Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1181 : Tái Ngộ Thất Linh Đảo
Ngày đăng: 12:58 19/04/20
Lời này của Hàn Lập làm Mộ Phái Linh tam nữ có chút khó hiểu. Nếu đã chưa từng nhìn thấy Hắc bào nhân thì vì sao Hàn Lập lại mở miệng nói cái gì đệ nhị Nguyên Anh. Nhưng Liễu Ngọc vẫn kính cẩn trả lời:
"Bắt nhóm ta đích thật là đệ nhị Nguyên Anh thất lạc của Sư phụ lão nhân gia, hơn nữa nó còn đoạt xá một thân thể, tu vi đại khái cỡ Nguyên anh trung kỳ". Nàng này vừa hồi tưởng lại vừa nói.
"Thân thể? Hình dáng nó như thế nào?" Hàn Lập tực hồ có vài phần hứng thú, hỏi. Lúc này, hai con Kim Sắc Điện Giao đã càn quét toàn bộ hắc khí ở phụ cận xung quanh, sau đó xoay quanh bắn nhanh quay về nhập vào trong thân thể Hàn Lập không thấy bóng dáng.
Nhìn thần thông khu sử biến hoá điện quang của Hàn Lập mà tam nữ trong lòng thầm hoảng sợ.
Tuy với tu vi Kết Đan kỳ của các nàng cũng có thể sử dụng pháp thuật biến hoá hình ảnh, nhưng để giống như Hàn Lập, tay chân bất động, tuỳ tâm sở dục thi triển, tự nhiên tuyệt đối không thể làm được như vậy. Liễu Ngọc định thần, bắt đầu mồm năm miệng mười miêu tả hình dáng của Hắc Bào Nhân.
Hàn Lập chỉ nghe trong chốc lát liền lập tức kết luận thân thể mà đệ nhị Nguyên Anh đoạt xá kia là của Thiên Sát Ma Thi. Ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng hắn hơi buồn bực. Chẳng qua, lúc này, nếu không dựa vào bí thuật Huyết Nguyệt Mịch Linh trong Đại Diễn Bảo Kinh, hắn thật không dễ dàng tìm được Mộ Phái Linh tam nữ. Đệ nhị Nguyên Anh biết rõ về Hàn Lập như vậy, quyết không thể đối phương tự do phát triển thêm, nếu không tuyệt đối sẽ trở thành một đại hậu hoạn của mình.
Nghĩ đến đây, hắn chờ Liễu Ngọc mô tả xong, lập tức phân phó:
"Ba người các ngươi lập tức rời khỏi nơi này, trở về tông môn. Nếu đệ nhị Nguyên Anh đã quay lại Thiên Nam, nhất định ta phải thu hồi nó lại. Còn ở Nội Cốc này, ta muốn tìm tòi cẩn thận lại một lần".
"Hàn sư thúc, tu vi của đệ nhị Nguyên Anh không dưới người, nên cần nhân thủ để truy nã nó. Nếu không… Di! Cảnh giới hiện tại của sư thúc…" Tống nữ do dự mở miệng nói, nhưng trong lúc thần niệm vô ý đảo quan Hàn Lập, sắc mặt bỗng đại biến.
Nghe thanh âm kinh ngạc của Tống nữ, Mộ Phái Linh và Liễu Ngọc cũng quét thần niệm tới, tự nhiên trong lòng cũng trở nên chấn động.
"Công tử, hiện tại ngươi đã là Đại tu sĩ?" Đôi môi anh đào của Mộ Phái Linh khẽ nhếch lên một lúc lâu, hỏi vẻ khó tin.
"Bản thân ta quên rắng bọn ngươi chưa biết. Nửa năm trước ta cũng đã cử hành qua Đại tu sĩ Điễn lễ, và đã là Đại trưởng lão của tông. Việc đối phó với một cái trung kỳ đệ nhị Nguyên Anh, tự nhiên không có vấn đề, các ngươi không cần quá lo" Hàn Lập cười nhẹ, nói.
