Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1465 : Huyết Diễm Sơn
Ngày đăng: 13:01 19/04/20
"Tìm vãn bối?" Hàn Lập mặc dù đã có dự cảm, nhưng trên mặt vẫn hiện lên một tia kinh ngạc. "Không sai, lão phu có việc tìm ngươi, chẳng lẽ đã quên truyền âm chi ngữ của ta lúc trước!" Huyết bào nhân thanh âm phảng phất như bằng kim loại. "Vãn bối hiển nhiên không quên, tiền bối có gì cứ phân phó!" Hàn Lập trong lòng không khỏi nói thầm, nhưng lúc này sẽ không phủ nhận gì. "Mộc tiên tử, ngươi nghe thấy chưa, đây chính là Hàn tiểu tử tự mình đáp ứng hỗ trợ, ngươi chung quy không thể chối được nữa." Huyết bào nhân cười hắc hắc.
"Thiếp thân không có gì chối cãi, bất quá huyết đạo hữu hẳn là rõ ràng, việc Hàn đạo hữu nắm giữ Ích Tà Thần Lôi rất quan trọng. Ngươi nói ba tháng thì tuyệt đối không được. Ta chỉ có thể cho ngươi kỳ hạn một tháng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đại sự của ta." Mộc Thanh bất động thanh sắc nói.
"Một tháng căn bản không thể làm hết chuyện của ta, việc luyện chế khôi lỗi của ta vô cùng quan trọng, đồng dạng không thể chậm trễ. Nếu không thì đưa hắn cho ta mượn hai tháng, như vậy miễn cưỡng cũng đủ dùng." Huyết lão quái trầm ngâm một chút rồi nói. "Chỉ thêm được nửa tháng, một ngày cũng không được nhiều hơn." Mộc Thanh trong hắc quang lạnh lùng nói, bộ dạng không chút khách khí. "Được, vậy thì một tháng rưỡi, bất quá muốn mượn Truyền Tống Trận của Mộc tiên tử dùng một chút." Huyết bào nhân mục quang chớp động, gật đầu nói. "Truyền Tống thì không có vấn đề, ta sẽ trực tiếp truyền bọn ngươi đến Huyết Diễm Sơn. Đến lúc đó ta cũng sẽ tự mình quay về." Thanh âm Mộc Thanh vừa chậm, thâm ý nói. "Ha ha, việc này tuyệt không thành vấn đề, Hàn tiểu tử, đi theo ta." Huyết bào nhân cười ha ha, đứng dậy.
Nửa ngày sau, trên một ngọn núi lớn, một Truyền Tống Trận bí ẩn trên bãi đá chợt lóe hắc quang, hai bóng người hiện ra.
Đúng là Hàn Lập và huyết bào nhân.
Hàn Lập vừa mới tỉnh táo lại từ trong mê muội, nhưng nhìn tình hình trước mắt lại ngẩn ra.
Chỉ thấy bên cạnh Truyền Tống Trận bất ngờ có một huyết bào nhân khác.
Người này thấy Hàn Lập nhìn lại thì phát ra tiếng cười quái dị:
"Hàn đạo hữu, ngươi cũng nhìn thấy rồi. Đây là tứ đại Tử Huyết khôi lỗi của ta, nhưng muốn ngươi gia trì thêm Ích Tà Thần Lôi một chút, chỉ có như vậy mới có thể tăng thêm công dụng lớn."
"Tử Huyết khôi lỗi!" Hàn Lập nghe xong thì rùng mình.
"Ha ha, chuyện cụ thể như thế nào thì ta sẽ nói sau." Tựa hồ bởi vì cần đến Hàn Lập cho nên vị huyết bào nhân này hết sức khách khí.
Hàn Lập đương nhiên sẽ không phản đối, đi theo hai người bay đến ngọn núi lớn phía trước.
Ngọn núi cao chừng bốn, năm ngàn trượng, hai gã huyết bào nhân mang theo Hàn Lập bay thẳng đến sườn núi.
Kết quả, một vách núi cao hơn trăm trượng xuất hiện trước mắt.
Một gã huyết bào nhân tiến lên vài bước, tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm, tay kia bỗng giơ lên, một màn khó tin xuất hiện trước mặt.
Cả vách núi rung động, phát ra tiếng ầm ầm, hắc quang chớp động, biến ảo thành một cái đầu giao bằng đá, trên đầu giao đột nhiên hiện ra đôi mắt thật lớn, lộ ra con ngươi màu đỏ.
