Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1676 : Ám thú rừng rậm
Ngày đăng: 13:03 19/04/20
"Không tốt, hung cầm này khẳng định không kém Trấn Hải Viên. Nhanh chạy thôi, chỗ này không an toàn."
Vừa thấy cảnh này, ngọc dung Liễu Thuý Nhi biến đổi liên tục, tiếp theo không chút do dự bắt quyết niệm chú hoá thành một đạo lam hồng phá không mà chạy.
Không cần nữ tử này nhắc nhở, Hàn Lập và Thạch Côn cũng biết một khi hai thượng cổ hung vật này tranh đấu, vô luận là uy lực hay phạm vi ảnh hưởng hiển nhiên đều xa hơn so với âm ba lúc trước. Hai người cơ hồ hoá thành hai đạo kinh hồng theo sát áo choàng nữ tử bay nhanh về phía chân trời.
Ba đạo độn quang chỉ một chút đã biến mất ở cuối chân trời.
Ngay khi ba người vừa rời đi, chỗ cũ đột nhiên phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Tiếp theo, tiếng cuồng phong đan vào nhau, tiếng xé gió kinh thiên một chút liền trấn áp cả tiếng hét điên cuồng của Trấn Hải Viên và cự điểu. Cơ hồ đồng thời lúc đó, một ngọn sóng cao ngàn trượng nổi lên, chỉ một lát đã bao phủ hoàn toàn chỗ ba người Hàn Lập đứng lúc nãy.
Lúc này ba người Hàn Lập đã độn ra xa mấy trăm dặm, sau đó thay đổi phương hướng đi đường vòng lần nữa bay về phía đại lục.
"Nghiễm Hàn Giới quả nhiên đúng như lời đồn đại, có nhiều thượng cố mãnh thú đã sớm tuyệt diệt tại Linh giới."
"Nếu dọc đường đi cứ gặp phải chúng thì đừng nói là tìm ra cấm chế chi địa mà sợ rằng nửa đường đã đi đời nhà ma hết."
Sau khi ba người bình yên bay lên đại lục, Thạch Côn thở ra một hơi, trong độn quang thì thào nói. Mặc dù thanh âm của hắn không lớn nhưng bằng vào tu vi của Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi thì vẫn nghe rõ ràng.
"Giới này mặc dù có một số thượng cổ mãnh thú nhưng cũng không nhiều lắm. Hơn phân nửa là do vận khí chúng ta xui xẻo đâm đầu vào trường tranh đấu của chúng."
Liễu Thuý Nhi lắc lắc đầu nói.
"Vận khí xui xẻo? Đây đúng là báo hiệu của một khởi đầu không tốt đẹp gì."
Thạch Côn lắc đầu, bộ dáng không cho là đúng.
"Người tu tiên chúng ta vốn dĩ nghịch thiên mà đi, đối với những điều mê tín đó tuy không thể không tin nhưng cũng không nên hoàn toàn tin tưởng."
Liễu Thuý Nhi cười khẽ nói.
"Hắc hắc! Hy vọng là thế."
Thạch Côn cười hắc hắc nói.
Liễu Thuý Nhi thấy bộ dáng từ chối ý kiến của đại hán cũng không có ý tứ khuyên bảo, ngược lại quay đầu nói với Hàn Lập:
"Hàn huynh, hiện tại chúng ta cần xác định vị trí của chúng ta trong giới này. Xin Hàn huynh hộ pháp cho hai người chúng ta một lát."
Trải qua chuyện lúc trước, Liễu Thuý Nhi rõ ràng đã trở nên khách khí hơn đối với Hàn Lập vài phần.
"Việc này không thành vấn đề."
Hàn Lập cũng có chút tò mò đối với việc xác định vị trí của hai người, không suy nghĩ thêm liền gật đầu nói. Tiếp theo, hắn hoá thành một đạo thanh quang phóng lên cao, một chút liền bay lên trên trăm trượng mới lần nữa thu liễm độn quang lại, thân hình từ trong độn quang hiện ra rồi sau đó triển khai thần niệm bao phủ phạm vi hơn mười dặm.