Kể từ lúc này, Mộ Phái Linh tam nữ đương nhiên kinh hỉ, vội vàng chúc mừng. Hàn Lập cười, hối thúc tam nữ lên đường. Ba em gái xinh tươi này tự nhiên không còn ý kiến khác, bèn thi lễ với Hàn Lập, theo Hàn Lập bay ra khỏi động quật. Sau đó không lâu, ba đạo độn quang từ trong dung nham bắn nhanh ra, phá không rời đi.
Lại nói, Hàn Lập tiếp tục ở lại trong động quật mấy ngày để chuẩn bị.
Nơi này bí ẩn như thế, nếu đệ nhị Nguyên Anh chỉ rời đi tạm thời, chắc sau đó không lâu sẽ quay trở về. Nếu không thì phải tìm nó ở nơi khác trong Nội Cốc hoặc có thể nó đã rời bỏ hẳn Trụy Ma Cốc.
Kết quả, trong sáu bảy ngày chờ đợi, bóng dáng của Mộc Linh Anh hoàn toàn không có.
Hàn Lập không thể ngồi ôm cây đợi thỏ mãi, bèn ly khai động quật, đem mấy vạn con Phệ Kim Trùng trên người thả ra, tảo quét từ trong ra ngoài Nội Cốc một lần nữa. Cuối cùng đệ nhị Nguyên Anh lại không có tung tích mà lại thấy được không ít Cổ Bảo của Thượng Cổ Tu Sĩ lưu lại.
Tuy các bảo vật này hiện giờ hắn không thèm để trong mắt, thậm chí còn không thể so sánh với phỏng chế Linh Bảo Tam Diễm Phiến của hắn, nhưng quét mắt ra cả Thiên Nam thì toàn là độ vật quý hiếm dị thường. Nhưng trong lòng Hàn Lập không hề cao hứng. Bởi vì trong quá trình tìm kiếm tung tích của đệ nhị Nguyên Anh, cũng đã thấy không ít động phủ của Thượng Cổ Tu Sĩ rỗng tuếch. Dĩ nhiên em đệ nhị Nguyên Anh này cũng vơ vét không ít bảo vật.
Lúc này Hàn Lập mới khẳng định, tám chín phần mười, đệ nhị Nguyên Anh đã thu ghém hành trang, thật sự ly khai Nội Cốc, không biết đi đến nơi nào. Điều này khiến hắn vô cùng đau đầu.
Nhưng cân nhắc một chút, tung tích của vị đệ nhị Nguyên Anh cũng không phái là không có dấu vết để truy tra. Vần đề quan trọng là ở chỗ, tu vi của đệ nhị Nguyên Anh tinh tiến như vậy, phải chống đỡ hắn phản phệ như thế nào, năng lực ra sao để áp đảo hắn. Mà theo tam nữ kể, đệ nhị Nguyên Anh đoạt xá thân thể của Thiên Sát Ma Thi, hoàn toàn đem Huyền Âm Đại Pháp làm công pháp chủ tu. Mà muốn tu luyện Huyền Âm ma khí đến cực hạn, trừ việc khổ tu, cũng không phải là không thể dựa vào huyết tế tà đạo bí thuật làm tăng tiến nhanh tu vi.
Nhưng loại phương pháp như vậy để lại hậu hoạn vô cùng, chính là việc tăng tiến tu vi không thể kéo dài, thậm chí không thể mượn sức để đột phá cảnh giới bình cảnh. Tựa hồ cũng chỉ có trong Huyền Âm Chân Kinh ghi lại phương pháp ma khí quán thể là phương pháp phụ trợ tốt nhất. Phương pháp này có thể cường hành quán chú thân thể, hoàn toàn làm cho ma tu trong một thời gian cực ngắn đột phá bình cảnh, đại tiến tu vi.