Sau khi ánh mắt lạnh như băng đảo qua trên người hai gã huyết bào nhân thì đầu giao chậm rãi mở miệng, lộ ra một thông đạo. "Vào đi!" Một gã huyết bào nhân mặt không biến sắc nói, tên còn lại cũng sóng vai đi vào. Trên mặt Hàn Lập kinh ngạc, đánh giá đầu giao chốc lát rồi đi vào.
Bên trong thông đạo rộng vô cùng, cao chừng bốn năm trượng, vách tường bốn phía cũng dùng đá đen tạo thành. Cứ cách một đoạn lại dùng một viên dạ minh châu lớn cỡ ngón cái khảm vào. Hai huyết bào nhân sóng vai đi phía trước, từ sao khi tiến vào thông đạo thì vẫn không nói một lời.
Bất quá sau khi xuyên qua thông đạo, tiến vào lòng đất hơn trăm trượng thì trước mặt trở nên trống trải, đồng thời xuất hiện bảy tám cái cửa đặt song song, tất cả đều độc nhất vô nhị.
Tình hình này làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.
Nhưng hai gã huyết bào nhân không chút dừng lại, tùy ý đi vào một thông đạo.
Cả tòa núi phảng phất như rộng lớn vô cùng, khắp nơi đều là thông đạo chằng chịt, giống như một mê cung.
Hơn nữa trong thông đạo này thường có thể nhìn thấy nhiều khôi lỗi với các hình thái khác nhau, ở bên trong đi tuần tra.
Khôi lỗi này kim quang chói mắt, toàn thần dùng kim loại luyện chế thành, hành động linh hoạt, nhưng lại chỉ dùng linh mộc điêu khắc thành.
Vô luận loại khôi lỗi nào cũng tản ra linh áp kinh người, thậm chí có vài khôi lỗi đặc thù, thực lực ước chừng cấp Hóa Thần. Hàn Lập sau khi nhìn thấy thì trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Lấy kiến thức hắn hiển nhiên có thể nhìn ra huyết lão quái tại khôi lỗi chi đạo sâu không lường được, tuyệt đối trên Đại Diễn Thần Quân.
Đương nhiên đây cũng không phải là thiên phú cao hơn nhiều so với Đại Diễn Thần Quân, mà là lấy kiến thức Hợp Thể Kỳ, cộng thêm tài nguyên phong phú ở Linh Giới, chỉ riêng hai điều kiện đó căn bản đã không thể so sánh. Đi theo hai gã huyết bào nhân quẹo phải, quẹo trái liên tục, sau khoảng thời gian một nén nhang thì trước mắt Hàn Lập sáng ngời, từ trong mê cung đi ra. Phía trước xuất hiện một hồ nước đỏ đậm, khí tức cực nóng đập vào mặt. Đúng là một hồ nham thạch thiên nhiên dưới đất. Dung nham trên mặt hồ nổi lên từng đoàn lửa, cung điện không tính là to nhưng cũng hơn ngàn trượng.
Cả cung điện tản ra một cổ khí tức huyết tinh nồng đậm, nhưng hết lần này đến lần khác lại được kiến tạo rất tinh xảo. Một viên tinh thạch màu đỏ to mấy trượng, vây quanh cung điện là những tia máu yêu dị. Hàn Lập thấy vậy thì ngẩn ra.
Tinh thạch lớn như thế, cơ hồ lập tức khiến Hàn Lập nghĩ đến tinh thể cổ quái trong Phong Linh Tháp tại Thiên Bằng Tộc, đồng dạng cũng vô cùng lớn và thần bí.
Xem ra trên đó khẳng định cũng có cấm chế cực kỳ lợi hại.
Huyết bào nhân mang theo Hàn Lập bay đến hồ dung nham, rồi độn quang xuống.
Tiếp theo một người trong đó vung tay áo lên, một quả chuông màu vàng nhất thời bay vụt ra phát ra tiếng đinh đang, rơi vào trong tay huyết bào nhân. Hoàng quang chợt lóe, một tiếng thanh linh phát ra, sau khi tiếng chuông truyền vào tai thì Hàn Lập chỉ cảm thấy thần thức rung động một trận, cả người nhất thời vô lực. Hắn thất kinh, vội vận chuyển Đại Diễn Quyết trong cơ thể, thần thức mới lần nữa ổn định. Tiếp theo thối lui ra từng bước, hai mắt nhìn về phía hai gã huyết bào nhân.
