Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1502 : Chuyển Luân Tụ Âm Trận

Ngày đăng: 13:02 19/04/20

Chỉ một thoáng, trong khu vực kim sắc quang trận bao phủ lại vang lên tiếng động vang vọng đất trời.

Quang mạc rung lên kịch liệt, mặt đất không ngừng bị xé rách phát ra tiếng ầm ầm không dứt. Lấy bề mặt cung điện ngầm làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi vài dặm đều bị vô số đạo quang trụ thô to từ dưới phóng lên phá nát, ầm ầm sụp đổ.

Cung điện hoàn toàn đổ xuống, đến cuối cùng còn sót lại một hố lớn vô cùng.

Ở bên cạnh miệng hố cũng có vài vết nứt thất lớn như những con mãng xà to cả trượng uốn mình chạy dài hơn mười dặm ra phía ngoài.

Từ dưới hố phát ra tiếng nộ hống không ngừng, linh quang bùng lên rồi bắn ra khỏi miệng hố.

Trong đó có một đoàn linh quang ở hơn trăm trượng phía trước sau khi lao lên khỏi mặt đất thì lập tức phóng đi như chớp giật, phi thẳng tới lối vào lam sắc thông đạo rồi lao ra ngoài hắc sắc quang mạc.

Nó lập tức phá không mà đi, phóng thẳng về phương xa.

Vài đoàn linh quang ở phía sau lại lâm vào tranh đấu.

Chúng một mặt ra tay công kích lẫn nhau, một mặt đuổi rát theo quang đoàn phía trước.

Một quang đoàn trong đó đột nhiên thoát ly khỏi cuộc chiến, tự động biến đổi phương hướng đơn độc rời đi.

Trong nháy mắt, phụ cận hắc sắc quang mạc lại yên tĩnh trở lại, không có một tiếng động.

Hàn Lập một mặt dùng thanh hà cuốn lấy hai người Nguyên Dao mà phóng đi, một mặt cẩn thận dùng thần thức xem xét tình trạng ấn ký bên trong cơ thể.

Hoàn hảo! Ấn ký cho đến bây giờ vẫn còn bị phong ấn, chưa hề bị kích động.

Hàn Lập lúc này mới an tâm một chút, nhưng cũng không hề dám buông lỏng hoàn toàn. Hắn biết rõ là vì mấy tên yêu thương có việc bên người nên không rảnh phân tâm để ý tới hắn. Chờ đám người Lục Túc giải quyết xong mọi việc thì chắc chắn sẽ thôi động ấn ký.

Hắn căn bản không thể áp chế được lâu.

Cho nên Hàn Lập mang theo hai người nhưng không định điên cuồng cắm đầu chạy trốn.

Bay được hơn trăm ngàn dặm, phía trước xuất hiện một phiến núi non nồng đậm âm khí.

Trong lòng Hàn Lập thoáng động tự đánh giá một chút rồi lập tức mang theo nhị nữ hạ xuống đó.

Thoáng chớp lên vài cái, thanh hồng đã nhập vào bên trong hắc khí biến mất vô tung vô ảnh.

Phiến núi non này cũng không hoang vắng tiêu điều như Hàn Lập tưởng, từng ngọn núi nhấp nhô bất đồng, ngoại trừ một số bụi cây màu xám thấp bé thì còn có cả đại thụ sinh trưởng.

Nhan sắc của cây cối nơi đây có chút ảm đạm, nhưng cành lá lại cực kỳ tươi tốt, cơ hồ bao phủ hơn một nửa đỉnh núi.

Hàn Lập bay trong vùng hắc khí một lát rồi quyết định hạ xuống một hẻm đá nhỏ.

Thần niệm của hắn đảo qua nơi đây xác định không có quỷ vật cường đại cư trú thì lập tức vung tay phóng ra một thanh kim sắc tiểu kiếm.

Khẽ nhoáng lên, tiểu kiếm hóa thành mấy đạo kim quang cuồng mãnh chém lên trên vách núi.

Âm thanh "ầm ầm" không ngừng vang lên, thoáng chốc một động khẩu cực lớn đã hiện ra. Kim quang phảng phất như linh xà chui vào trong đó.

Hàn Lập chắp hai tay sau lưng đứng trước động khẩu.

Qua một tuần trà, kim sắc tiểu kiếm đã quay trở về.

Thần sắc Hàn Lập khẽ động, hắn lật tay lấy ra một chồng tiểu kì màu sắc khác nhau; đoạn vung tay ném ra, quang mang đủ mọi màu sắc nhập vào bên cạnh động khẩu rồi biến mất.

Nhất thời một cỗ hắc vụ tương tự như âm khí nơi đây cuồn cuộn trào ra, bỗng chốc trộn lẫn vào âm khí vùng phụ cận.

Hàn Lập hướng một tay ra khẽ vẫy thanh hà phía sau sau còn thân hình hắn nhoáng lên một chút rồi bay vào trong đó.

Hai người được thanh hà bao bọc cũng đồng dạng trôi nổi tiến vào trong hắc khí.