Đương nhiên cũng giống như nhiều loại bí thuật khác, phương pháp này cũng để lại hậu hoạn không nhỏ. Nhẹ thì thân thể bị ma hoá, hình dáng thay đổi, nặng thì thần thức bị lạc, trở thành nửa người nửa ma, phi thường mạo hiểm.
Nhưng đệ nhị Nguyên Anh lại có điểm khác. Thân thể mà nó đoạt xá là một khối Ma Thi, hơn nữa nó lại hiểu được phương pháp tu luyện Đại Diễn Quyết, năng lực chống cự thần thức bị ma hoá cũng hơn xa so với các tu sĩ bình thường. Nếu nó dùng bí thuật này, tính mạo hiểm cũng giảm đi nhiều.
Năm xưa đệ nhị Nguyên Anh chỉ có tu vi sơ kỳ nhưng trong thời gian ngắn như vậy liền có tu vi trung kỳ, nói không chừng nó đã dùng bí thuật này. Mà tại Truỵ Ma Cốc này là nơi Cổ Ma xuất thế nên có nhiều vị trí lưu lại nhiều ma khí. Vì vậy điều này không kỳ quái chút nào.
Hàn Lập nhắm mắt tĩnh tọa trên một đỉnh núi một ngày một đêm, suy tưởng tự đặt mình vào vị trí của đệ nhị Nguyên Anh thì sẽ dùng phương pháp ứng phó nào. Với phương cách này, Hàn Lập thật sự phỏng đoán được hơn phân nửa ý tưởng kế sách của đệ nhị Nguyên Anh.
"Vạn Trượng Ma Uyên!".
Bỗng nhiên Hàn Lập mở hai mắt, trong mắt bắn ra tinh quang bốn phía, lạnh lùng nói. Lập tức toàn thân linh quang nhất khởi, hóa thành một đạo thanh hồng rời khỏi núi, bắn nhanh về phía chân trời.
Hai ngày sau, Hàn Lập đã ly khai Trụy Ma Cốc, lấy độn tốc bất khả tư nghị của mình tiến thẳng đến Thất Linh Đảo.
Theo trong Huyền Âm Chân Kinh, bí thuật Ma Khí Quán Thể cần phải mất thời gian gần một năm thì mới hình thành bước quán thể sơ bộ. Hắn cũng không muốn vừa tới Vạn Trượng Ma Uyên thì đệ nhị Nguyên Anh đã sớm chuồn mất.
Cơ hồ cùng vào thời gian này, trong Vạn Trượng Ma Uyên, mặc dù Hắc Bào Nhân biết tung tích của mình có thể bị Hàn Lập phát hiện. Nhưng hiện hắn đang thi pháp tại thời điểm mấu chốt, nên không thể bỏ dở nửa chừng để rời khỏi Ma Uyên được.
Ngoài ra đệ nhị Nguyên Anh cũng cẩn thận sợ bại lộ hình dáng nên vừa ra khỏi Trụy Ma Cốc, đã lập tức tiềm hành ẩn nấp, căn bản không gặp mặt các tu sĩ khác, trực tiếp tiềm nhập vào trong Vạn Trượng Ma Uyên. Vì vậy nó đã bỏ sót một tin tức vô cùng trọng yếu, đó là chuyện Hàn Lập đã tiến giai Nguyên anh hậu kỳ.
Cũng khó trách nó xem nhẹ việc này. Dù gì đi nữa lúc Hàn Lập đi Đại Tấn cũng đã gặp may mới tiến giai lên được Nguyên anh hậu kỳ, còn không thì cũng phải mất ít nhất hai ba trăm năm loay hoay tại cảnh giới bình cảnh hậu kỳ.
