Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1345 : Không gian gió lốc

Ngày đăng: 13:00 19/04/20

Thân hình cự giao bỗng nhiên rung lên, lắc đầu vẫy đuôi hé miệng, một cột sáng mà xanh điên cuồng bắn ra, một sừmg còn lại trên đầu cũng phát ra một đạo cầu vồng màu tím, nhanh chóng dung hợp làm một với cột sáng, hùng hổ hướng bức tường ngăn cách đánh tới.

Cùng lúc đó Kim Sắc tiểu nhân một tay sờ thiên linh cái, trong phút chốc một đạo kim huỳnh phóng lên cao, bỗng chốc nhập vào đầu cự kiếm phía trên.

Kiếm quang chuyển động phát ra âm thanh vù vù, hình thể điên cuồng phát ra gấp bội, toàn thân phát ra kim mang chói mắt nhưng lại như nắng gắt. Sau khi Kim Sắc tiểu nhân thả ra đạo quang trụ dài hơn một thước, thân thể lại thấp đi một nửa, hắn không để ý tới sự khác thường của cơ thể tay bấm niệm pháp quyết.

Cự kiếm hóa thành một đạo cầu vồng kim hồng, theo sát cột sáng màu xanh chém tới.

Mục tiêu đều là một điểm trên bức tường ngăn cản.

Một tiếng ầm ầm vang lên, kim mang màu xanh nổ tung, đan chéo dung hợp với nhau, huyền diệu hóa thành một viên quang cầu to mấy trượng, mặt ngoài có vô số đạo điện tử lóe lên không ngừng.

Không biết quang cầu ấy ẩn chứa thần quang gì, thế nhưng hai người đồng thời điều khiển từ xa nhập vào bức tường ngăn cản, dựavào uy năng không thể ngăn cản, xé rách bức tường không gian ngăn cản, mở ra một lối thoát.

Giao long cùng Kim sắc tiểu nhân đồng thời mừng rỡ. Giao long bắt lấy Điếu Mi hán tử, thân hình nhoáng lên một cái hình thể ngay lập tức khôi phục như cũ, hóa thành một đạo cầu vồng, cuốn lấy Điếu Mi hán tử hướng quang cầu bắn nhanh ra ngoài.

Ở trong độn quang hắn đồng thời lạnh lùng liếc nhìn Hàn Lập một cái.

Lúc này Hàn Lập đang ngơ ngác đứng nhìn, hắn không có chút hành động nào.

Sắc mặt giao long giống như nhìn thấy người đã chết, hắn kêu lên một tiếng rồi lóe lên chui ra khỏi quang cầu.

Hắn không sợ Hàn Lập nhân cơ hội này chạy trốn.

Cái quang cầu này là dung hợp nguyên lực của hắn và Kim Sắc tiểu nhân, không phải do hai người tự mình mang theo ra ngoài, người khác căn bản không thể tự xuyên qua thông đạo này.

Kim Sắc tiểu nhân thấy giao long thoát ra đầu tiên, hắn không nói câu nào, cũng hóa thành một mảnh kim hà, cuốn lấy thân hình Kim Bàn Tử, sau vài cái chớp động đi ra sau bức tường ngăn cản, lóe lên thoát ra ngoài.

Nhưng lúc này xung quanh quang cầu vang lên âm thanh Lôi Minh nặng nề, sau đó không gian dao động, một bóng người chợt lóe lên sau lưng hai người.

Đầu vai người này rung lên, một đạo hà quang mờ mờ đón đầu bao bọc lấy kim hà.

Kim sắc tiểu nhân chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực trống rỗng sinh ra, không kịp đề phòng, sau khi bóng hình người này kề sát kim hà, từ đó truyền tới một âm thanh nhàn nhạt: "Nếu tiền bối có kế sách thoát thân, hãy mang theo vãn bối ra ngoài".

Âm thanh này đúng là của Hàn Lập.

Kim sắc tiểu nhân sửng sốt, ánh mắt đảo qua chỗ Hàn Lập đứng, hắn thấy rõ ràng một vị "Hàn Lập" khác vẫn đang đứng ở đó. Hắn vừa thấy Kim sắc tiểu nhân quay nhìn, há mồm cười, thân hình liền tan biến, trong chớp mắt hóa thành một đạo linh phù xanh biếc, khẽ nhoáng lên biến mất.

Thì ra Hàn Lập đã không ngừng bồi đắp Hóa linh phù.

Thì ra khi Hàn Lập thấy hai gã Luyện hư tu sĩ động thủ muốn phá bức tường thoát ra ngoài, lòng hắn nhất động, đem hóa linh phù biến ảo thành thế thân, bản thân hắn âm thầm dùng Phong Lôi Sí lặng lẽ trốn vào trong hư không, bỗng chốc đi tới phụ cận quang cầu.