Mặc dù hắn không tin rằng đối phương sẽ đột nhiên động thủ với hắn tại đây, nhưng sự cảnh giác vẫn không chút nào buông lỏng.
Kết quả một gã huyết bào nhân đột nhiên quay lại, lạnh lùng đánh giá Hàn Lập một cái, thấy hắn vẫn duy trì thanh tỉnh thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà lúc này, từ trong hồ dung nham đối diện, dung nham chợt chấn động kịch liệt, một cự thú dài mười trượng từ bên dưới đi ra.
Thân hình giáp xác, phảng phất như cự quy, nhưng hết lần này đến lần khác lại có xúc tu, đầu lâu quỷ dị, trên trán lại có sừng màu đỏ tươi.
Co thú này tựa hồ bị tiếng chuông triệu hồi ra, sau khi trồi lên mặt hồ lập tức rẽ dung nham bơi thẳng đến đám người Hàn Lập.
"Đây là thú trông cửa của bổn tọa, là Độn Quy Thú. Con thú này trời sinh thân thể hỏa linh, nhưng đồng thời có thể phóng ra ba loại linh diễm khác nhau. Trong dung nham nó có uy lực vô cùng lớn, lúc bổn tọa thu phục nó cũng mất rất nhiều khí lực. Mà bổn tọa muốn vào Huyết Diễm Cung thì nhất định phải thông qua con thú này." Một gã huyết bào nhân cười hắc hắc, hướng Hàn Lập nói. "Thần thông của tiền bối quả nhiên cao siêu, vãn bối cực kỳ bội phục!"
Hàn Lập nghe xong lời này thì trong lòng chợt động, lập tức nhìn về phía bầu trời, sau đó sắc mặt đại biến.
Dưới Minh Thanh Linh Mục, không trung phía trước bất ngờ hiện ra vô số sợi tơ quỷ dị trong suốt, đan vào nhau, bộ dáng gắn kết cả với hồ nước.
Mà trên đầu tơ tằm cũng có một khối tinh thạch thật lớn.
Nếu là người không biết rõ, từ trên không trung lao xuống thì hậu quả cũng có thể nghĩ được.
Khóe miệng Hàn Lập co quắp một chút, hít một ngụm lương khí.
Lúc này quy thú đã bơi đến bờ, ba cái đầu lâu hướng về hai gã huyết bào nhân kêu lên, tiếng kêu quái dị như tiếng của con ếch.
Một gã huyết bào nhân giơ tay lên, một viên cầu đen thui mang theo một cổ tinh phong bắn ra.
Yêu thú dùng một đầu phun ra một đám mây đỏ, đem hắc cầu thu vào miệng, sau đó cúi đầu xuống.
Ba cái đầu còn lại cũng phát ra tiếng kêu trầm thấp, con thú này phảng phất vô cùng vui sướng, sau đó thân hình vừa chuyển, cái đuôi thô to đặt lên bờ.
Hai gã huyết bào nhân đi dọc theo đuôi, không chút hoang mang leo lên lưng thú, sau đó xoay người lại, bốn mắt đồng thời nhìn chăm chú về phía Hàn Lập. Hàn Lập thở dài một hơi, thân hình vừa động, cũng đi lên lưng thú.
Một gã huyết bào nhân rung chuông, quy thú lập tức chở ba người bơi đến giữa hồ. Hồ dung nham cũng không lớn, chỉ chốc lát, yêu thú đã chở ba người đến trước cung điện.
Ba người lúc này mới bay lên không, đến trước cửa điện.
Hai chân Hàn Lập vừa mới chạm đất thì cửa cung điện vốn đóng chặt bỗng nhiên chậm rãi mở ra, từ bên trong đi ra hai đội người.
Một đội cả người mặc hồng giáp, cầm một thanh hỏa qua, toàn thân được vây trong hỏa diễm. Một đội khác được bao phủ trong hôi vụ, bên trong mơ hồ có từng đạo hắc ảnh ẩn hiện.
Thần niệm Hàn Lập đảo qua thì phát hiện hai đội người này có khí tức sinh mệnh, cũng không giống như khôi lỗi. Hai đội cổ quái này đi đến, lập tức thi lễ với hai gã huyết bào nhân. "Đem Âm Hỏa Điện mở ra, bổn tọa muốn chiêu đãi Hàn đạo hữu một chút!" Một gã huyết bào nhân nói.