Vì vậy đệ nhị Nguyên Anh không ngờ rằng Hàn Lập quỷ dị tiến giai lên hậu kỳ như vậy. Do vậy, đệ nhị Nguyên Anh tính toán độn tốc của Hàn Lập trên cơ sở của một Nguyên anh trung kỳ tu sĩ. Theo tính toán của nó, cho dù Hàn Lập phát hiện nó ở Vạn Trượng Ma Uyên, lập tức chạy tới thì cũng phải mất ít nhất hai tháng. Mà Ma Khí Quán Thể của nó đã ở giai đoạn cuối, chỉ cần khoảng một tháng là đại công cáo thành.
Cho nên cho dù trong lòng nó bất an, nhưng vẫn cắn răng, tiếp tục mạo hiểm lưu lại nơi đây. Dù sao nếu không ráng thành công, lần sau vào Vạn Trượng Ma Uyên, đối phương đã cảnh giác, sẽ còn gặp thiên nan vạn trở hơn nhiều. Nhưng trong lòng đệ nhị Nguyên Anh cũng đã sớm có dự định. Cùng lắm nó lưu lại Vạn Trượng Ma Uyên cỡ nửa tháng, vô luận quán thể có thành hay không, liền tức rời khỏi nơi đây không chút do dự.
Thời gian nửa tháng cũng đảm bảo cho nó bình an vô sự. Đệ nhị Nguyên Anh nghĩ như vậy, liền trầm tụ quán khí, tiếp tục hấp thu ma khí tinh thuần quán chú pháp thể. Nhưng Hàn Lập đã là Đại tu sĩ, độn tốc nhanh hơn gấp đôi so với thời điểm Nguyên anh trung kỳ, đáng lẽ phải mất hai tháng thời gian thì hắn chỉ mất 1 tháng đã chạy tới Vô Biên Hải.
Hàn Lập đi trong Vô Biên Hải hết hai ngày, liền đã tới Thất Linh Đảo.
Lại nói tiếp lúc trước, bởi vì việc trấn áp ma khí, bọn Ngụy Vô Nhai đã đem Linh Miết Đảo tặng cho hắn, được hắn đem Đảo này bàn giao cho Tông Môn quản lý.
Hiện tại trên Đảo này chắc hẳn đang do đệ tử Lạc Vân Tông đồn trú.
Hàn Lập cân nhắc trong lòng như thế, nên không lập tức phóng đến Vạn Trượng Ma Uyên, mà độn quang đến theo phụ cận hai tòa linh đảo rồi cũng không dừng lại, trực tiếp tiến tới trên không trung của Linh Miết Đảo trong Thất Linh Đảo.
Độn quang tắt đi, hắn liền dừng trên một ngọn tiểu sơn trên đảo.
Hắn tìm một khối cự đại sơn thạch, khoanh chân ngồi xuống, lập tức đem thần thức cường đại phóng xuất ra xung quanh. Trong nháy mắt thần niệm của hắn đã đảo qua toàn bộ trong vòng mấy trăm dặm, đồng thời tìm được hai nơi đóng quân của các tu sĩ.
Môi Hàn Lập hơi mấp máy, vô thanh vô tức nói cái gì đó, sau đó sắc mặt bất động, ngồi nguyên tại chỗ. Hai địa phương đồn trú trên Linh Miết Đảo liền có một trận đại loạn. Không bao lâu sau, từ hai phương hướng phân biệt bay đến hai đội tu sĩ, rồi có hơn mười đạo độn quang bắn nhanh đến đỉnh núi mà Hàn Lập đang đả tọa.
Hàn Lập không có ý đứng dậy, chỉ lạnh nhạt nhìn các đội tu sĩ này.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn lóe lên, miệng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trên mặt lộ ra một tia cổ quái. Hai đội tu sĩ đã đến trên không chỗ đỉnh núi, vừa thấy rõ ràng Hàn Lập phía dưới, tất cả đều tắt độn quang hạ xuống.
"Tham kiến Đại trưởng lão!"
"Bái kiến Hàn sư tổ!"