Mà hóa linh phù kia do Hàn Lập đạo tạo đã mấy trăm năm, hơn nữa bản thân hắn có mấy phần kiếp hóa thân thần hiệu. Trong khi đó Phỉ Thúy giao lòng cùng Kim Sắc tiểu nhân không phát hiện ra sự kỳ quái.

Kết quả Hàn Lập đã nắm lấy cơ hội, hắn vận dụng Nguyên Từ Thần Quang giống như một loại thuốc dán, dính vào độn quang của Kim Sắc tiểu nhân, một tấc cũng không rời.

"Tiểu bối, người muốn tìm cái chết hả?"

Kim Sắc tiểu nhân là ai nào. Tuy rằng hắn giật mình nhìn lầm nhưng lập tức hiểu mánh khóe của Hàn Lập. Lúc này từ giữa độn quang truyền ra âm thanh kinh nộ.

Lập tức từ trong kim hà thả ra vạn đạo kim quang, không chút khách khí bay tới Hàn Lập.

Kết quả kim quang đầy trời vừa tiếp xúc với Hôi hà, phát ra một tiếng "đùng" khủng khiếp, run rẩy dữ dội nhưng không thể đẩy lui Hôi hà.

Lần này Kim Sắc tiểu nhân khẽ rùng mình.

"Há, hà. Nếu như đích thân bản thể tiền bối tới, vãn bối đương nhiên không thể ngăn cản pháp lực cường đại của tiền bối. Nhưng hiện tại là phân thân, tiền bối muốn dễ dàng trừ bỏ Nguyên Từ Thần Quang của vãn bối, chỉ là mơ tưởng thôi. Tiền bối nguyện ý cùng vãn bối lưu lại trường không gian này sao?" Hàn Lập trong hôi hà cười nhẹ nói. "Ngươi dám uy hiếp lão phu?"

Kim Sắc tiểu nhân nghe vậy, đang định thi triển thần thông khác nhưng ngay lúc này trong không trung truyền tới một âm thanh thê lương. Thân ở trong Nguyên Từ Thần Quang, Hàn Lập nghe thấy âm thanh này, cả người nóng lên, máu trong người sôi trào, đồng thời tuôn ra bên ngoài thân thể.

Dù Kim Cương quyết của Hàn Lập đã đại thành, da thịt cứng rắn vô cùng không như của các tu sĩ thông thường, hắn kinh hãi vội vàng bấm niệm pháp quyết.

Kim Sắc tiểu nhân nghe thấy tiếng thét chói tai đó, thân hình nhoáng lên, sắc mặt đại biến, Kim Bàn Tử ở dưới tuy đã được kim hà bảo hộ nhưng khi nghe tiếng kêu, gương mặt đỏ hồng, thân hình lảo đảo muốn ngã.

"Khấp huyết đại pháp"

Kim Sắc tiểu nhân sợ hãi hét lên một tiếng, một tay hạ xuống hư không vỗ ra, nhất thời một đạo kim sắc quang rời tay phun ra, rót vào thân thể Kim Bàn Tử, làm thân hình hắn chấn động, huyết sắc trên mặt lập tức tan biến.

Ở giữa không trung một đoàn quang môn vặn vẹo. Giờ phút này một con cự đại cốt trảo xuất hiện, một lần nữa tái tạo lại quang môn.

Trảo khiết trắng như ngọc, tản mát ra linh áp kinh người, từ trong quang môn cũng đang truyền ra tiếng thét chói tai, thê lương kia.

"Xem ra không chàn chừ thêm nữa, Ngọc cốt nhân ma kia sắp thoát ra. Nếu vị tiền bối kia thoát ra ngoài trước, vì trừ ma, bất chấp tiền bối còn ở trong này, phá hủy thông đạo. Ta thật sự không muốn lấy thân tự ma. Chẳng lẽ tiền bối không băn khoăn chút nào sao?" Hàn Lập áp chế cơn hoảng hốt trong lòng, vô cùng bình tĩnh nói

Kim Sắc tiểu nhân thấy cốt trảo cường đại kia xuất hiện, sắc mặt tái đi, khóe miệng co giật, trầm ngâm không nói.

Dựa vào hiểu biết của hắn với cách xử thế của Minh lão ma, muốn ra ngoài lúc này e cũng dã muộn, chỉ e lão ma thật sự sẽ làm cái việc tàn nhẫn này.

Giờ phút này, quang môn trong không trung lại xuất hiện một cốt trảo thứ hai, một tả, một hữu bám lấy hai bên quang môn. Từ bên trong quang môn truyền ra âm thanh rống chói tai.

Ma vật sắp sửa xuất hiện.

"Hảo, tiểu tử. Coi như lần này ngươi thành công. Lão phu mang ngươi ra ngoài". Kim Sắc lão quái cũng là loại người cáo già, tâm niệm khẽ chuyển, đáp ứng ngay lập tức.

