Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1686 : Truy sát

Ngày đăng: 13:04 19/04/20

Ngay sau đó, đầu Ám thú vương này quay đầu lại nhìn về phía một đầu Tam mục ám thú phía sau, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ có vẻ tức giận.

Con Tam mục ám thú này lập tức gầm nhẹ một tiếng đáp lại, cung kính lui ra sau, thân hình vừa động liền bắn nhanh về phía sau. Sau vài lần chớp động, nó liền biến mất vào trong bóng đêm, Ám thú vương thấy vậy thì mới quay đầu tiếp tục phi đi.

Đối với nó mà nói những người từ bên ngoài xông vào Ám Thú sâm lâm hiển nhiên cực kỳ đáng giận nhưng so với việc truy đuổi mục tiêu thì không quan trọng bằng. Cho nên mặc dù cảm ứng được có vài đầu ngân mục ám thú đã bị trảm sát nhưng nó vẫn truyền lệnh, bố trí một đầu Tam mục ám thú quay lại còn bản thân thì không có chút ý tứ quay về.

Trở lại trận chiến bên kia.

Mới vừa rồi bởi vì thanh thế do nguyên từ hợp kích bí thuật và ngân mang do cự thú thả ra tạo thành quá lớn, cộng thêm việc Hàn Lập mới vừa rồi thuấn di quá nhanh cho nên hai người Thạch Côn không thể thấy được Hàn Lập đã ra tay giải quyết cự thú trước mắt như thế nào, chỉ có thể mơ hồ thấy có một đạo kim quang chợt loé lên, tiếp theo ngay cả hắc sắc quang mạc hộ thân của cự thú cũng không thể ngăn cản được kim quang, bị chém thành hai nửa mà chết. Khí tức của cự thú này cơ hồ không dưới thánh tộc sơ giai, bị chém chết như vậy thì không khỏi rất khó tin!

Hơn nữa mới vừa rồi trong phút chốc kim quang chớp lên, hai người cảm ứng được thiên địa nguyên khí gần đó phảng phất như bị cự lực gì đó xé rách, tất cả đều tuôn về phía kim quang, tiếp theo cùng với kim quang biến mất.

Điều này làm cho hai người trong lòng không khỏi hoảng sợ một trân.

Có thể điều động được thiên địa nguyên khí thì cũng không phải là việc đáng ngạc nhiên gì nhưng ngay cả khi những tồn tại như bọn họ mà muốn điều động thiên địa nguyên khí thì phải bắt buộc phải bắt quyết một lúc thì mới có thể miễn cưỡng làm được, thậm chí còn có thể thất bại. Nhưng sự thật thì đối phương lại dễ dàng làm được, giống như là ăn cơm vậy. Chẳng lẽ thần thông của đối phương lớn đến mức có thể so sánh với sư phụ của bọn họ? Nếu thật sự là như vậy thì không tránh khỏi quá nghịch thiên a.

Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đều tự định giá trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập không khỏi có chút mất tự nhiên nhưng Hàn Lập thì lại thản nhiên, nét mặt không chút dị sắc nào. Mới vừa rồi hắn điều động pháp tướng dùng Huyền Thiên tàn nhận chém chết cự thú thì đã nhanh tay thu lại pháp tướng, căn bản không để cho hai người nhìn thấy chút gì. Hàn Lập sỡ dĩ không tiếc tổn hao một chút pháp lực đề dùng Huyền Thiên tàn nhận là vì sau khi tinh luyện pháp tướng, hắn muốn thử xem uy lực khi dùng tàn nhận này như thế nào.

Không biết Huyền Thiên tàn nhận tiêu hao ít hay là vì pháp tướng có thể khống chế pháp lực tiêu hao mà thiên địa nguyên khí thu nạp để chém chết cự thú này chẳng những dễ dàng hơn trước mấy lần mà tiêu hao lại chưa tới một phần ba lúc trước.

Mặc dù trong quá trình này hắn cố ý khống chế uy lực của Huyền Thiên tàn nhận còn một nửa nhưng kết quả vẫn làm Hàn Lập hài lòng không thôi. Bởi vì lần trước vận dụng Huyền Thiên quả thực một lần đã khiến cho pháp lực hắn tổn hao không ít, nếu không phải mất mấy năm khôi phục thì không thể khôi phục được, nếu không phải rơi vào hiểm cảnh thì cũng không dám tuỳ tiện sử dụng.

