Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1591 : Gặp nhau

Ngày đăng: 13:02 19/04/20

"Thế nào, thiên điện có chỗ giao dịch sao? Nơi đây không phải chỉ cử hành đấu giá hội thôi sao?"

Hàn Lập nghe được lời ấy, có chút ngoài ý muốn hỏi.

"Hàn đạo hữu có điều không biết, muốn mua đồ vật thì khẳng định phải tốn nhiều linh thạch. Mà không ít đồng đạo thích ngay trước khi đấu giá cử hành mới cầm một số tài liệu trân quý đổi lấy tinh thạch. Cho nên trước mỗi lần tứ tộc đấu giá, đều chừa ra một khoảng thời gian để cho các đạo hữu tự giao dịch, đổi lấy linh thạch hoặc những vật phẩm cần thiết. Nếu vật trong tay thật sự không thể bán thì có thể trực tiếp bán đấu giá, bọn họ sẽ nhận được mua. Bất quá giá cả khẳng định sẽ thấp hơn bình thường một chút. Nhưng chỗ tốt duy nhất là có bổn tộc phía sau chống đỡ, đồ vật trân quý gì cũng không bị thiếu linh thạch khi mua. Mà hai bên đại điện là một gian chuyên môn nhận mua đồ vật, một gian nhận bán bảo vật."

Thiết Kiên giải thích hai câu.

"Nhận mua đồ vật?"

Hàn Lập có chút động tâm.

"Thế nào, Hàn huynh cũng có bảo vật muốn bán sao? Bất quá ta khuyên Hàn huynh trước tiên nên nhìn lại những thứ muốn bán, sau đó nhìn những thứ muốn mua tại thiên điện. Vạn nhất vật trong tay có thể đổi lấy vật mình cần thì như vậy là tốt nhất."

Đại hán đầu trọc đề nghị.

"Ừ, đạo hữu nó có lý. Hàn mỗ trước tiên đi xem một chút đã."

Hàn Lập gật đầu nói.

"Nếu như vậy, đạo hữu đi với ta, nếu vận khí không tệ thì nói không chừng thật sự có thể có chút thu hoạch."

Thiết Kiên nghe Hàn Lập nói vậy, trên mặt lộ rõ vẻ cao hứng, lập tức dẫn Hàn Lập đi vào phía bên phải thiên điện.

Giữa lối vào là vài tên lam bào thị vệ, ánh mắt chỉ đảo qua người Thiết Kiên và Hàn Lập, sau đó để hai người tiến vào.

"Tứ tộc đấu gái hội nguyên bổn là để tăng nhân khí và danh tiếng của Vân thành, cho nên chỉ cần thân phận ngoài thượng tộc là có thể tùy ý tham gia. Cho nên người vào tham gia đấu giá hội, thân phận và tu vi cách xa nhau. Nhưng cũng bởi vậy cho nên số người bị hấp dẫn bởi đấu giá hội này cũng vượt xa những đấu giá hội khác tại Vân thành."

Thiết Kiên trong nháy mắt khi cùng Hàn Lập đi vào cổng thì nói với Hàn Lập.

"Thượng tộc cũng có thể tham gia đấu giá hội này? Nơi đây hóa ra lại có thể chứa được nhiều người như vậy sao?"

Hàn Lập nhướng mày, bộ dáng có chút không quá tin tưởng.

Khó trách Hàn Lập nói như thế, tồn tại thượng tộc trong Vân thành tuyệt đối trên mười vạn. Mà đại điện trước mắt ngay cả khi không nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể chứa đồng thời nhiều người như thế.

"Hắc hắc, nguyên do trong đó đạo hữu cứ tới sẽ rõ, căn bản không cần Thiết mỗ giải thích."

Nghe Hàn Lập hỏi vậy, Thiết Kiên lộ ra vẻ thần bí nói. Hàn Lập nghe thế thì thần sắc vừa động, ánh mắt không khỏi nhìn về phía trước.

Lúc này hắn mới phát hiện mình đang ở trong một môi trường thời gian rất lâu, đi lâu như vậy mà vẫn chưa tiến vào trong điện.

Không đúng! Phía trước ẩn ước có bạch quang, mới vừa rồi bọn họ đi cũng xa nhưng sao thoạt nhìn vẫn không thể kéo gần khoảng cách.