"Thạch đạo hữu, chúng ta bắt đầu thôi."
Liễu Thuý Nhi hài lòng gật đầu nói với Thạch Côn.
"Ha ha, Thạch mỗ đã sớm chuẩn bị xong rồi."
Thạch Côn không chút do dự trả lời. Vì thế, Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn bay về hai phía, sau vài lần chớp động liền dừng lại cách nhau hơn mười trượng. Vị trí hai người và Hàn Lập lúc này vừa khéo tạo thành một tam giác thật lớn.
Khác với Hàn Lập, áo choàng nữ tử và Thạch Côn đều tự vung tay lên không trung, nhất thời một kiện bạch sắc viên bàn và một hoàng sắc quyển trục từ tay hai người bay ra.
Liễu Thuý Nhi bắt quyết, miệng lầm bầm. Viên bàn thoáng một cái liền cuồng trướng gấp mười lần, biến thành một luân minh nguyệt bàn cực lớn. Sau đó hoàng sắc quang hà bỗng tuôn ra, cả quyển trục liền biến mất.
Sau một khắc, phương viên hơn trăm trượng bỗng hiện ra hoàng quang, tiếp theo tất cả quang điểm đại phóng linh quang hoà thành một thể, tạo thành một hoàng sắc quang mạc che cả bầu trời.
Thạch Côn thấy vậy, miệng khẽ quát một tiếng, đưa tay điểm một chỉ lên minh nguyệt trên không trung. Minh nguyệt lưu chuyển hào quang, sau một tiếng vù vù thì chui vào trong hoàng sắc quang mạc.
Tiếp theo, tiếng niệm chú từ trong miệng của Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn cùng lúc vang lên.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Trong hoàng sắc quang mạc phát ra tiếng xé gió thật lớn, cảnh tượng núi sông hiện lên nhìn chỉ nhỏ như hạt đậu nhưng hết lần này đến lần khác lại rất sống động, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra giống y hệt như bên ngoài.
Nhưng cảnh tượng này đều hoá thành một khối, huyền diệu vô cùng, thật sự khó có thể dùng lời để diễn tả.
"Đây là..."
Hàn Lập hiển nhiên đã xem rõ ràng thứ trong quang mạc, hai mắt híp lại, mở miệng hỏi một câu.
"Đây là Nghiễm Hàn Đồ, là gia sư và Đoạn tiền bối khi tiến vào Nghiễm Hàn Giới và tham khảo tàn đồ của tiền nhân luyện chế mà thành. Tuy không phải là toàn bộ khu vực trong Nghiễm Hàn Giới nhưng cũng có ghi lại mười bảy mười tám khu vực trong đó."
Liễu Thuý Nhi nhẹ nhàng nói.
"Bất quá, chúng ta có thật sự đang ở khu vực trong bản đồ này hay không thì phải thử một lần, vạn nhất không phải thì chỉ sợ rằng có chút phiền toái."
Thạch Côn nói, tiếp theo điểm một chỉ lên quang mạc trên hư không.
Nhất thời, địa đồ đại phóng quang mang, đột nhiên một điểm nhỏ từ trong bản đồ hiện lên, sau đó lơ lửng giữa không trung.
"Tìm được rồi, chúng ta đang ở rìa của Vạn Cầm Lĩnh. Nói như vậy thì hải vực mới vừa rồi chúng ta đã đi qua chính là Bát Hung Hải."
Liễu Thuý Nhi thấy khu vực mà bạch sắc quang cầu chỉ ra, thanh âm có chút run rẩy nói.
"Vạn Cầm Lĩnh, Bát Hung Hải! Hoá ra chúng ta ở khu vực này."
Sắc mặt của Thạch Côn cũng đại biến.
