Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 31 : Thi Trùng Hoàn
Ngày đăng: 12:46 19/04/20
Hàn Lập tâm loạn như ma, có điểm sợ hãi, có điểm hối hận, còn có cả chút mơ hồ. Mặc dù trì hoãn cho tới bây giờ nhưng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp thoát thân, việc này làm cho hắn có chút luống cuống.
Dù sao hắn cũng còn rất nhỏ tuổi, không thể nào cùng so sánh với Mặc đại phu, một kẻ đã lão luyện giang hồ. Miễn cưỡng sử dụng thủ đoạn trấn tĩnh, vờ như không có việc gì xảy ra, đã bị Mạc đại phu khám phá ra sơ hở. Mồ hôi lạnh trên trán khẽ toát ra, vạch trần hắn chỉ là "cọp giấy".
Mặc đại phu không bỏ qua một biến hóa nào trên khuôn mặt của Hàn Lập, đối với áp lực cường đại mình gây ra rất hài lòng, lão luôn cho rằng, chỉ khi làm cho tâm lý đối phương thất thủ mới có thể khiến cho đối phương nói ra những lời chân thật.
"Có phải ngươi đã nghi ngờ ta nên cố ý lười biếng, làm trì hoàn tiến độ luyện công?" Hàn Lập bị một đòn này của Mặc lão làm cho choáng váng.
"Đương nhiên, thời gian hai năm không thể luyện tới tầng thứ tư, ngươi thật sự nghĩ rằng ta nhìn không thấu trò tiểu xảo của ngươi sao? Ba tầng trước, chỉ trong thời gian ba năm đã có thể hoàn thành, cho dù tầng thứ tư khó luyện, không có dược vật hỗ trợ, cũng không thể nào trong hai năm mà không có một điểm tiến bộ." Mặc đại phu âm trầm nói, hai hàng lông mày dựng đứng lên, tràn ngập sát khí, tựa hồ đã sớm bất mãn với Hàn Lập, hôm nay mới phát tác ra.
"Xem ra ta giải thích như thế nào Mặc lão cũng sẽ không tin." Hàn Lập âm thầm cười khổ, không nghĩ rằng vừa mới dấu diếm tiến độ, lại tạo thành cục diện tội khôi họa thủ (*lỗi lầm do chính mình gây ra) trước mắt. Hắn như dẫm lên phải tảng đá, tự mình đạp chân mình, không biết rằng việc này làm Mặc đại phu bạo phát. Vạch trần hết thảy mê đề này, đến tột cùng là sai hay đúng.
"Không cần nói nhiều nữa, ta cũng không muốn biết những hành vi trước kia của ngươi là thật hay giả, hiện tại ta chỉ hỏi ngươi một câu: "Ta cho ngươi một năm thời gian, ngươi có khả năng luyện Trường Xuân Công đến tầng thứ tư không?" Mặc đại phu cười lạnh một tiếng, từ từ nói ra một câu hỏi trọng yếu nhất, ngăn cả mí mặt cũng không chớp, gắt gao nhìn Hàn Lập, thận trọng chờ hắn trả lời.
Hàn Lập rất tỉnh táo, hắn biết vấn đề này chẳng những liên quan đến tính mạng của đối phương sau một năm, cũng là mấu chốt để mình có thể sống sót.
"Ngươi hẳn là trong lòng đã rất rõ ràng, ta không có khả năng cho ngươi đáp án. Trước tiên… ngươi hãy khai giải huyệt đạo cho ta đã." Toàn thân Hàn Lập liền buông lỏng xuống, khẩu khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mặc đại phu nghe được lời hắn nói, thần sắc cũng trở nên hòa hoãn, ánh mặt lộ ra một chút ý tán thưởng, nhưng hắn cũng không vội vàng tiến lên giải huyệt mà cẩn thận lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ hình tứ giác, điêu khắc rất tinh xảo.
"Chỉ bằng những lời ngươi nói, ta vẫn lo lắng, vạn nhất ngươi lại "treo đầu dê bán thịt chó"(* quải dương đầu mại cẩu nhục), không chịu dụng tâm tu luyện, như vậy so với trước kia có khác gì nhau đâu. Vì cái mạng nhỏ của ngươi và ta, cần phải gia trì thêm một tầng bảo hiểm nữa. ". Hắn âm âm nói.
Cẩn thận mở nắp hộp ra, một viên dược hoàn màu trắng nằm ngay giữa hộp.