Nét mặt Hàn Lập hiện ra một tia kinh ngạc.

"Không gian chi thuật!"

Thần sắc Hàn lập ngưng trọng thì thào nói.

"Ha ha, Hàn đạo hữu đã chú ý tới. Đại sảnh của đấu giá hội này kỳ thật bản thân là một kiện pháp bảo, có thể tự do phóng to thu nhỏ, hơn nữa bản thân lại chứ thần thông không gian. Không gian trong thiên điện gấp mười lần vẻ bên ngoài, đủ để chứa mười vạn người."

Thiết Kiên vừa cười vừa nói.

"Thì ra là thế, trách không được đỉnh kiến trúc này lại có một viên hoàn, thoạt nhìn có vẻ quỷ dị."

Hàn Lập lộ ra vẻ như nghĩ tới điều gì đó.

Cửa vào này mặc dù do ảnh hưởng bởi không gian, muốn đi phải mất nhiều thời gian hơn, nhưng thật sự cũng không lâu lắm.

"Chúng ta có thể lập tức ra khỏi nơi đây."

Thiết Kiên dùng bàn tay to gãi đầu, đã tính trước nói. Hàn Lập chỉ gật đầu, vẫn chưa tiếp lời.

Quả nhiên như lời Thiết Kiên nói, bọ họ chỉ đi như vậy một lát nữa thì lối ra phía trước đột nhiên chợt lóe, kéo gần khoảng cách của bọn họ lại.

Hai người đễ dàng đi vào cửa, đến một khoảng sân rộng rãi. Người nơi đây vô cùng náo nhiệt, phảng phất như khu phố mà người ta hay lui tới. Bốn phía sân là những quang mạc hình trọng, được đặt sát nhau, không ít tu sĩ từ trong quang mạc bước ra. Mà trung tâm sân rộng là một bạch ngọc thạch thai, phía trên là bàn gỗ. Hai gã sai vặt mặc áo xanh, mi thanh mục tú đang đứng cạnh vài tên dị tộc nhân khác, nói điều gì đó.

Hàn Lập đang nhìn đến xuất thần thì Thiết Kiên ôm quyền nói:

"Đạo hữu có việc cứ đi, tại hạ cũng muốn tham quan nơi này một chút."

Hàn Lập cười, khách khí trả lời:

"Vậy Thiết huynh bảo trọng nhé!"

Thiết Kiên sau khi chắp tay thì vội đi về phía trước.

Hàn Lập nhìn bóng lưng đại hán, ánh mắt chớp động vài cái, sau một lúc lâu mới đánh giá ngọc bàn ở trung tâm, bỗng nhiên đi qua. Chỉ một lát sau, hắn đã đi tới gần một ngọc bàn.

Mà lúc này, mọi người đã đi lên thạch thai.

Giờ phút này, Hàn Lập chung quy đã nhìn rõ. Những tộc nhân đi lên thạch thai, mỗi người đều đưa cho hai gã sai vặt một túi cao giai linh thạch, sau đó nhận một khối tiểu phiến màu sắc khác nhau.

Ánh mắt Hàn Lập nhìn theo những người đó không rời, người nọ sau khi đến khoảng sân rộng, đem tiểu phiên huy động vài cái, một quang mạc hình bán viên hiện lên, che dấu toàn thân. Hàn Lập dùng thần niệm quan sát nhưng khi thần niệm vừa tiếp xúc với quang mạc liền bị một tầng cấm chế chặn lại, không thể nhìn thấy thứ gì bên trong. Hiển nhiên quang mạc này là một thứ dùng cho các tu sĩ tới giao dịch. Kể từ đó, cũng không cần lo lắng bị người khác rình rập.

Sau khi Hàn Lập đảo qua bốn phía, mắt thấy quang mạc xung quanh đều chớp lóe không ngừng. Mà cách hắn một khoảng xa có mấy người đang chiếm cứ một khoảng sân rộng, tựa hồ rất là nhốn nháo. Hàn Lập thở dài một hơi, lắc đầu.

Cho dù có bảo vật, muốn tìm người thích hợp để mua thì tuyệt đối giống như mò kim đáy biển. Hắn sẽ không lãng phí nhiều thời gian ở đây. Nếu hắn muốn có Vạn Diệu Đan thì phải kiếm thật nhiều linh thạch trước khi đấu giá diễn ra.