Vừa nghe lời này, hai đội người lập tức yên lặng thi hành, một nửa đội lập tức phản hồi vào trong điện, nửa đội khác cung kính phân ra hai bên. Những người này không nói lời nào, dường như căn bản không biết nói. Hàn Lập thấy vậy thì mặc dù bên ngoài không có gì dị thường, nhưng trong lòng lại một phen kinh nghi.
"Thiếp thân không có gì chối cãi, bất quá huyết đạo hữu hẳn là rõ ràng, việc Hàn đạo hữu nắm giữ Ích Tà Thần Lôi rất quan trọng. Ngươi nói ba tháng thì tuyệt đối không được. Ta chỉ có thể cho ngươi kỳ hạn một tháng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đại sự của ta." Mộc Thanh bất động thanh sắc nói.
"Một tháng căn bản không thể làm hết chuyện của ta, việc luyện chế khôi lỗi của ta vô cùng quan trọng, đồng dạng không thể chậm trễ. Nếu không thì đưa hắn cho ta mượn hai tháng, như vậy miễn cưỡng cũng đủ dùng." Huyết lão quái trầm ngâm một chút rồi nói. "Chỉ thêm được nửa tháng, một ngày cũng không được nhiều hơn." Mộc Thanh trong hắc quang lạnh lùng nói, bộ dạng không chút khách khí. "Được, vậy thì một tháng rưỡi, bất quá muốn mượn Truyền Tống Trận của Mộc tiên tử dùng một chút." Huyết bào nhân mục quang chớp động, gật đầu nói. "Truyền Tống thì không có vấn đề, ta sẽ trực tiếp truyền bọn ngươi đến Huyết Diễm Sơn. Đến lúc đó ta cũng sẽ tự mình quay về." Thanh âm Mộc Thanh vừa chậm, thâm ý nói. "Ha ha, việc này tuyệt không thành vấn đề, Hàn tiểu tử, đi theo ta." Huyết bào nhân cười ha ha, đứng dậy.
Nửa ngày sau, trên một ngọn núi lớn, một Truyền Tống Trận bí ẩn trên bãi đá chợt lóe hắc quang, hai bóng người hiện ra.
Đúng là Hàn Lập và huyết bào nhân.
Hàn Lập vừa mới tỉnh táo lại từ trong mê muội, nhưng nhìn tình hình trước mắt lại ngẩn ra.
Chỉ thấy bên cạnh Truyền Tống Trận bất ngờ có một huyết bào nhân khác.
Người này thấy Hàn Lập nhìn lại thì phát ra tiếng cười quái dị:
"Hàn đạo hữu, ngươi cũng nhìn thấy rồi. Đây là tứ đại Tử Huyết khôi lỗi của ta, nhưng muốn ngươi gia trì thêm Ích Tà Thần Lôi một chút, chỉ có như vậy mới có thể tăng thêm công dụng lớn."
"Tử Huyết khôi lỗi!" Hàn Lập nghe xong thì rùng mình.
"Ha ha, chuyện cụ thể như thế nào thì ta sẽ nói sau." Tựa hồ bởi vì cần đến Hàn Lập cho nên vị huyết bào nhân này hết sức khách khí.
Hàn Lập đương nhiên sẽ không phản đối, đi theo hai người bay đến ngọn núi lớn phía trước.
Ngọn núi cao chừng bốn, năm ngàn trượng, hai gã huyết bào nhân mang theo Hàn Lập bay thẳng đến sườn núi.
Kết quả, một vách núi cao hơn trăm trượng xuất hiện trước mắt.
Một gã huyết bào nhân tiến lên vài bước, tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm, tay kia bỗng giơ lên, một màn khó tin xuất hiện trước mặt.
Cả vách núi rung động, phát ra tiếng ầm ầm, hắc quang chớp động, biến ảo thành một cái đầu giao bằng đá, trên đầu giao đột nhiên hiện ra đôi mắt thật lớn, lộ ra con ngươi màu đỏ.
Sau khi ánh mắt lạnh như băng đảo qua trên người hai gã huyết bào nhân thì đầu giao chậm rãi mở miệng, lộ ra một thông đạo. "Vào đi!" Một gã huyết bào nhân mặt không biến sắc nói, tên còn lại cũng sóng vai đi vào. Trên mặt Hàn Lập kinh ngạc, đánh giá đầu giao chốc lát rồi đi vào.