Tâm niệm Hàn Lập chuyển động nhanh chóng, bàn tay trảo về phía thi thể của cự thú một cái, nhất thời một phiến hôi quang bay ra, đem thi thể kia quét sạch không còn một mảnh chỉ chừa lại bốn viên ngân châu thật lớn.

Đúng là nội đan của Tam mục ám thú.

Hàn Lập nhíu mày, đang muốn thu nội đan lại thì từ trong tay áo truyền đến một tiếng gầm nhẹ đầy hưng phấn.

Hắn có chút ngẩn ra nhưng sau đó tay áo liền run lên. Một đạo kim ảnh hoá thành mấy đạo tàn ảnh từ trong tay áo bay ra, sau đó hợp lại hiện ra một đầu tiểu thú ngoài thân trải rộng kim văn.

Đúng là Báo Lân thú!

Con thú này từ sau khi tiến giai lên Hoá Thần Kỳ thì một mực ở trong túi linh thú của Hàn Lập khổ tu, cùng với việc ăn vô số linh đan diệu dược thì nó dã sớm tiến lên Hoá Thần trung kỳ, thậm chí đã gần đạt đến Hoá Thần hậu kỳ. Bất quá ngay cả như vậy, lấy thần thông hiện tại của nó thì cũng không giúp được Hàn Lập bao nhiêu.

Những trận tranh đấu gần đây hắn vẫn không gọi nó ra nhưng hiện tại nó lại hưng phấn như thế, Hàn Lập hiển nhiên thả nó ra.

Báo Lân thú sau khi hiện thân thì lập tức bay đi, chỉ thấy tàn ảnh hiện ra liền nuốt trọn bốn khoả nội đan của Tam nhãn ám thú vào trong bụng, sau đó xoay người bay vụt trở về rơi xuống bên cạnh Hàn Lập, sau đó nó dùng lông mao trên đầu nhẹ nhẹ cạ vào Hàn Lập vài cái, khẽ kêu lên có vẻ cực kỳ thân thiết đối với Hàn Lập.

Hàn Lập thấy cảnh này, thần sắc vừa động, bàn tay lật lại, ngân quang chợt loé, trong lòng bàn tay bỗng nhiên có thêm ba viên châu giống những viên ngân châu mà Báo Lân thú nuốt vào lúc trước. Hai mắt của tiểu thú nhất thời sáng ngời, cơ hồ không cần suy nghĩ gì thêm, thân hình nhoáng lên một cái lần nữa hoá thành một đám tàn ảnh nuốt ba nội đan vào trong bụng, sau đó gầm nhẹ không thôi, tựa hồ đầy vui mừng.

Hàn Lập mỉm cười.

Mặc dù không biết vì sau nó coi trọng nội đan của đám ngân mục ám thú như thế, lúc trước không chút phản ứng nào với nội đan của ám thú bình thường nhưng đối với việc nuốt vào một lúc nhiều nội đan của đám ngân mục ám thú như vậy thì hiển nhiên chỉ có lợi chứ không có hại.

Hàn Lập không nói gì, tay áo lần nữa run lên, một mảnh thanh sắc quang hà bay ra bao lấy tiểu thú, thân hình tiểu thú thoáng một cái liền quỷ dị biến mất trong thanh quang, lần nữa bị thu vào trong linh thú hoàn.

Về phần nội đan gì đó có hiệu dụng hay không thì hiển nhiên phải chờ nó tiêu hoá xong thì mới biết được. Mà lúc này, Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn sau khi thấy báo lân thú nuốt đám nội đan thì nhìn nhau một cái rồi rốt cục cũng bay về phía Hàn Lập, đến khi cách Hàn Lập vài trượng thì mới dừng lại

Áo choàng nữ tử cười duyên, nhẹn nói:

"Đa tạ Hàn huynh ra tay, nếu không những đầu ám thú này khó chơi như thế lại còn có thể tự do hợp thể thì ta và Thạch Côn đạo hữu sợ rằng chỉ có thể táng mạng tại đây."