Hàn Lập đứng ở trên không trung nghe nói như thế, không khỏi hít vào một ngụm lương khí. Nếu bọn họ chuẩn bị tiến vào Nghiễm Hàn Giới thì hiển nhiên trước đó cũng đọc qua rất nhiều điển tịch về những hiểm địa trong Nghiễm Hàn Giới để tránh đi vào rồi phải bỏ lại cái mạng nhỏ lại.
Thế nhưng Vạn Cầm Lĩnh và Bát Hung Hải đúng là hai khu vực hung địa nổi danh.
Tên như ý nghĩa, Bát Hung Hải tự nhiên là hải vực mà bọn họ mới đi qua, nghe nói ở đó có tám thượng cổ mãnh thú. Mà Vạn Cầm Lĩnh thì lại có đến mấy vạn linh cầm, thậm chí cũng có ba con thượng cổ mãnh thú trú ngụ, uy danh cũng không kém chút nào so với Trấn Hải Viên.
Hai khu vực này nằm gần nhau, nếu đi lầm vào thì vạn nhất vận khí không tốt, kết quả chỉ có một.
Chẳng những Hàn Lập và Thạch Côn nhíu mày, mà ngay cả Liễu Thuý Nhi cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào quang mạc thật lớn kia, nhất thời không biết phải nói gì.
"Ta cũng không nghĩ xông vào Vạn Cầm Lĩnh, không cần nói đến ba con thượng cổ hung cầm bên trong, chỉ cần những linh cầm khác phát hiện ra chúng ta thì cũng đủ để cho ba chúng ta không có chỗ chôn rồi."
Thần sắc Thạch Côn âm trầm nói.
"Vạn Cầm Lĩnh đích xác là vô cùng hung hiểm. Mặc dù chúng ta đã đi qua Bát Hung Hải mà không gặp nguy hiểm gì nhưng không đại biểu cho tại Vạn Cầm Lĩnh cũng đồng dạng may mắn như thế, phải tìm đường khác ly khai nơi này thôi."
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, biểu lộ ra thái độ của mình.
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Liễu Thuý Nhi cũng nhẹ thở dài một hơi, ánh mắt sau khi đảo qua Hàn Lập và Thạch Côn thì không thể không gật đầu đồng ý.
Thấy Liễu Thuý Nhi cũng đồng ý với ý kiến của Hàn Lập, thần sắc Thạch Côn tuy tốt hơn một chút nhưng sau khi đảo mắt qua quang mạc thật lớn kia thì vẫn nhíu mày lại.
"Địa vực hai bên Vạn Cầm Lĩnh, một nơi là Lam Dương sa mạc, một nơi là Âm Thú sâm lâm. Lam Dương sa mạc thì không nên bàn tới, đối với những người chưa tiến giai thánh tộc như chúng ta thì so với Vạn Cầm Lĩnh còn muốn hung hiểm hơn nhiều. Dựa theo những gì trên điển tịch ghi lại, nơi này có ánh nắng quỷ dị, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể phơi nắng nửa ngày liền hoá thành tro bụi. Mà Ám Thú sâm lâm thì nghe nói có bộ tộc Ám Thú đã sớm tuyệt diệt tại Linh giới. Ám Thú này vào ban đêm thì thực lực của chúng có thể bạo tăng mấy lần, đồng dạng cũng nguy hiểm không nhỏ. Nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn khu vực này mà thôi."
Liễu Thuý Nhi chỉ vào quang mạc, chậm rãi nói.
"Không được, mặc dù miêu tả về Ám Thú trong điển tịch vô cùng ít nhưng có thể nhìn ra loại dị thú này vô cùng khó chơi, tiến vào Âm Thú sâm lâm rất nguy hiểm. Hay là cứ trực tiếp quanh quẩn ở khu vực này đi."
Thạch Côn nghe vậy, cuống quýt phản đối.