Những người này cung kính tiến lên thi lễ. Cầm đầu là hai gã Kết Đan kỳ tu sĩ, một gã mắt hí mày thô, mặc áo vàng và một phụ nhân khoảng ba mươi mấy tuổi. Các người còn lại cũng đều có tu vi Trúc Cơ kỳ.
"Bắt nhóm ta đích thật là đệ nhị Nguyên Anh thất lạc của Sư phụ lão nhân gia, hơn nữa nó còn đoạt xá một thân thể, tu vi đại khái cỡ Nguyên anh trung kỳ". Nàng này vừa hồi tưởng lại vừa nói.
"Thân thể? Hình dáng nó như thế nào?" Hàn Lập tực hồ có vài phần hứng thú, hỏi. Lúc này, hai con Kim Sắc Điện Giao đã càn quét toàn bộ hắc khí ở phụ cận xung quanh, sau đó xoay quanh bắn nhanh quay về nhập vào trong thân thể Hàn Lập không thấy bóng dáng.
Nhìn thần thông khu sử biến hoá điện quang của Hàn Lập mà tam nữ trong lòng thầm hoảng sợ.
Tuy với tu vi Kết Đan kỳ của các nàng cũng có thể sử dụng pháp thuật biến hoá hình ảnh, nhưng để giống như Hàn Lập, tay chân bất động, tuỳ tâm sở dục thi triển, tự nhiên tuyệt đối không thể làm được như vậy. Liễu Ngọc định thần, bắt đầu mồm năm miệng mười miêu tả hình dáng của Hắc Bào Nhân.
Hàn Lập chỉ nghe trong chốc lát liền lập tức kết luận thân thể mà đệ nhị Nguyên Anh đoạt xá kia là của Thiên Sát Ma Thi. Ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng hắn hơi buồn bực. Chẳng qua, lúc này, nếu không dựa vào bí thuật Huyết Nguyệt Mịch Linh trong Đại Diễn Bảo Kinh, hắn thật không dễ dàng tìm được Mộ Phái Linh tam nữ. Đệ nhị Nguyên Anh biết rõ về Hàn Lập như vậy, quyết không thể đối phương tự do phát triển thêm, nếu không tuyệt đối sẽ trở thành một đại hậu hoạn của mình.
Nghĩ đến đây, hắn chờ Liễu Ngọc mô tả xong, lập tức phân phó:
"Ba người các ngươi lập tức rời khỏi nơi này, trở về tông môn. Nếu đệ nhị Nguyên Anh đã quay lại Thiên Nam, nhất định ta phải thu hồi nó lại. Còn ở Nội Cốc này, ta muốn tìm tòi cẩn thận lại một lần".
"Hàn sư thúc, tu vi của đệ nhị Nguyên Anh không dưới người, nên cần nhân thủ để truy nã nó. Nếu không… Di! Cảnh giới hiện tại của sư thúc…" Tống nữ do dự mở miệng nói, nhưng trong lúc thần niệm vô ý đảo quan Hàn Lập, sắc mặt bỗng đại biến.
Nghe thanh âm kinh ngạc của Tống nữ, Mộ Phái Linh và Liễu Ngọc cũng quét thần niệm tới, tự nhiên trong lòng cũng trở nên chấn động.
"Công tử, hiện tại ngươi đã là Đại tu sĩ?" Đôi môi anh đào của Mộ Phái Linh khẽ nhếch lên một lúc lâu, hỏi vẻ khó tin.
"Bản thân ta quên rắng bọn ngươi chưa biết. Nửa năm trước ta cũng đã cử hành qua Đại tu sĩ Điễn lễ, và đã là Đại trưởng lão của tông. Việc đối phó với một cái trung kỳ đệ nhị Nguyên Anh, tự nhiên không có vấn đề, các ngươi không cần quá lo" Hàn Lập cười nhẹ, nói.
