Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2369 : Rút đi

Ngày đăng: 13:11 19/04/20

Đột nhiên thân thể mềm mại của Hoa Tây Tiên Tử uốn éo, như đã sớm phòng bị mà quay người lại, nhanh như thiểm điện dùng bàn tay được bao bọc bởi tinh sa nghênh đón.

“Phanh” một tiếng, theo đó cả hai bàn tay hai người thoáng chốc đối chưởng với nhau.

Tinh sa và Kim diễm nổ tung, thân hình cả hai đồng thời chấn động lùi về phía sau mấy bước.

“Ta sớm biết lão quỷ ngươi sẽ dùng chiêu này mà, xem ra ngươi còn chưa nếm đủ đau khổ, ta sẽ khiến ngươi…” Khuôn mặt kiều diễm của Hoa Tây Tiên Tử thoáng chốc trở nên vặn vẹo và tái nhợt đi vài phần, vừa nghiêm nghị nói đối câu bỗng nhiên thay đổi mà biểu lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ. Cả thân thể mềm mại chấn động, trước ngực thoáng chốc chui ra một bàn tay khô gầy màu xanh.

Bàn tay năm ngón thình lình bắt lấy một đứa trẻ đang liều mạng dãy dụa, khuôn mặt và thần thái giống hệt Hoa Tây Tiên Tử, nhưng nét mặt thì đầy vẻ thống khổ.

Thân hình của Vô Cấu Lão Tổ mơ hồ lập tức xuất hiện trước mặt Nguyên Anh của Hoa Tây Tiên Tử một cách quỷ dị, đồng thời lạnh lùng nhìn đối phương không nói gì.

Cùng lúc này, sau lưng nữ tử chấn động hiện ra một hư ảnh màu xanh nhạt tới mức gần như không thể thấy được.

Mà dường như cùng một thời gian, Hỏa Nhân bên trong biển lửa màu vàng vẫn đang phát ra từng đợt công kích Cực Sơn lại chợt “phốc” một tiếng biến mất trong hư không.

Cực Sơn không có gì ngăn cản lập tức đập xuống, toàn bộ biển lửa ầm ầm tán loạn rồi biến mất.

“Thì ra ngươi đã tu luyện thành Thế Linh Đại Pháp, nếu không làm sao ta có thể rơi vào kết cục này được chứ.Nhưng ngươi chớ nên đắc ý, vợ chồng ta và ngươi vốn là đồng mệnh tương liên, ta phải chết ở đây thì ngươi cũng đừng mong tiếp tục sống sót, Chớ quên là phần dưới cơ thể của ngươi mang theo Đồng Mệnh Cấm Chế với ta.” Nguyên Anh của Hoa Tây Tiên Tử dốc sức liều mạng dãy dụa, nhưng căn bản không cách nào thoát được. Một lát sau triệt để tuyệt vọng mà dừng hết thảy cử động lại, từ trong miệng nói ra một câu cực kỳ oán độc với Vô Cấu Lão Tổ.

“Vậy sao, ngươi đã muốn như thế thì cứ yên tâm lên đường đi. Từ mấy năm trước ta đã phá giải xong cấm chế của ngươi rồi, ta một mực nhẫn nhịn tới bây giờ chỉ là vì kiện đồ vật kia trong tay ngươi mà thôi.” Trong mắt Vô Cấu Lão Tổ hiện lên vẻ kỳ quái, nhưng miệng vẫn đờ đẫn nói.

“Điều đó không có khả năng. A….. “

Nguyên Anh của Hoa Tây Tiên Tử cả kinh, điên cuồng hét lớn, nhưng chỉ kịp kêu lên một tiếng thì bóng người màu xanh phía sau chợt “phôc” một cái triệt để biến thành Hỏa Nhân màu vàng bổ nhào lên phía trước, đem toàn bộ Nguyên Anh và cả thân hình của nàng ta bao vây bên trong, lập tức thiêu đốt toàn bộ thành tro bụi.

Đồng tử Vô Cấu Lão Tổ khẽ co rụt lại, nhưng lập tức khuôn mặt không chút biểu cảm phất một tay lên hư không.