Trong lòng nghĩ như thế, Hàn Lập bắt đầu lặng lẽ đi dọc theo rìa sân, hơn nữa vừa đi vừa cảnh giác, ngẫu nhiên mới có thể đi vào một hai quang mạc, nhưng lại rất nhanh đi ra. Sau một khắc, Hàn Lập vẫn không có thu hoạch gì, lúc này nhướng mày, quyết định quay người lại, đi theo đường cũ đi đến lối vào.

Không biết có phải trùng hợp hay là Hàn Lập cố ý, mà khi hắn lần nữa tiến vào cửa thì trong cửa chỉ có mối một hình hắn mà thôi.

Hàn Lập vừa đi vào, tay áo đột nhiên phất lên, một hắc sắc sa cân hiện ra. Tiếp theo "phanh" một tiếng, một đoàn hắc vụ thản nhiên đem Hàn Lập vây vào trong, làm cho thân hình của hắn trở nên mơ hồ.

Một khắc sau, ánh sáng trong hắc vụ chợt lóe, sương mù bỗng nhiên quay cuồng, hóa thành một kiện hắc sắc trường bào, choàng lên người Hàn Lập. Lúc này Hàn Lập mới từ trong sương mù hiện ra.

Khí tức hắn như ẩn như hiện, yếu ớt vô cùng. Nhưng khi hắn vừa bước ra thì lộ ra một khuôn mặt nho sinh tái nhợt. Chỉ trong chốc lát, Hàn Lập biến ảo cả dung mạo lẫn trang phục.

Bất động thanh sắc, Hàn Lập không chút hoang mang đi ra cửa, cùng vài tên dị tộc nhân khác sánh vai.

Lam bào vệ sĩ chỉ nhìn lướt qua Hàn Lập nên sẽ không thấy điều gì bất thường. Hàn Lập nghênh ngang tiêu sái đi vào trong thiên điện. Đây cũng là một khoảng sân rộng nhưng tình hình bên trong lại làm cho Hàn Lập có chút ngẩn ra.

Nơi đây nhân số mặc dù không ít nhưng tất cả đều tập trung tại sân rộng.

Tại một chỗ cách đó không xa là một khối thạch bách cao chừng hơn mười trượng, phía trên chớp động ngân sắc văn tự, tất cả đám tộc nhân này đều nhìn lên thạch bích. Mà phía sau thạch bích là mười mấy gian nhà, vây xung quanh một tòa lầu các ngọc ốc. Mỗi một gian đều trong suốt sáng long lanh, trắng như tuyết.

Nhưng những phòng này lại có bạch quang mang chớp động, bị một mảnh quang hà che lấp. Lầu các ở trung tâm màu đỏ đậm bị một tầng khói xanh bao phủ, mơ hồ phát ra mùi hương phảng phất như không phải vật ở nhân gian.

Những người nhìn thạch bích này, thỉnh thoảng có người đi vào trong ngọc ốc, nhưng sau khi đi ra, có người thần sắc âm tình bất định, có người uể oải buồn bực, có người thì vô cùng hưng phấn. Hàn Lập sau khi thấy rõ tình hình thì không chần chừ đi về phía một khối thạch bích.

Nhưng lúc này, một khối thạch bích gần đó, một nữ tử dáng người thon thả bỗng nhiên xoay người lại, đồng dạng cũng đi về phía thạch bích mà Hàn Lập đang đi đến.

Ánh mắt Hàn Lập sau khi đảo qua nữ tử này, thân hình chấn động, không cách nào giữ được bình tĩnh, sắc mặt đại biến.

Nử tử này mặc một thân lam sắc trường bào, khuôn mặt xinh xắn nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, vẫn chưa phát hiện ra Hàn Lập, trực tiếp đi đến thạch bích, sau đó đôi mi thanh tú nhíu lại nhìn.

"Sao có thể là nàng, không thể nào. Trên thế gian thật sự có người giống như thế sao?"

Hàn Lập hoàn toàn đứng lại, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn lam bào nữ tử không chớp, dùng thanh âm chỉ có mình nghe được thì thào lẩm bẩm không ngừng.

Hàn Lập cứ như thế thất thố nhìn lam bào nữ tử, làm cho nữ tử này dường như cảm ứng được gì đó, theo tiềm thức quay lại nhìn, vừa đúng lúc ánh mắt chạm với Hàn Lập.