Kể từ lúc này, Mộ Phái Linh tam nữ đương nhiên kinh hỉ, vội vàng chúc mừng. Hàn Lập cười, hối thúc tam nữ lên đường. Ba em gái xinh tươi này tự nhiên không còn ý kiến khác, bèn thi lễ với Hàn Lập, theo Hàn Lập bay ra khỏi động quật. Sau đó không lâu, ba đạo độn quang từ trong dung nham bắn nhanh ra, phá không rời đi.
Lại nói, Hàn Lập tiếp tục ở lại trong động quật mấy ngày để chuẩn bị.
Nơi này bí ẩn như thế, nếu đệ nhị Nguyên Anh chỉ rời đi tạm thời, chắc sau đó không lâu sẽ quay trở về. Nếu không thì phải tìm nó ở nơi khác trong Nội Cốc hoặc có thể nó đã rời bỏ hẳn Trụy Ma Cốc.
Kết quả, trong sáu bảy ngày chờ đợi, bóng dáng của Mộc Linh Anh hoàn toàn không có.
Hàn Lập không thể ngồi ôm cây đợi thỏ mãi, bèn ly khai động quật, đem mấy vạn con Phệ Kim Trùng trên người thả ra, tảo quét từ trong ra ngoài Nội Cốc một lần nữa. Cuối cùng đệ nhị Nguyên Anh lại không có tung tích mà lại thấy được không ít Cổ Bảo của Thượng Cổ Tu Sĩ lưu lại.
Tuy các bảo vật này hiện giờ hắn không thèm để trong mắt, thậm chí còn không thể so sánh với phỏng chế Linh Bảo Tam Diễm Phiến của hắn, nhưng quét mắt ra cả Thiên Nam thì toàn là độ vật quý hiếm dị thường. Nhưng trong lòng Hàn Lập không hề cao hứng. Bởi vì trong quá trình tìm kiếm tung tích của đệ nhị Nguyên Anh, cũng đã thấy không ít động phủ của Thượng Cổ Tu Sĩ rỗng tuếch. Dĩ nhiên em đệ nhị Nguyên Anh này cũng vơ vét không ít bảo vật.
Lúc này Hàn Lập mới khẳng định, tám chín phần mười, đệ nhị Nguyên Anh đã thu ghém hành trang, thật sự ly khai Nội Cốc, không biết đi đến nơi nào. Điều này khiến hắn vô cùng đau đầu.
Nhưng cân nhắc một chút, tung tích của vị đệ nhị Nguyên Anh cũng không phái là không có dấu vết để truy tra. Vần đề quan trọng là ở chỗ, tu vi của đệ nhị Nguyên Anh tinh tiến như vậy, phải chống đỡ hắn phản phệ như thế nào, năng lực ra sao để áp đảo hắn. Mà theo tam nữ kể, đệ nhị Nguyên Anh đoạt xá thân thể của Thiên Sát Ma Thi, hoàn toàn đem Huyền Âm Đại Pháp làm công pháp chủ tu. Mà muốn tu luyện Huyền Âm ma khí đến cực hạn, trừ việc khổ tu, cũng không phải là không thể dựa vào huyết tế tà đạo bí thuật làm tăng tiến nhanh tu vi.
Nhưng loại phương pháp như vậy để lại hậu hoạn vô cùng, chính là việc tăng tiến tu vi không thể kéo dài, thậm chí không thể mượn sức để đột phá cảnh giới bình cảnh. Tựa hồ cũng chỉ có trong Huyền Âm Chân Kinh ghi lại phương pháp ma khí quán thể là phương pháp phụ trợ tốt nhất. Phương pháp này có thể cường hành quán chú thân thể, hoàn toàn làm cho ma tu trong một thời gian cực ngắn đột phá bình cảnh, đại tiến tu vi.
Đương nhiên cũng giống như nhiều loại bí thuật khác, phương pháp này cũng để lại hậu hoạn không nhỏ. Nhẹ thì thân thể bị ma hoá, hình dáng thay đổi, nặng thì thần thức bị lạc, trở thành nửa người nửa ma, phi thường mạo hiểm.