Bên trong thông đạo rộng vô cùng, cao chừng bốn năm trượng, vách tường bốn phía cũng dùng đá đen tạo thành. Cứ cách một đoạn lại dùng một viên dạ minh châu lớn cỡ ngón cái khảm vào. Hai huyết bào nhân sóng vai đi phía trước, từ sao khi tiến vào thông đạo thì vẫn không nói một lời.
Bất quá sau khi xuyên qua thông đạo, tiến vào lòng đất hơn trăm trượng thì trước mặt trở nên trống trải, đồng thời xuất hiện bảy tám cái cửa đặt song song, tất cả đều độc nhất vô nhị.
Tình hình này làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.
Nhưng hai gã huyết bào nhân không chút dừng lại, tùy ý đi vào một thông đạo.
Cả tòa núi phảng phất như rộng lớn vô cùng, khắp nơi đều là thông đạo chằng chịt, giống như một mê cung.
Hơn nữa trong thông đạo này thường có thể nhìn thấy nhiều khôi lỗi với các hình thái khác nhau, ở bên trong đi tuần tra.
Khôi lỗi này kim quang chói mắt, toàn thần dùng kim loại luyện chế thành, hành động linh hoạt, nhưng lại chỉ dùng linh mộc điêu khắc thành.
Vô luận loại khôi lỗi nào cũng tản ra linh áp kinh người, thậm chí có vài khôi lỗi đặc thù, thực lực ước chừng cấp Hóa Thần. Hàn Lập sau khi nhìn thấy thì trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Lấy kiến thức hắn hiển nhiên có thể nhìn ra huyết lão quái tại khôi lỗi chi đạo sâu không lường được, tuyệt đối trên Đại Diễn Thần Quân.
Đương nhiên đây cũng không phải là thiên phú cao hơn nhiều so với Đại Diễn Thần Quân, mà là lấy kiến thức Hợp Thể Kỳ, cộng thêm tài nguyên phong phú ở Linh Giới, chỉ riêng hai điều kiện đó căn bản đã không thể so sánh. Đi theo hai gã huyết bào nhân quẹo phải, quẹo trái liên tục, sau khoảng thời gian một nén nhang thì trước mắt Hàn Lập sáng ngời, từ trong mê cung đi ra. Phía trước xuất hiện một hồ nước đỏ đậm, khí tức cực nóng đập vào mặt. Đúng là một hồ nham thạch thiên nhiên dưới đất. Dung nham trên mặt hồ nổi lên từng đoàn lửa, cung điện không tính là to nhưng cũng hơn ngàn trượng.
Cả cung điện tản ra một cổ khí tức huyết tinh nồng đậm, nhưng hết lần này đến lần khác lại được kiến tạo rất tinh xảo. Một viên tinh thạch màu đỏ to mấy trượng, vây quanh cung điện là những tia máu yêu dị. Hàn Lập thấy vậy thì ngẩn ra.
Tinh thạch lớn như thế, cơ hồ lập tức khiến Hàn Lập nghĩ đến tinh thể cổ quái trong Phong Linh Tháp tại Thiên Bằng Tộc, đồng dạng cũng vô cùng lớn và thần bí.
Xem ra trên đó khẳng định cũng có cấm chế cực kỳ lợi hại.
Huyết bào nhân mang theo Hàn Lập bay đến hồ dung nham, rồi độn quang xuống.
Tiếp theo một người trong đó vung tay áo lên, một quả chuông màu vàng nhất thời bay vụt ra phát ra tiếng đinh đang, rơi vào trong tay huyết bào nhân. Hoàng quang chợt lóe, một tiếng thanh linh phát ra, sau khi tiếng chuông truyền vào tai thì Hàn Lập chỉ cảm thấy thần thức rung động một trận, cả người nhất thời vô lực. Hắn thất kinh, vội vận chuyển Đại Diễn Quyết trong cơ thể, thần thức mới lần nữa ổn định. Tiếp theo thối lui ra từng bước, hai mắt nhìn về phía hai gã huyết bào nhân.
Mặc dù hắn không tin rằng đối phương sẽ đột nhiên động thủ với hắn tại đây, nhưng sự cảnh giác vẫn không chút nào buông lỏng.