Từ bên trong ngọn lửa vàng vang lên tiếng xé gió, từ trong đó bay ra một khối trận bàn màu đen như mực, thoáng chốc đã rơi vào bàn tay lão.

Vô Cấu Lão Tổ cẩn thận đánh giá vật trong tay rồi há miệng thổi.

Lập tức âm thanh trầm muộn truyền lại!

Trận bàn lấy một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng phong hóa, cuối cùng hóa thành một luồng khói đen lơ lửng tại chỗ không tiêu tan.

Vô Cấu lão tổ há miệng khẽ hút, lập tức nuốt toàn bộ đám khói đen vào trong bụng, sau khi kiểm tra thể nội chốc lát, trong mắt mới hiện ra vẻ hài lòng như đã nắm chắc là vậy.

Mà hỏa diễm màu vàng kim ngưng tụ lại một lần nữa hóa thành một bóng người nhạt nhòa màu xanh đứng tại chỗ cũ.

“Phanh” một tiếng.

Thuẫn Cát cuối cùng cũng bị triệt để hòa tan, nhưng ngọn lửa màu bạc vốn đang cuồn cuộn xoắn tới từ bên ngoài bỗng nhiên dừng lại một cách quỷ dị, con Chim Lửa khổng lồ kia cũng thu lại hai cánh mà dừng trên không trung.

Lúc này, ánh mắt của Vô Cấu Lão Tổ mới lóe lên, nhìn về phía Cự Viên khổng lồ cách đó không xa.

Cùng lúc này, Cự Viên do Hàn Lập biến thành cũng đồng dạng đang dùng ánh mắt đầy thâm ý đánh giá vị Vô Cấu Lão Tổ này. Một lát sau mới ông ông mở miệng:

“Tuy không biết giữa quý phu thê có chuyện gì xảy ra, nhưng ta cũng có thể đoán được đại khái một chút. Bây giờ chỉ còn mình ngươi, có còn ý định động thủ nữa hay không?”

“Đương nhiên là không cần thiết nữa rồi. Với bộ dạng hiện tại của ta thế này, công pháp của Thiên Đỉnh chân nhân căn bản cũng không có tác dụng gì. Huống hồ cho tới bây giờ đạo hữu ngay cả một nửa thực lực cũng chưa dùng hết, bản lão tổ tự nhiên sẽ không ngu ngốc đi làm chuyện chọc giận đạo hữu. Lão phu đi trước một bước vậy.” Vô Cấu lão tổ nhàn nhạt nói hai câu, bóng người màu xanh bên cạnh bổ nhào về phái hắn lập tức dung nhập vào cơ thể không thấy bóng dáng, tiếp đó tay áo rung lên, hào quang tỏa ra ngoài thân lập tức hóa thành một luồng cầu vồng phá không bay đi, chỉ sau mấy cái chớp động đã biến mất ở cuối chân trời.

Hàn Lập hơi có vẻ ngoài ý muốn, không ngờ vị Vô Cấu Lão Tổ này lại làm việc dứt khoát như vậy, đương nhiên sẽ không xuất thủ chặn đường làm gì.

Đột nhiên từ phía bên kia vang lên một tiếng nổ mạnh chấn động đất trời.

Trong nội tâm Hàn Lập khẽ động, nhìn trở lại chỉ thấy biển sương mù màu máu phía xa xa đã tản đi không biết từ khi nào, một lần nữa lộ ra Phạm Thánh Kim Thân và Cửu Mục Huyết Thiềm bên trong.

Cả hai chúng đứng cách xa nhau trăm trượng, tuy nhiên một tên thì Kim quang ảm đạm, thiếu mất một đầu và hai tay.

Kẻ còn lại thì toàn thân đầy thương tích, chín con mắt đỏ chỉ còn năm cái có thể mở được, còn lại thì đang chảy máu đầm đìa không ngớt.

Bộ dáng của ca hai hoàn toàn là lưỡng bại câu thương.