Chỗ ẩn núp tạm thời này cũng không lớn lắm, chỉ độ hơn mười trượng mà thôi. Nhưng vị trí lại cực kỳ kín đáo, nối thẳng tới giữa bụng núi.

Thân ảnh Hàn Lập xuất hiện ở phía cuối thạch động, cuối cùng hắn khoanh chân ngồi xuống tựa lưng vào thạch bích.

Hai người bị thanh hà cuốn tới đây cũng chầm chậm hạ xuống mặt đất.

Thanh hà chợt lóe rồi tán loạn biến mất.

Hai mắt nhị nữ vẫn nhắm chặt, hôn mê chưa tỉnh.

Hàn Lập cũng không có gì ngạc nhiên với việc này.

Huyết ti kia vốn là tà vật, hơn nữa vì muốn giải trừ cấm chế cho hai người trong khoảng thời giăn ngắn nên hắn đã mạnh mẽ sử dụng Ích Tà Thần Lôi trên thân thể hai người. Mà thân thể cả hai là là bán quỷ chi thể, tất nhiên không thể bình yên thừa nhận uy lực của thần lôi được.

Đương nhiên điều này cũng có liên quan đến việc thân thể hai người Nguyên Dao không được mạnh mẽ, nếu đổi lại là thân thể mạnh mẽ của Hàn Lập thì căn bản không cần để ý đến một chút thống khổ đó.

Chẳng qua Hàn Lập lúc trước dám thi triển thủ đoạn như vậy thì chắc chắn cũng có biện pháp cứu tỉnh hai người.

Chỉ thấy hai tay hắn lóe lên linh quang, hơn mười cây ngân châm dài nhỏ cùng một chồng thanh sắc phù triện xuất hiện trong lòng bàn tay.

Hắn giương một tay lên, hơn mười cây ngân châm hóa thành ngân ti lập tức bắn thẳng vào thân thể nhị nữ, chỉ để lộ một nửa thân châm ở bên ngoài.

Hai người tuy chưa tỉnh lại nhưng trên mặt xuất hiện đầy vẻ thống khổ.

Hàn Lập coi như không thấy, phù triện trên tay kia lại hóa thành một mảnh thanh quang chụp xuống đầu nhị nữ.

Dưới thanh quang lập lòe, vẻ thống khổ của nhị nữ chậm rãi tiêu biến, khí sắc trở lên tốt hơn.

Hai tay Hàn Lập tiếp tục kháp quyết, từng đạo pháp quyết huyền ảo xuyên thấu thanh sắc quang mạc tiến thẳng vào cơ thể nhị nữ, còn hơn mười cây ngân châm theo pháp quyết được đánh ra mà không ngừng rung lên một cách có quy luật.

Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, khẽ phất tay.

Bên ngoài thân thể nhị nữ chợt lóe ngân quang, hơn mười sợi ngân ti lập tức bắn trở về trong tay của hắn.

Hàn Lập mở miệng nhàn nhạt lên tiếng:

"Hai vị đạo hữu, còn không tỉnh lại!"

Thanh âm Hàn Lập tuy không lớn nhưng trong khi nói đã thoáng vận dụng thần thông Kinh Thần Thứ; đương nhiên chỉ là một chút mà thôi nên căn bản sẽ không đả thương đến thần thức nhị nữ.

Một chút đó đủ để hoán tỉnh hai người.

Nguyên Dao khẽ "ưm" một tiếng rồi mở to cặp mắt yêu kiều, ánh mắt có chút mê mang nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức ngồi dậy.

"Hàn đạo hữu, là ngươi?" Vừa thấy Hàn Lập ngay bên cạnh, thần sắc Nguyên Dao mới thả lỏng, bờ môi anh đào khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó.

Chỉ là Hàn Lập nhanh chóng khoát tay, biểu tình ân cần:

"Nguyên cô nương có chuyện gì thì lát nữa hãy nói, trước hết kiểm tra nội thể có việc gì không?"

Nguyên Dao biến sắc, đoạn gật đầu ngồi khoanh chân lại, bắt đầu nhắm mắt.

Ngay sau đó đến lượt Nghiên Lệ tỉnh lại, nàng tiếp tục được Hàn Lập nhắc nhở nên đồng dạng ngồi đả tọa thi triển Nội Thị Thuật kiểm tra thân thể.

Qua một lát sau, hai người thở dài một hơi đồng thời mở mắt.

"Những thứ trong cơ thể ta đã được thanh trừ sạch sẽ, nếu không có Hàn huynh ra tay thì ta cùng sư muội khó thoát khỏi kiếp nạn lần này." Nghiên Lệ đứng dậy vòng tay thi lễ với Hàn Lập.

Trước khi các nàng hôn mê tuy thân thể mất đi tự chủ nhưng thần thức vẫn còn thanh tỉnh vô cùng. Từ lúc bị thi triển cấm chế toàn thân thì trong lòng hai người vô cùng kinh hãi, sợ mỹ phụ đầu bạc hạ độc thủ. Nhưng không ngờ rằng dưới tình huống như vậy Hàn Lập còn có thể xuất hiện bên cạnh cứu hai người các nàng."

