếp, Lữ Lạc cùng tu sĩ hai tông thương thảo như thế nào để mở rộng thế lực, ít nhất cũng mang toàn bộ Khê Quốc tu tiên giới đều đưa vào trong vòng khống chế của mình.
Lời lẽ trong lúc đó mơ hồ đã xem Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Môn trở thành một tông môn phụ thuộc.
Kim lão quái cùng tử bào đại hán liếc mắt nhìn nhau, cùng từ đối phương thấy được một tia bất đắc dĩ, mà Lữ Lạc lại làm ra vẻ như không thấy gì.
Bên ngoài Trụy Ma Cốc, Mộ Phái Linh tam nữ đang từ trong một động khẩu bí mật đi ra, trên mặt lộ rẻ không được tốt lắm, ẩn ẩn vẻ lo âu.
"Nơi này là nơi cuối cùng có thể xuất hiện Huyễn Linh Thảo, thế nhưng chúng ta vẫn là hai tay trống trơn, chẳng lẽ Huyễn Linh Thảo đã sớm bị hái sạch rồi." Tam nữ từ trong động đi ra, Liễu ngọc cước bộ dừng lại, mặt mang vẻ do dự nói.
"Điều này cũng không phải là không có khả năng, chẳng qua nếu là bên trong cốc thì tuyệt đối có thể tìm được linh thảo." Nữ tử họ Tống cũng không giữ được vẻ trầm tĩnh như trước, nhíu mày nói.
"Nội cốc, với tu vi của chúng ta tuyệt đối không nên đi vào, đi vào chỉ là cửu tử nhất sinh."
Mộ Phái Linh nghe được lời ấy, mặt ngọc đại biến.
"Điều này không nhất định, ta từng biết được một vị Hàn sư thúc đã từng tiến vào nội cốc an toàn, chỉ cần đi đúng lộ tuyến không lệch khỏi quỹ đạo đường đi hẳn là không gặp phải khe không gian liệt phùng."
Tống Ngọc chớp chớp đôi mắt xinh đẹp đột nhiên như nghĩ ra điều gì nói.