Mặc đại phu vung tay trên người Hàn Lập một lúc, giải khai huyệt đạo, không đợi hắn kịp nhúc nhích đã đưa cái hộp đến trước mặt hắn.
"Ngươi là người thông minh, không cần ta phải nói lời thừa nữa, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?" Mặc đại phu nheo hai mắt lại, không có một chút hảo ý.
Hàn Lập vừa mới hoạt động được một chút thì tay chân liền cứng lại, không nói hai lời, đưa tay nhẹ nhàng đón lấy mộc hạp(*hộp gỗ), dùng hai ngón tay nhè nhẹ gỡ viên dược hoàn ra. Đang đứng đối diện với đối phương nhưng hắn không thèm nhìn một cái, trực tiếp bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.
"Ha ha! Tốt lắm, kẻ thức thới mới là trang tuấn kiệt, nếu ngươi giúp ta khôi phục bình thường, ta sẽ trọng thưởng ngươi hậu hĩnh. Ta không hề nói dối ngươi đâu, ta sẽ không bạc đãi ngươi, cũng có khả năng ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, đảm bảo ngươi sẽ được vinh hoa phú quý cả đời." Mặc đại phu vỗ tay xuống bàn, rất sốt sắng hứa hẹn trọng đãi với Hàn Lập.
"Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết công dụng của dược hoàn, đề tỉnh ngươi bất tri bất giác phạm vào những kiêng kỵ, mất đi tính mạng."
Sắc mặt Hàn Lập không đổi, cũng không có chút bộ dáng bị đả động.
"Khà khà, đây được gọi là "Thi Trùng Hoàn", không phải là một loại dược vật, mà là bí pháp điều chế trùng noãn (*trứng trùng), khi ngươi ăn nó vào, nó sẽ tiềm phục trong nội thể của ngươi một năm, ngươi yên tâm, trong vòng một năm này tuyệt đối an toàn, sẽ không có bất kì ảnh hưởng nào đối với ngươi. Sau một năm, ngươi chỉ cần phục dụng giải dược đặc chế, nó sẽ tự động tan rã, không hề lưu lại ẩn hoạn."
"Nhưng nếu sau một năm, nếu ngươi không ăn giải dược thì, hắc hắc.! Trùng noãn sẽ hấp thu dưỡng chất, phá vỏ chui ra, đem toàn bộ nội tạng của ngươi ăn sạch sẽ, sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, thống khổ suốt ba ngày ba đêm rồi mới chậm rãi chết đi." Mặc đại phu thản nhiên nói về sự lợi hại của dược hoàn, ngầm cảnh cáo Hàn Lập.
Hàn Lập nghe được sự đáng sợ của dược hoàn, thân thể có chút run ẩy, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, cơ hồ không thể khống chế được lửa giận trong lòng. Đây chính là "đòn sát thủ" của Mặc đại phu, lúc này mới đem ra sử dụng.
"Được rồi, ta nghe nói cha mẹ, thân nhân của ngươi không ít, mỗi tháng ngươi đều gửi bạc về nhà có đúng không? Không cần phải nói, ngươi cứ hướng ta mà trả lời, ta biết ngươi đối với thân nhân rất quải niệm a." Mặc đại phu thâm hiểm nói một câu trúng ngay trọng tâm. Lúc này, hắn mới chính thức lộ ra chân tướng, một chút hung hăng đưa Hàn Lập vào chỗ khó xử trí mệnh.
Sắc mặt Hàn Lập đã trở nên khó coi, căn bản không có cách nào bảo trì trang thái tinh thần như trong sách, cảnh giới tâm tĩnh lặng như nước.
Hắn dùng hết sức lực tinh thần, mím chặt môi, sợ rằng chính mình sẽ mở miệng mắng chửi, hoặc bật ra những câu khốn khổ cầu xin. Hắn hiểu rất rõ rằng, mặc cho dù có cầu khẩn, uy hiếp, đối phương cũng sẽ không buông thả điểm yếu trí mạng này.
"Ngươi yên tâm đi, trong vòng một năm, ta nhất định sẽ luyện công đến tầng thứ tư." Hàn Lập từ từ nói, một chữ nói ra cũng không hề che dấu sự thống hận đối với Mặc đại phu.
Trước sự uy hiếp rõ ràng này, hắm chỉ có thể tạm thời khuất phục. Hắn không thể làm một người "lục thân bất nhận", không thể nhìn phụ mẫu của mình đi vào chỗ chết.