Sau khi hôn mê, Nghiên Lệ tuy không biết Hàn Lập rời đi được băng cách nào nhưng chắc chắn là hung điểm vô cùng.

Cho nên lời cảm tạ này của nàng hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng.

Nguyên Dao cũng theo Nghiên Lệ đồng dạng thi lễ, tuy rằng không nói gì nhưng vẻ cảm kích trên mặt thì lộ rất rõ.

"
Hai vị đaọ hữu không cần quá để tâm, tại hạ làm vậy cũng là vì chính mình mà thôi. Hiện tại ta đang mạnh mẽ trấn áp ấn kí trong cơ thể, nhưng cũng không thể duy trì bao lâu. Đám người quỷ bà lúc nào cũng có thể thôi động nó. Hai vị không ngại có thể kiểm tra xem âm khí nơi đầy có đủ để giúp ta giải trừ ấn ký hay không?" Sự tình liên quan đến mạng sống nên Hàn Lập cũng không khách khí mà trực tiếp nói thẳng đến việc giải trừ ấn ký.

Nghe Hàn Lập nói vậy thì hai người Nguyên Dao Nghiên Lệ khẽ liếc mắt nhìn nhau rồi quay sang quan sát bốn phía, cảm nhận âm khí nơi đây.

"
Âm khí nơi này tuy rằng chưa đến mức ngưng kết như chúng ta mong muốn nhưng dùng để giải trừ ấn ký cũng có bảy tám thành nắm chắc. Hàn huynh cảm thấy chúng ta tìm một chỗ âm khí ngưng kết hơn hay là nên mạo hiểm ở đây một lần?" Nguyên Dao cúi đầu trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói.

"
Sáu bảy thành? Thế là đủ. Nếu tìm địa phương khác chỉ sợ thời gian không cho phép. Đám yêu vương kia nếu đã biết chúng ta không chết thì một khi rảnh tay nhất định sẽ thôi động ấn ký truy tìm." Hàn Lập cân nhắc một chút rồi dứt khoát trả lời.

Tính cách hắn tuy luôn luôn không muốn làm chuyện không lắm chắc nhưng nếu đến lúc cần phải chọn lựa thì Hàn Lập sẽ không chút do dự.

"
Được! Ta cùng sư muội theo ý huynh, lập tức bố trí Chuyển Luân Tụ Âm Trận. Bằng vào uy lực trận này trong khoảng thời gian ngắn có thể tụ tập được âm khí kinh người. Mượn dùng âm khí chi lực, ba người chúng ta hợp lực một phen là có thể khu trừ ấn ký kia." Nghiên Lệ thấy Hàn Lập quả quyết như vậy thì vẻ mặt cũng lộ vài phần tán đồng.

Hiển nhiên nàng ta cũng muốn khai giải ấn ký ngay tại nơi đây.

Một đôi mắt đẹp của Nguyên Dao thoáng chuyển vài lần rồi cũng gật đầu đồng ý.

Thời gian hạn hẹp nên ba người cũng không tiếp tục nói thêm điều gì vô nghĩa. Cả ba lập tức bay ra khỏi động quật hướng lên không trung.

Ánh mắt Nghiên Lệ đảo qua vùng phụ cận rồi nhấc tay, âm phong cuồn cuộn ngưng tụ lại trong thoáng chốc hóa thành một cây hôi sắc tiểu kỳ.

Đoạn nàng ném thẳng cờ này lên không trung, trong miệng khẽ lẩm nhẩm khẩu quyết.

Dưới sự thôi động của pháp quyết, tiểu kỳ không ngừng chuyển động trong không trung, đồng thời phun ra vô số đạo hôi ti như mưa bay đầy trời.

Hàn Lập híp mắt nhìn lá cờ nhỏ trên không trung.

Kết quả, vô số âm ti đó bỗng nhiên ngưng tụ vào một chỗ hóa thành một cây tiêm trùy trực tiếp đánh lên gò đất cách đó không xa.

"
Tìm được rồi! Chỗ đó chính là nơi âm khí nồng đậm nhất, thích hợp đặt trận nhãn của Chuyển Luân Tụ Âm Trận." Thanh âm Nghiên Lệ từ không trung vọng xuống.

Nguyên Dao đang đứng sóng vai cùng Hàn Lập nghe được lời ấy thì sắc mặt hiện ra vẻ vui mừng.

Lúc này, ba người trực tiếp bay qua đó. Hàn Lập vẫn tiếp tục lơ lửng trên không trung cảnh giới còn hai người Nguyên Dao bắt đầu lấy gò đất kia làm trung tâm bố trí một siêu cấp đại pháp trận.

Diện tích của pháp trận này có thể bao quát cả gò đất phía dưới vào trong nó.

Hàn Lập trên không trung nhìn pháp trận đang dần dần thành hình bên dưới, hắn khẽ sờ cằm như nghĩ tới điều gì đó.