"Không được, cấm chế chi địa nguyên bổn cách chúng ta rất xa, cho dù toàn lực chạy đi cũng phải tổn hao mất ba bốn tháng. Vạn nhất dọc đường gặp trở ngại khác thì thời gian còn lâu hơn. Ma quanh quẩn trong Vạn Cầm Lĩnh này thì phỏng chừng thời gian mất hơn nửa tháng, mà sau đó mà muốn vượt qua Âm Thú sâm lâm thì cũng phải mất thêm gần hai tháng, cộng thêm chúng ta còn cần hai tháng đột phá bình cảnh nữa. Nói như vậy thì làm sao có thể kịp thời chạy tới nơi đó để bài trừ cấm chế."
Lúc này đây, Liễu Thuý Nhi lại không có ý nhượng bộ, lạnh lùng nói.
Vừa nghe Liễu Thuý Nhi nói vậy, thần sắc Thạch Côn vừa động, lộ ra vẻ chần chờ không quyết.
"Ám Thú sâm lâm mặc dù có chút quỷ dị và nguy hiểm nhưng không phải trước đây chưa có người thông qua. Mặc kệ thế nào thì thông qua điển tịch chúng ta cũng biết một vài thủ đoạn đối phó với đám âm thú, như thế hẳn là có thêm vài phần nắm chắc so với người thông trước kia. Huống hồ, nếu lần này tay trắng trở về, Thạch đạo hữu không sợ Đoạn tiền bối sẽ nghiêm trị sao?"
Liễu Thuý Nhi nhìn chằm chằm vào Thạch Côn, hai con mắt toả ra ánh mắt băng hàn nói.
Thạch Côn trầm ngâm một lúc nhưng một lát sau đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lập trên không trung hỏi một câu:
"Hàn huynh, ngươi có đề nghị gì không?"
"Hàn mỗ là do hai vị tiền bối mời tới trợ giúp hai vị, từ chỗ hai vị tiền bối đã thu được lợi ích không nhỏ, chỉ cần hai vị đạo hữu thống nhất ý kiến thì tại hạ đi đâu cũng được."
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài lần, bất động thanh sắc trả lời.
"Được rồi, nếu Hàn huynh và Liễu tiên tử không e ngại Ám Thú sâm lâm thì Thạch mỗ cũng muốn xem thử ám thú trong lời đồn đó như thế nào."
Thạch Côn sau khi tự định giá một lát, đột nhiên cuồng tiếu nói.
Vừa thấy cảnh này, ngọc dung Liễu Thuý Nhi biến đổi liên tục, tiếp theo không chút do dự bắt quyết niệm chú hoá thành một đạo lam hồng phá không mà chạy.
Không cần nữ tử này nhắc nhở, Hàn Lập và Thạch Côn cũng biết một khi hai thượng cổ hung vật này tranh đấu, vô luận là uy lực hay phạm vi ảnh hưởng hiển nhiên đều xa hơn so với âm ba lúc trước. Hai người cơ hồ hoá thành hai đạo kinh hồng theo sát áo choàng nữ tử bay nhanh về phía chân trời.
Ba đạo độn quang chỉ một chút đã biến mất ở cuối chân trời.
Ngay khi ba người vừa rời đi, chỗ cũ đột nhiên phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Tiếp theo, tiếng cuồng phong đan vào nhau, tiếng xé gió kinh thiên một chút liền trấn áp cả tiếng hét điên cuồng của Trấn Hải Viên và cự điểu. Cơ hồ đồng thời lúc đó, một ngọn sóng cao ngàn trượng nổi lên, chỉ một lát đã bao phủ hoàn toàn chỗ ba người Hàn Lập đứng lúc nãy.
Lúc này ba người Hàn Lập đã độn ra xa mấy trăm dặm, sau đó thay đổi phương hướng đi đường vòng lần nữa bay về phía đại lục.
"Nghiễm Hàn Giới quả nhiên đúng như lời đồn đại, có nhiều thượng cố mãnh thú đã sớm tuyệt diệt tại Linh giới."
"Nếu dọc đường đi cứ gặp phải chúng thì đừng nói là tìm ra cấm chế chi địa mà sợ rằng nửa đường đã đi đời nhà ma hết."