Nhưng đệ nhị Nguyên Anh lại có điểm khác. Thân thể mà nó đoạt xá là một khối Ma Thi, hơn nữa nó lại hiểu được phương pháp tu luyện Đại Diễn Quyết, năng lực chống cự thần thức bị ma hoá cũng hơn xa so với các tu sĩ bình thường. Nếu nó dùng bí thuật này, tính mạo hiểm cũng giảm đi nhiều.
Năm xưa đệ nhị Nguyên Anh chỉ có tu vi sơ kỳ nhưng trong thời gian ngắn như vậy liền có tu vi trung kỳ, nói không chừng nó đã dùng bí thuật này. Mà tại Truỵ Ma Cốc này là nơi Cổ Ma xuất thế nên có nhiều vị trí lưu lại nhiều ma khí. Vì vậy điều này không kỳ quái chút nào.
Hàn Lập nhắm mắt tĩnh tọa trên một đỉnh núi một ngày một đêm, suy tưởng tự đặt mình vào vị trí của đệ nhị Nguyên Anh thì sẽ dùng phương pháp ứng phó nào. Với phương cách này, Hàn Lập thật sự phỏng đoán được hơn phân nửa ý tưởng kế sách của đệ nhị Nguyên Anh.
"Vạn Trượng Ma Uyên!".
Bỗng nhiên Hàn Lập mở hai mắt, trong mắt bắn ra tinh quang bốn phía, lạnh lùng nói. Lập tức toàn thân linh quang nhất khởi, hóa thành một đạo thanh hồng rời khỏi núi, bắn nhanh về phía chân trời.
Hai ngày sau, Hàn Lập đã ly khai Trụy Ma Cốc, lấy độn tốc bất khả tư nghị của mình tiến thẳng đến Thất Linh Đảo.
Theo trong Huyền Âm Chân Kinh, bí thuật Ma Khí Quán Thể cần phải mất thời gian gần một năm thì mới hình thành bước quán thể sơ bộ. Hắn cũng không muốn vừa tới Vạn Trượng Ma Uyên thì đệ nhị Nguyên Anh đã sớm chuồn mất.
Cơ hồ cùng vào thời gian này, trong Vạn Trượng Ma Uyên, mặc dù Hắc Bào Nhân biết tung tích của mình có thể bị Hàn Lập phát hiện. Nhưng hiện hắn đang thi pháp tại thời điểm mấu chốt, nên không thể bỏ dở nửa chừng để rời khỏi Ma Uyên được.
Ngoài ra đệ nhị Nguyên Anh cũng cẩn thận sợ bại lộ hình dáng nên vừa ra khỏi Trụy Ma Cốc, đã lập tức tiềm hành ẩn nấp, căn bản không gặp mặt các tu sĩ khác, trực tiếp tiềm nhập vào trong Vạn Trượng Ma Uyên. Vì vậy nó đã bỏ sót một tin tức vô cùng trọng yếu, đó là chuyện Hàn Lập đã tiến giai Nguyên anh hậu kỳ.
Cũng khó trách nó xem nhẹ việc này. Dù gì đi nữa lúc Hàn Lập đi Đại Tấn cũng đã gặp may mới tiến giai lên được Nguyên anh hậu kỳ, còn không thì cũng phải mất ít nhất hai ba trăm năm loay hoay tại cảnh giới bình cảnh hậu kỳ.
Vì vậy đệ nhị Nguyên Anh không ngờ rằng Hàn Lập quỷ dị tiến giai lên hậu kỳ như vậy. Do vậy, đệ nhị Nguyên Anh tính toán độn tốc của Hàn Lập trên cơ sở của một Nguyên anh trung kỳ tu sĩ. Theo tính toán của nó, cho dù Hàn Lập phát hiện nó ở Vạn Trượng Ma Uyên, lập tức chạy tới thì cũng phải mất ít nhất hai tháng. Mà Ma Khí Quán Thể của nó đã ở giai đoạn cuối, chỉ cần khoảng một tháng là đại công cáo thành.