"Không sai, thần thông cùa Hàn huynh to lớn như thế thật sự làm hai người chúng ta cảm thấy xấu hổ không thôi. Nếu không phải giới này tuyệt không cho phép tồn tại ngoài thánh giai tiến nhập thì Thạch mỗ thật sự nghĩ rằng đạo hữu là một vị tiền bối nào đó chứ."

Vô luận là Liễu Thuý Nhi hay Thạch Côn thì đều có thần thái mang theo vẻ kính ý.

Hàn Lập thấy cảnh này thì chỉ nhìn hai người cười nói:

"Hai vị đạo hữu cần gì phải nói như thế, nếu không có hai vị phân tán hơn nửa sự chú ý của chúng thì Hàn mỗ như thế nào có thể dễ dàng đắc thủ được. Bất quá, nếu tất cả bọn chúng đã chết thì chúng ta không nên ở lâu, có lẽ tiếp theo sẽ có truy binh đuổi tới, chúng ta nên rời đi thật nhanh thì tốt hơn."

"Lời Hàn huynh không sai, mau lên đường thôi!"

Liễu Thuý Nhi nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến nhưng lập tức đồng ý nói.

Thạch Côn hiển nhiên càng không có ý kiến gì, cuống quít gật đầu.

Năm ngày sau, ở một chỗ nào đó trong Ám Thú sâm lâm, Hàn Lập mặt không chút biểu tình, hai tay bắt quyết, bên cạnh là hơn mười khẩu thanh sắc phi kiếm hoá thành một đoá thanh sắc quang liên bắn về phía một con Tam mục ám thú, thanh sắc kiếm quang chớp động, trong nháy mắt đã chém con thú này thành vô số mảnh. Sau lưng hắn, Oa oa đang dùng lam sắc ngọc phiến vỗ về phía một đám ám thú bình thường khác.

Từ trong ngọc phiến, cuồn cuộn tuôn ra lam sắc quang hà, sau vài lần chớp động đã biến đám ám thú này cùng hai đạo hắc ảnh hoá thân của chúng thành một ngọn lam sắc băn sơn, không thể nhúc nhích mảy may.

Mà ở phía xa cũng không ngừng truyền ra tiếng oanh minh, Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn cũng đang đại triển thần uy diệt sát mấy con ám thú còn lại.

Sau hôm diệt sát 7 đầu ngân mục ám thú, khi bọ họ rời khỏi trung tâm Ám Thú sâm lâm thì lại gặp rất nhiều đợt phục kích của ám thú, mỗi một đợt ít thì năm sáu con nhiều thì khoảng tám con. Trong đó cũng không có thêm một đầu ngân mục ám thú nào nữa, nhiều lắm thì chỉ có một con ngân mục ám thú dẫn đầu nên không thể hợp thể biến thân.

Kể từ đó hiển nhiên không thể là đối thủ đám người Hàn Lập, tất cả đều bị giết không còn một mảnh. Bất quá cũng bởi vì vậy mà tốc độ của đám người Hàn Lập hiển nhiên không khỏi chậm lại. Mà lúc này có chút bất đồng, mười mấy con ám thú hợp lại thành một đội, nếu không phải là đám người Hàn Lập dùng một số thần thông tương khắc khác thì sợ rằng đúng là không thể thủ thắng được.

Hàn Lập giơ một ngón tay ra, thanh sắc quang liên phát ra tiếng vù vù, một lát sau liền hoá thành hơn mười khẩu thanh thi bắn nhanh ra, chỉ một lần chớp động đã xuyên thủng qua lam sắc băng sơn kia cả ngàn lỗ. Sau đó hắn chuyển ánh mắt về phía trận chiến bên kia, tiếng xé gió lần nữa vang lên, vô số thanh tì lần nữa bắn nhanh đi.

Mười ngày sau, ngay rìa của Ám Thú sâm lâm, ba đạo nhân ảnh mơ hồ lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích nhìn rừng cây phía đối diện. Ở nơi đó có hơn ba mươi đầu ám thú, trong đó Tam mục ám thú chiếm hơn phân nửa. Sắc mặt Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đều ngưng trọng mà Hàn Lập thì có chút nhíu mày.