Sau khi ba người bình yên bay lên đại lục, Thạch Côn thở ra một hơi, trong độn quang thì thào nói. Mặc dù thanh âm của hắn không lớn nhưng bằng vào tu vi của Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi thì vẫn nghe rõ ràng.
"Giới này mặc dù có một số thượng cổ mãnh thú nhưng cũng không nhiều lắm. Hơn phân nửa là do vận khí chúng ta xui xẻo đâm đầu vào trường tranh đấu của chúng."
Liễu Thuý Nhi lắc lắc đầu nói.
"Vận khí xui xẻo? Đây đúng là báo hiệu của một khởi đầu không tốt đẹp gì."
Thạch Côn lắc đầu, bộ dáng không cho là đúng.
"Người tu tiên chúng ta vốn dĩ nghịch thiên mà đi, đối với những điều mê tín đó tuy không thể không tin nhưng cũng không nên hoàn toàn tin tưởng."
Liễu Thuý Nhi cười khẽ nói.
"Hắc hắc! Hy vọng là thế."
Thạch Côn cười hắc hắc nói.
Liễu Thuý Nhi thấy bộ dáng từ chối ý kiến của đại hán cũng không có ý tứ khuyên bảo, ngược lại quay đầu nói với Hàn Lập:
"Hàn huynh, hiện tại chúng ta cần xác định vị trí của chúng ta trong giới này. Xin Hàn huynh hộ pháp cho hai người chúng ta một lát."
Trải qua chuyện lúc trước, Liễu Thuý Nhi rõ ràng đã trở nên khách khí hơn đối với Hàn Lập vài phần.
"Việc này không thành vấn đề."
Hàn Lập cũng có chút tò mò đối với việc xác định vị trí của hai người, không suy nghĩ thêm liền gật đầu nói. Tiếp theo, hắn hoá thành một đạo thanh quang phóng lên cao, một chút liền bay lên trên trăm trượng mới lần nữa thu liễm độn quang lại, thân hình từ trong độn quang hiện ra rồi sau đó triển khai thần niệm bao phủ phạm vi hơn mười dặm.
"Thạch đạo hữu, chúng ta bắt đầu thôi."
Liễu Thuý Nhi hài lòng gật đầu nói với Thạch Côn.
"Ha ha, Thạch mỗ đã sớm chuẩn bị xong rồi."
Thạch Côn không chút do dự trả lời. Vì thế, Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn bay về hai phía, sau vài lần chớp động liền dừng lại cách nhau hơn mười trượng. Vị trí hai người và Hàn Lập lúc này vừa khéo tạo thành một tam giác thật lớn.
Khác với Hàn Lập, áo choàng nữ tử và Thạch Côn đều tự vung tay lên không trung, nhất thời một kiện bạch sắc viên bàn và một hoàng sắc quyển trục từ tay hai người bay ra.
Liễu Thuý Nhi bắt quyết, miệng lầm bầm. Viên bàn thoáng một cái liền cuồng trướng gấp mười lần, biến thành một luân minh nguyệt bàn cực lớn. Sau đó hoàng sắc quang hà bỗng tuôn ra, cả quyển trục liền biến mất.
Sau một khắc, phương viên hơn trăm trượng bỗng hiện ra hoàng quang, tiếp theo tất cả quang điểm đại phóng linh quang hoà thành một thể, tạo thành một hoàng sắc quang mạc che cả bầu trời.
Thạch Côn thấy vậy, miệng khẽ quát một tiếng, đưa tay điểm một chỉ lên minh nguyệt trên không trung. Minh nguyệt lưu chuyển hào quang, sau một tiếng vù vù thì chui vào trong hoàng sắc quang mạc.
Tiếp theo, tiếng niệm chú từ trong miệng của Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn cùng lúc vang lên.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Trong hoàng sắc quang mạc phát ra tiếng xé gió thật lớn, cảnh tượng núi sông hiện lên nhìn chỉ nhỏ như hạt đậu nhưng hết lần này đến lần khác lại rất sống động, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra giống y hệt như bên ngoài.