Kết quả một gã huyết bào nhân đột nhiên quay lại, lạnh lùng đánh giá Hàn Lập một cái, thấy hắn vẫn duy trì thanh tỉnh thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà lúc này, từ trong hồ dung nham đối diện, dung nham chợt chấn động kịch liệt, một cự thú dài mười trượng từ bên dưới đi ra.
Thân hình giáp xác, phảng phất như cự quy, nhưng hết lần này đến lần khác lại có xúc tu, đầu lâu quỷ dị, trên trán lại có sừng màu đỏ tươi.
Co thú này tựa hồ bị tiếng chuông triệu hồi ra, sau khi trồi lên mặt hồ lập tức rẽ dung nham bơi thẳng đến đám người Hàn Lập.
"Đây là thú trông cửa của bổn tọa, là Độn Quy Thú. Con thú này trời sinh thân thể hỏa linh, nhưng đồng thời có thể phóng ra ba loại linh diễm khác nhau. Trong dung nham nó có uy lực vô cùng lớn, lúc bổn tọa thu phục nó cũng mất rất nhiều khí lực. Mà bổn tọa muốn vào Huyết Diễm Cung thì nhất định phải thông qua con thú này." Một gã huyết bào nhân cười hắc hắc, hướng Hàn Lập nói. "Thần thông của tiền bối quả nhiên cao siêu, vãn bối cực kỳ bội phục!"
Hàn Lập nghe xong lời này thì trong lòng chợt động, lập tức nhìn về phía bầu trời, sau đó sắc mặt đại biến.
Dưới Minh Thanh Linh Mục, không trung phía trước bất ngờ hiện ra vô số sợi tơ quỷ dị trong suốt, đan vào nhau, bộ dáng gắn kết cả với hồ nước.
Mà trên đầu tơ tằm cũng có một khối tinh thạch thật lớn.
Nếu là người không biết rõ, từ trên không trung lao xuống thì hậu quả cũng có thể nghĩ được.
Khóe miệng Hàn Lập co quắp một chút, hít một ngụm lương khí.
Lúc này quy thú đã bơi đến bờ, ba cái đầu lâu hướng về hai gã huyết bào nhân kêu lên, tiếng kêu quái dị như tiếng của con ếch.
Một gã huyết bào nhân giơ tay lên, một viên cầu đen thui mang theo một cổ tinh phong bắn ra.
Yêu thú dùng một đầu phun ra một đám mây đỏ, đem hắc cầu thu vào miệng, sau đó cúi đầu xuống.
Ba cái đầu còn lại cũng phát ra tiếng kêu trầm thấp, con thú này phảng phất vô cùng vui sướng, sau đó thân hình vừa chuyển, cái đuôi thô to đặt lên bờ.
Hai gã huyết bào nhân đi dọc theo đuôi, không chút hoang mang leo lên lưng thú, sau đó xoay người lại, bốn mắt đồng thời nhìn chăm chú về phía Hàn Lập. Hàn Lập thở dài một hơi, thân hình vừa động, cũng đi lên lưng thú.
Một gã huyết bào nhân rung chuông, quy thú lập tức chở ba người bơi đến giữa hồ. Hồ dung nham cũng không lớn, chỉ chốc lát, yêu thú đã chở ba người đến trước cung điện.
Ba người lúc này mới bay lên không, đến trước cửa điện.
Hai chân Hàn Lập vừa mới chạm đất thì cửa cung điện vốn đóng chặt bỗng nhiên chậm rãi mở ra, từ bên trong đi ra hai đội người.
Một đội cả người mặc hồng giáp, cầm một thanh hỏa qua, toàn thân được vây trong hỏa diễm. Một đội khác được bao phủ trong hôi vụ, bên trong mơ hồ có từng đạo hắc ảnh ẩn hiện.
Thần niệm Hàn Lập đảo qua thì phát hiện hai đội người này có khí tức sinh mệnh, cũng không giống như khôi lỗi. Hai đội cổ quái này đi đến, lập tức thi lễ với hai gã huyết bào nhân. "Đem Âm Hỏa Điện mở ra, bổn tọa muốn chiêu đãi Hàn đạo hữu một chút!" Một gã huyết bào nhân nói.
Vừa nghe lời này, hai đội người lập tức yên lặng thi hành, một nửa đội lập tức phản hồi vào trong điện, nửa đội khác cung kính phân ra hai bên. Những người này không nói lời nào, dường như căn bản không biết nói. Hàn Lập thấy vậy thì mặc dù bên ngoài không có gì dị thường, nhưng trong lòng lại một phen kinh nghi.