Cho nên cho dù trong lòng nó bất an, nhưng vẫn cắn răng, tiếp tục mạo hiểm lưu lại nơi đây. Dù sao nếu không ráng thành công, lần sau vào Vạn Trượng Ma Uyên, đối phương đã cảnh giác, sẽ còn gặp thiên nan vạn trở hơn nhiều. Nhưng trong lòng đệ nhị Nguyên Anh cũng đã sớm có dự định. Cùng lắm nó lưu lại Vạn Trượng Ma Uyên cỡ nửa tháng, vô luận quán thể có thành hay không, liền tức rời khỏi nơi đây không chút do dự.
Thời gian nửa tháng cũng đảm bảo cho nó bình an vô sự. Đệ nhị Nguyên Anh nghĩ như vậy, liền trầm tụ quán khí, tiếp tục hấp thu ma khí tinh thuần quán chú pháp thể. Nhưng Hàn Lập đã là Đại tu sĩ, độn tốc nhanh hơn gấp đôi so với thời điểm Nguyên anh trung kỳ, đáng lẽ phải mất hai tháng thời gian thì hắn chỉ mất 1 tháng đã chạy tới Vô Biên Hải.
Hàn Lập đi trong Vô Biên Hải hết hai ngày, liền đã tới Thất Linh Đảo.
Lại nói tiếp lúc trước, bởi vì việc trấn áp ma khí, bọn Ngụy Vô Nhai đã đem Linh Miết Đảo tặng cho hắn, được hắn đem Đảo này bàn giao cho Tông Môn quản lý.
Hiện tại trên Đảo này chắc hẳn đang do đệ tử Lạc Vân Tông đồn trú.
Hàn Lập cân nhắc trong lòng như thế, nên không lập tức phóng đến Vạn Trượng Ma Uyên, mà độn quang đến theo phụ cận hai tòa linh đảo rồi cũng không dừng lại, trực tiếp tiến tới trên không trung của Linh Miết Đảo trong Thất Linh Đảo.
Độn quang tắt đi, hắn liền dừng trên một ngọn tiểu sơn trên đảo.
Hắn tìm một khối cự đại sơn thạch, khoanh chân ngồi xuống, lập tức đem thần thức cường đại phóng xuất ra xung quanh. Trong nháy mắt thần niệm của hắn đã đảo qua toàn bộ trong vòng mấy trăm dặm, đồng thời tìm được hai nơi đóng quân của các tu sĩ.
Môi Hàn Lập hơi mấp máy, vô thanh vô tức nói cái gì đó, sau đó sắc mặt bất động, ngồi nguyên tại chỗ. Hai địa phương đồn trú trên Linh Miết Đảo liền có một trận đại loạn. Không bao lâu sau, từ hai phương hướng phân biệt bay đến hai đội tu sĩ, rồi có hơn mười đạo độn quang bắn nhanh đến đỉnh núi mà Hàn Lập đang đả tọa.
Hàn Lập không có ý đứng dậy, chỉ lạnh nhạt nhìn các đội tu sĩ này.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn lóe lên, miệng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trên mặt lộ ra một tia cổ quái. Hai đội tu sĩ đã đến trên không chỗ đỉnh núi, vừa thấy rõ ràng Hàn Lập phía dưới, tất cả đều tắt độn quang hạ xuống.
"Tham kiến Đại trưởng lão!"
"Bái kiến Hàn sư tổ!"
Những người này cung kính tiến lên thi lễ. Cầm đầu là hai gã Kết Đan kỳ tu sĩ, một gã mắt hí mày thô, mặc áo vàng và một phụ nhân khoảng ba mươi mấy tuổi. Các người còn lại cũng đều có tu vi Trúc Cơ kỳ.