Nhưng cảnh tượng này đều hoá thành một khối, huyền diệu vô cùng, thật sự khó có thể dùng lời để diễn tả.
"Đây là..."
Hàn Lập hiển nhiên đã xem rõ ràng thứ trong quang mạc, hai mắt híp lại, mở miệng hỏi một câu.
"Đây là Nghiễm Hàn Đồ, là gia sư và Đoạn tiền bối khi tiến vào Nghiễm Hàn Giới và tham khảo tàn đồ của tiền nhân luyện chế mà thành. Tuy không phải là toàn bộ khu vực trong Nghiễm Hàn Giới nhưng cũng có ghi lại mười bảy mười tám khu vực trong đó."
Liễu Thuý Nhi nhẹ nhàng nói.
"Bất quá, chúng ta có thật sự đang ở khu vực trong bản đồ này hay không thì phải thử một lần, vạn nhất không phải thì chỉ sợ rằng có chút phiền toái."
Thạch Côn nói, tiếp theo điểm một chỉ lên quang mạc trên hư không.
Nhất thời, địa đồ đại phóng quang mang, đột nhiên một điểm nhỏ từ trong bản đồ hiện lên, sau đó lơ lửng giữa không trung.
"Tìm được rồi, chúng ta đang ở rìa của Vạn Cầm Lĩnh. Nói như vậy thì hải vực mới vừa rồi chúng ta đã đi qua chính là Bát Hung Hải."
Liễu Thuý Nhi thấy khu vực mà bạch sắc quang cầu chỉ ra, thanh âm có chút run rẩy nói.
"Vạn Cầm Lĩnh, Bát Hung Hải! Hoá ra chúng ta ở khu vực này."
Sắc mặt của Thạch Côn cũng đại biến.
Hàn Lập đứng ở trên không trung nghe nói như thế, không khỏi hít vào một ngụm lương khí. Nếu bọn họ chuẩn bị tiến vào Nghiễm Hàn Giới thì hiển nhiên trước đó cũng đọc qua rất nhiều điển tịch về những hiểm địa trong Nghiễm Hàn Giới để tránh đi vào rồi phải bỏ lại cái mạng nhỏ lại.
Thế nhưng Vạn Cầm Lĩnh và Bát Hung Hải đúng là hai khu vực hung địa nổi danh.
Tên như ý nghĩa, Bát Hung Hải tự nhiên là hải vực mà bọn họ mới đi qua, nghe nói ở đó có tám thượng cổ mãnh thú. Mà Vạn Cầm Lĩnh thì lại có đến mấy vạn linh cầm, thậm chí cũng có ba con thượng cổ mãnh thú trú ngụ, uy danh cũng không kém chút nào so với Trấn Hải Viên.
Hai khu vực này nằm gần nhau, nếu đi lầm vào thì vạn nhất vận khí không tốt, kết quả chỉ có một.
Chẳng những Hàn Lập và Thạch Côn nhíu mày, mà ngay cả Liễu Thuý Nhi cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào quang mạc thật lớn kia, nhất thời không biết phải nói gì.
"Ta cũng không nghĩ xông vào Vạn Cầm Lĩnh, không cần nói đến ba con thượng cổ hung cầm bên trong, chỉ cần những linh cầm khác phát hiện ra chúng ta thì cũng đủ để cho ba chúng ta không có chỗ chôn rồi."
Thần sắc Thạch Côn âm trầm nói.
"Vạn Cầm Lĩnh đích xác là vô cùng hung hiểm. Mặc dù chúng ta đã đi qua Bát Hung Hải mà không gặp nguy hiểm gì nhưng không đại biểu cho tại Vạn Cầm Lĩnh cũng đồng dạng may mắn như thế, phải tìm đường khác ly khai nơi này thôi."
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, biểu lộ ra thái độ của mình.
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Liễu Thuý Nhi cũng nhẹ thở dài một hơi, ánh mắt sau khi đảo qua Hàn Lập và Thạch Côn thì không thể không gật đầu đồng ý.