Về phần hai nhóm chiến đấu còn lại thì vẫn vang lên tiếng sấm sét ầm ầm không ngừng, bộ dáng khí thế chiến đấu vẫn cao ngất trời.

Nội tâm Hàn Lập cười cười, thân hình Cự Viên khẽ động, định lao tới Huyết Thiềm phía bên kia.

Đúng lúc này, Cửu Mục Huyết Thiềm lại phát ra một tiếng thở dài thật sâu:

“Hàn huynh không cần đánh nữa, lần tranh đấu này ba người bọn ta đã thua, tuyệt đối sẽ không dầy dưa với đồng bạn của đạo hữu nữa.”

Vừa dứt lời, trên người Huyết Thiềm một lần nữa toát ra luồng huyết vụ, những vết thương trên người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khỏi hẳn.

Tiếp theo thân hình Huyết Thiềm tỏa sáng, lăn tròn một vòng dưới đất lập tức khôi phục lại hình người.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, sau đó biến thân Cự Viên cũng gầm nhẹ một tiếng nhanh chóng thu nhỏ lại, từ trong kim quang nhanh chóng khôi phục nguyên hình.

Hai nhóm chiến đấu còn lại tựu nhiên cũng nhìn thấy mọi việc trong mắt.

Mặc dù trong lòng tràn đấy không tình nguyện, nhưng Vạn Hoa Phu Nhân và Thanh Bình đạo nhân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi bảo vật thần thông lại, chủ động lùi ra ngoài phạm vi chiến đâu, độn quang lóe lên đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Minh với sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Tiêu huynh, chúng ta cứ buông tha như vậy hay sao.” Mặt mũi Vạn Hoa phu nhân tràn đầy vẻ không cam lòng hỏi.

“Không thì thế nào, còn có thể làm gì khác hay sao. Không còn Vô Cấu lão tổ và Hoa Tây tiên tử, ba chúng ta ngay cả một tí phần thắng cũng không hề có.” Tiêu Minh chậm rãi nói.

Sắc mặt của Thanh Bình đạo nhân ở bên cạnh cũng biến hóa âm tình bất định mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không nói một lời nào tới trận chiến nữa.

“Hàn đạo hữu, lần này chúng ta nhận thua. Ba người bọn ta cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục lưu lại đây nữa, xin cáo từ.” Tiêu Minh ôm quyền hướng về Hàn Lập, hào quang bên ngoài thân lóe lên, dường như lập tức định mang theo Thanh Bình đạo nhân và Vạn Hoa phu nhân phi độn rời đi.

“Tiêu huynh muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, có phải là quá xem thường tại hạ hay không?” Hàn Lập bỗng nhiên cười lạnh một câu.

Lúc này Hoàng Kim Cự Giải và Băng Phách cũng đã thu hồi công pháp cùng nhau bay tới bên cạnh Hàn Lập.

Trong đó mặt mũi của Băng Phách tràn đầy vẻ vừa vui mừng và sợ hãi.

Cung bạc bên ngoài thân hình Hoàng Kim Cự Giải lóe lên, lập tức hóa thành một vị đạo sĩ trẻ tuổi.

“Ý của Hàn huynh là…” thân hình của Tiêu Minh dừng lại, đồng tử chớp động hỏi một câu.

“Tiêu huynh biết rồi còn cố ý hỏi, chẳng lẽ không định cho tại hạ một chút công đạo hay sao?” Hàn Lập nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.

“Hàn huynh đúng là một chút thiệt thòi cũng không nhận, ba khóa Âm Huyết Tinh này xem như là vật đền bù của ta đi.” Tiêu Minh thở dài một hơi, tay áo run lên bắn ra một cái hộp ngọc lao thẳng về phía Hàn Lập.

Một tay Hàn Lập vung ra liền bắt lấy hộp ngọc vào trong tay, sau khi dùng thần niệm quét qua thì lộ ra vẻ hài lòng gật đầu.

Linh quang lóe ên, hộp ngọc lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Lúc này, Tiêu Minh chắp tay chào Hàn Lập ở trên không, liền biến thành một luồng huyết quang phá không bay đi. Thanh Bình đạo nhân và Vạn Hoa phu nhân thì cùng độn quang theo sát phía sau không nói một lời.