Hàn Lập vừa nghe, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Ngay lập tức Nguyên Từ Thần Quang kề sát kim hà nới lỏng ra ba phần, Kim Sắc tiểu nhân thúc giục pháp quyết, kim hà bỗng nhiên bạo phát hào quang, bỗng chốc bao bọc hơn phân nửa hôi quang, sau đó mang theo Hàn Lập hướng quang cầu to lớn kia thoát ra.

Hàn Lập dùng Nguyên Từ Thần Quang bao quanh thân hình, tùy ý để Kim Sắc tiểu nhân thi pháp

Vừa nhập vào quang cầu Hàn Lập liền cảm thấy bốn phía hào quang chói mắt, lập tức sau một trận chuyện động quay cuồng, hắn đã thấy xuất hiện ở trên không trung của núi đá.

Trên không trung bên cạnh treo lơ lửng một viên quang cầu rất lớn.

Viên quang cầu này như được khảm trong không trung, chỉ lộ ra một nửa mà thôi.

Phỉ Thúy giao lòng và Điếu Mi hán tử đứng cách đó không xa, vừa thấy Hàn Lập cũng trốn thoát nhất thời giật mình nhìn lại.

Hàn Lập không kịp suy nghĩ, hai cánh sau lưng run lên, nháy mắt hóa thành một đạo điện hồ màu xanh, biến mất ngay tại chỗ.

Ngay sau đó hắn xuất hiện ở chỗ khác cách đó hơn mười trượng.

Khôn biết vì nguyên nhân gì, Kim Sắc tiểu nhân gần hắn trong gang tấc, nhưng không thi triển thi pháp vây khốn hắn.

Làm cho hắn dễ dàng thoát thân như thế.

Phỉ Thúy giao long kia lạnh lùng, chằm chằm nhìn cảnh đó, đột nhiên mắt hắn lóe sát khí, hắn đã muốn ra tay.

Đúng lúc này, lấy viên quang cầu làm trung tâm, không gian xung quanh dao động làm cho người ta sởn cả gai ốc, lập tức trên bầu trời truyền tới một loại sóng thần quái dị, non nửa không trung bên cạnh vặn vẹo giống như từ giấy trắng, hơn nữa còn dần co lại.

"Không hay rồi!"

"Gió lốc không gian!"

Vừa thấy cảnh này, mấy người kể cả Hàn Lập thất thanh kêu lên.

Ngay sau đó bọn họ không quan tâm tới sự tình nào khác, ngay lập tức thúc giục pháp quyết, hóa thành từng đạo cầu vồng, bắn ra bốn phương tám hướng thoát đi.

Dù Thuấn Di thuật càng thêm kỳ diệu, nhưng trong tình hình không gian sắp nảy sinh gió lốc. Tất cả tái độn bát trong hư không, không ai muốn chết. Cũng may tu vi mấy người cũng không tầm thường, tuy chỉ dùng độn thuật bình thường, ngay sau đó đã xuất hiện ở bên ngoài cách mấy trăm trượng.

Âm thanh khó chịu truyền ra, thì ra bọn họ đứng ở chỗ uốn nếp trong không trung, đột nhiên vô số đạo hắc ti nhỏ mảnh hiện ra, vươn dài ra khắp nơi.

Trong nháy mắt trong phạm vi không gian hơn trăm trượng xuất hiện dị tượng.

Tiếp theo nổi lên tiếng rít, hắc ti lập tức vỡ vụn, một cỗ chất lỏng loại bạch quang tuôn từ bên trong ra.

Một màn bạch quang quỷ dị xuất hiện trong không gian, ngay lập tức cuồng phong gào thét hóa thành một cơn lốc cuốn tất cả mọi vật xung quanh vào trong. Cơn lốc này dường như không có gì là không cuốn vào trong nó, tất cả ngay lập tức bị vẹn dập nát. Thực sự quỷ dị. "Sưu" một tếng, vô ảnh vô tung biến mất. Từ trong cơn lốc truyền ra một âm thanh rít lên như yêu ma

Thân hình Hàn Lập ở cách xa hơn mười dặm, trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, sắc mặt bình thản khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị của cơn lốc tận chân trời.

Loại không gian gió lốc này hắn đã gặp trong không gian vài lần, nhưng không dữ dội như lần này. Nhưng Hàn Lập tin tưởng hắn sẽ không bị cuốn vào trong đó.

Phải biết rằng lúc trước khi đi qua không gian gió lốc, thật đúng là băng Phượng không gian tự nhiên. Tuy vậy bảo vật bản thân hắn cũng bị hủy ít nhiều, thiếu chút nữa hắn còn bị mắc kẹt trong đó.

Mắt thấy gió lốc không gian ngày càng mãnh liệt, tựa như không gian ngày càng ngắn lại.

Hàn Lập tâm niệm vài lần, bỗng nhiện độn quang, không để ý tới mấy người Phỉ Thúy giao lòng và Kim Sắc tiểu nhân, hướng động phủ của mình chạy tới.