Thấy Liễu Thuý Nhi cũng đồng ý với ý kiến của Hàn Lập, thần sắc Thạch Côn tuy tốt hơn một chút nhưng sau khi đảo mắt qua quang mạc thật lớn kia thì vẫn nhíu mày lại.
"Địa vực hai bên Vạn Cầm Lĩnh, một nơi là Lam Dương sa mạc, một nơi là Âm Thú sâm lâm. Lam Dương sa mạc thì không nên bàn tới, đối với những người chưa tiến giai thánh tộc như chúng ta thì so với Vạn Cầm Lĩnh còn muốn hung hiểm hơn nhiều. Dựa theo những gì trên điển tịch ghi lại, nơi này có ánh nắng quỷ dị, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể phơi nắng nửa ngày liền hoá thành tro bụi. Mà Ám Thú sâm lâm thì nghe nói có bộ tộc Ám Thú đã sớm tuyệt diệt tại Linh giới. Ám Thú này vào ban đêm thì thực lực của chúng có thể bạo tăng mấy lần, đồng dạng cũng nguy hiểm không nhỏ. Nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn khu vực này mà thôi."
Liễu Thuý Nhi chỉ vào quang mạc, chậm rãi nói.
"Không được, mặc dù miêu tả về Ám Thú trong điển tịch vô cùng ít nhưng có thể nhìn ra loại dị thú này vô cùng khó chơi, tiến vào Âm Thú sâm lâm rất nguy hiểm. Hay là cứ trực tiếp quanh quẩn ở khu vực này đi."
Thạch Côn nghe vậy, cuống quýt phản đối.
"Không được, cấm chế chi địa nguyên bổn cách chúng ta rất xa, cho dù toàn lực chạy đi cũng phải tổn hao mất ba bốn tháng. Vạn nhất dọc đường gặp trở ngại khác thì thời gian còn lâu hơn. Ma quanh quẩn trong Vạn Cầm Lĩnh này thì phỏng chừng thời gian mất hơn nửa tháng, mà sau đó mà muốn vượt qua Âm Thú sâm lâm thì cũng phải mất thêm gần hai tháng, cộng thêm chúng ta còn cần hai tháng đột phá bình cảnh nữa. Nói như vậy thì làm sao có thể kịp thời chạy tới nơi đó để bài trừ cấm chế."
Lúc này đây, Liễu Thuý Nhi lại không có ý nhượng bộ, lạnh lùng nói.
Vừa nghe Liễu Thuý Nhi nói vậy, thần sắc Thạch Côn vừa động, lộ ra vẻ chần chờ không quyết.
"Ám Thú sâm lâm mặc dù có chút quỷ dị và nguy hiểm nhưng không phải trước đây chưa có người thông qua. Mặc kệ thế nào thì thông qua điển tịch chúng ta cũng biết một vài thủ đoạn đối phó với đám âm thú, như thế hẳn là có thêm vài phần nắm chắc so với người thông trước kia. Huống hồ, nếu lần này tay trắng trở về, Thạch đạo hữu không sợ Đoạn tiền bối sẽ nghiêm trị sao?"
Liễu Thuý Nhi nhìn chằm chằm vào Thạch Côn, hai con mắt toả ra ánh mắt băng hàn nói.
Thạch Côn trầm ngâm một lúc nhưng một lát sau đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lập trên không trung hỏi một câu:
"Hàn huynh, ngươi có đề nghị gì không?"
"Hàn mỗ là do hai vị tiền bối mời tới trợ giúp hai vị, từ chỗ hai vị tiền bối đã thu được lợi ích không nhỏ, chỉ cần hai vị đạo hữu thống nhất ý kiến thì tại hạ đi đâu cũng được."
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài lần, bất động thanh sắc trả lời.
"Được rồi, nếu Hàn huynh và Liễu tiên tử không e ngại Ám Thú sâm lâm thì Thạch mỗ cũng muốn xem thử ám thú trong lời đồn đó như thế nào."
Thạch Côn sau khi tự định giá một lát, đột nhiên cuồng tiếu nói.