Hôm nay, đã bị đối phương nắm được tử huyệt, hắn muốn cùng với đối phương "ngư tử võng phá, đồng quy vu tận" tuy nhiên hắn liền từ bỏ ý nghĩ này ngay. Lần này cùng Mặc đại phu giao phong, hắn xem như hoàn toàn thất bại.
Mặc đại phu nghe ngữ khí khuất phục của Hàn Lập, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn khẩn trương cũng không kém gì Hàn Lập, bất quá vẻ mặt quỷ dị đa biến đã được che dấu được chân tướng của hắn.
"Trường Xuân Công này thật là tà môn, tiểu tử thúi này tuổi còn trẻ mà đã khó đối phó như vậy." Trong tâm Mặc đại phu không biết là đang hâm mộ, hay là đang đố kị, hung hăng mắng một câu.
Kỳ thật môn Trương Xuân Công này, đối cới người tu luyện có tác dụng "tẩy tủy khai trí" nhưng công hiệu thì cũng phải tùy người. Hàn Lập trời sinh tâm tình đã thành thục hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, hắn tu luyện môn Trường Xuân Công này đã trở thành một thiếu niên có tâm kế, trí tuệ siêu việt hơn bình thường.
"ngư tử võng phá, đồng quy vu tận": cá chết thì lưới tan, cùng chết với đối phương.
Dù sao hắn cũng còn rất nhỏ tuổi, không thể nào cùng so sánh với Mặc đại phu, một kẻ đã lão luyện giang hồ. Miễn cưỡng sử dụng thủ đoạn trấn tĩnh, vờ như không có việc gì xảy ra, đã bị Mạc đại phu khám phá ra sơ hở. Mồ hôi lạnh trên trán khẽ toát ra, vạch trần hắn chỉ là "cọp giấy".
Mặc đại phu không bỏ qua một biến hóa nào trên khuôn mặt của Hàn Lập, đối với áp lực cường đại mình gây ra rất hài lòng, lão luôn cho rằng, chỉ khi làm cho tâm lý đối phương thất thủ mới có thể khiến cho đối phương nói ra những lời chân thật.
"Có phải ngươi đã nghi ngờ ta nên cố ý lười biếng, làm trì hoàn tiến độ luyện công?" Hàn Lập bị một đòn này của Mặc lão làm cho choáng váng.
"Đương nhiên, thời gian hai năm không thể luyện tới tầng thứ tư, ngươi thật sự nghĩ rằng ta nhìn không thấu trò tiểu xảo của ngươi sao? Ba tầng trước, chỉ trong thời gian ba năm đã có thể hoàn thành, cho dù tầng thứ tư khó luyện, không có dược vật hỗ trợ, cũng không thể nào trong hai năm mà không có một điểm tiến bộ." Mặc đại phu âm trầm nói, hai hàng lông mày dựng đứng lên, tràn ngập sát khí, tựa hồ đã sớm bất mãn với Hàn Lập, hôm nay mới phát tác ra.
"Xem ra ta giải thích như thế nào Mặc lão cũng sẽ không tin." Hàn Lập âm thầm cười khổ, không nghĩ rằng vừa mới dấu diếm tiến độ, lại tạo thành cục diện tội khôi họa thủ (*lỗi lầm do chính mình gây ra) trước mắt. Hắn như dẫm lên phải tảng đá, tự mình đạp chân mình, không biết rằng việc này làm Mặc đại phu bạo phát. Vạch trần hết thảy mê đề này, đến tột cùng là sai hay đúng.
"Không cần nói nhiều nữa, ta cũng không muốn biết những hành vi trước kia của ngươi là thật hay giả, hiện tại ta chỉ hỏi ngươi một câu: "Ta cho ngươi một năm thời gian, ngươi có khả năng luyện Trường Xuân Công đến tầng thứ tư không?" Mặc đại phu cười lạnh một tiếng, từ từ nói ra một câu hỏi trọng yếu nhất, ngăn cả mí mặt cũng không chớp, gắt gao nhìn Hàn Lập, thận trọng chờ hắn trả lời.
Hàn Lập rất tỉnh táo, hắn biết vấn đề này chẳng những liên quan đến tính mạng của đối phương sau một năm, cũng là mấu chốt để mình có thể sống sót.
"Ngươi hẳn là trong lòng đã rất rõ ràng, ta không có khả năng cho ngươi đáp án. Trước tiên… ngươi hãy khai giải huyệt đạo cho ta đã." Toàn thân Hàn Lập liền buông lỏng xuống, khẩu khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mặc đại phu nghe được lời hắn nói, thần sắc cũng trở nên hòa hoãn, ánh mặt lộ ra một chút ý tán thưởng, nhưng hắn cũng không vội vàng tiến lên giải huyệt mà cẩn thận lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ hình tứ giác, điêu khắc rất tinh xảo.