Tuy rằng không thể đạt được y bát trọng bảo của Thiên Đỉnh Chân Nhân, nhưng lúc này vẫn còn cách thời gian đóng cửa của Thiên Đỉnh Cung một chút, nếu nắm chắc vẫn có thể đạt được một vài chỗ tốt ở nơi khác đấy.

Ba người Tiêu Minh tự nhiên sẽ không trì hoãn thêm nữa.

“Đa tạ đại ân của Hàn huynh. Nếu không phải đạo hữu xuất thủ tương trợ thêm một lần nữa, chỉ sợ thiếp thân thật sự phải rơi vào kết cục hồn phi phách tán mất rồi.” Băng Phách thở dài một hơi, thi lễ thật sâu với Hàn Lập, lời nói tràn đầy vẻ cảm kích không hề che dấu.

“Băng Phách đạo hữu không cần quá khách khí, cho dù không nhắc tới nguồn gốc sâu xa giữa ta và người thì chỉ cần nhìn vào thân phận Đại Thừa cùng thuộc Nhân Tộc ta cũng sẽ bảo vệ đạo hữu bình yên vô sự.” Hàn Lập hơi cười cười, khoát tay trả lời.

Về phần Giải đạo nhân thì vẫn đờ đẫn không nói một lời.

Vì vậy sau khi cùng Băng Phách nói thêm vài câu, ba người lập tức cùng độn quang bay về phía một hướng khác.

Mấy canh giờ sau, hư không ở một khu vực bên ngoài chấn động, từ nơi đó lăng không hiện ra một tòa quang trận thô to.

Ba người Hàn Lập và Băng Phách thoáng chốc lặng yên hiện ra.

Ngay khi ba người đang đánh giá xung quanh vài lần, bỗng nhiên thần sắc Băng Phách khẽ động, lập tức mở miệng nói.

“Dường như ta đã cảm ứng được vị trí đại khái của Huyết Linh, Ta lập tức thi pháp mượn lực lượng cấm chế đưa chúng ta qua đó ngay.”

Hàn Lập nghe vậy, tự nhiên sẽ không phản đối.

Vì vậy Băng Phách khẽ lật bàn tay, trong tay lập tức có thêm một khối trận bàn, ngón tay nhanh chóng điểm chỉ lên đó.

Sau chốc lát, nàng ném trận bàn trong tay lên không trung, lập tức biến ảo thành một tòa quang trận nhàn nhạt.

Thân hình ba người lóe lên một lần nữa bước vào trong đó. Pháp trận vang lên âm thanh ông ông, thân ảnh của ba người cứ như vậy mà biến mất không thấy đâu nữa.

Mấy canh giờ sau, bên trong một tòa lầu các, Huyết Phách đang thu lấy từng cái trong số hơn chục bảo vật đặt trên một giá gỗ màu vàng nhạt thì bỗng nhiên biến sắc. Không hề để ý tới hai ba kiện bảo vật còn lại mà ngược lại bấm niệm pháp quyết, thân hình độn quang biến thành một luồng cầu vồng bắn đi. Sau một cái chớp động liền lặng yên dừng lại trên không trung.

Dường như cùng một thời gian, hư không gần đó chấn động, một cái quang trận nhàn nhạt lăng không hiện lên, bọn người Hàn Lập nhanh chóng bước ra từ bên trong.

“Cuối cùng thì ngươi cũng đi ra?” kỳ quang trong mắt Huyết Phách chớp động, nhìn qua nữ tử có gương mặt giống y hệt mình đang đứng bên cạnh Hàn Lập, ánh mắt phức tạp nói.

“Những năm này thực sự vất vả cho ngươi, may nhờ ngươi có thể nhờ tới Hàn huynh giúp đỡ nếu không chỉ sợ ta và ngươi căn bản khó có ngày gặp lại rồi.” Băng Phách nhìn chằm chằm vào hóa thân Huyết Linh ở trước mặt, mỉm cười nói.