"Chỉ bằng những lời ngươi nói, ta vẫn lo lắng, vạn nhất ngươi lại "treo đầu dê bán thịt chó"(* quải dương đầu mại cẩu nhục), không chịu dụng tâm tu luyện, như vậy so với trước kia có khác gì nhau đâu. Vì cái mạng nhỏ của ngươi và ta, cần phải gia trì thêm một tầng bảo hiểm nữa. ". Hắn âm âm nói.
Cẩn thận mở nắp hộp ra, một viên dược hoàn màu trắng nằm ngay giữa hộp.
Mặc đại phu vung tay trên người Hàn Lập một lúc, giải khai huyệt đạo, không đợi hắn kịp nhúc nhích đã đưa cái hộp đến trước mặt hắn.
"Ngươi là người thông minh, không cần ta phải nói lời thừa nữa, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?" Mặc đại phu nheo hai mắt lại, không có một chút hảo ý.
Hàn Lập vừa mới hoạt động được một chút thì tay chân liền cứng lại, không nói hai lời, đưa tay nhẹ nhàng đón lấy mộc hạp(*hộp gỗ), dùng hai ngón tay nhè nhẹ gỡ viên dược hoàn ra. Đang đứng đối diện với đối phương nhưng hắn không thèm nhìn một cái, trực tiếp bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.
"Ha ha! Tốt lắm, kẻ thức thới mới là trang tuấn kiệt, nếu ngươi giúp ta khôi phục bình thường, ta sẽ trọng thưởng ngươi hậu hĩnh. Ta không hề nói dối ngươi đâu, ta sẽ không bạc đãi ngươi, cũng có khả năng ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, đảm bảo ngươi sẽ được vinh hoa phú quý cả đời." Mặc đại phu vỗ tay xuống bàn, rất sốt sắng hứa hẹn trọng đãi với Hàn Lập.
"Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết công dụng của dược hoàn, đề tỉnh ngươi bất tri bất giác phạm vào những kiêng kỵ, mất đi tính mạng."
Sắc mặt Hàn Lập không đổi, cũng không có chút bộ dáng bị đả động.
"Khà khà, đây được gọi là "Thi Trùng Hoàn", không phải là một loại dược vật, mà là bí pháp điều chế trùng noãn (*trứng trùng), khi ngươi ăn nó vào, nó sẽ tiềm phục trong nội thể của ngươi một năm, ngươi yên tâm, trong vòng một năm này tuyệt đối an toàn, sẽ không có bất kì ảnh hưởng nào đối với ngươi. Sau một năm, ngươi chỉ cần phục dụng giải dược đặc chế, nó sẽ tự động tan rã, không hề lưu lại ẩn hoạn."
"Nhưng nếu sau một năm, nếu ngươi không ăn giải dược thì, hắc hắc.! Trùng noãn sẽ hấp thu dưỡng chất, phá vỏ chui ra, đem toàn bộ nội tạng của ngươi ăn sạch sẽ, sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, thống khổ suốt ba ngày ba đêm rồi mới chậm rãi chết đi." Mặc đại phu thản nhiên nói về sự lợi hại của dược hoàn, ngầm cảnh cáo Hàn Lập.
Hàn Lập nghe được sự đáng sợ của dược hoàn, thân thể có chút run ẩy, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, cơ hồ không thể khống chế được lửa giận trong lòng. Đây chính là "đòn sát thủ" của Mặc đại phu, lúc này mới đem ra sử dụng.
"Được rồi, ta nghe nói cha mẹ, thân nhân của ngươi không ít, mỗi tháng ngươi đều gửi bạc về nhà có đúng không? Không cần phải nói, ngươi cứ hướng ta mà trả lời, ta biết ngươi đối với thân nhân rất quải niệm a." Mặc đại phu thâm hiểm nói một câu trúng ngay trọng tâm. Lúc này, hắn mới chính thức lộ ra chân tướng, một chút hung hăng đưa Hàn Lập vào chỗ khó xử trí mệnh.
Sắc mặt Hàn Lập đã trở nên khó coi, căn bản không có cách nào bảo trì trang thái tinh thần như trong sách, cảnh giới tâm tĩnh lặng như nước.
Hắn dùng hết sức lực tinh thần, mím chặt môi, sợ rằng chính mình sẽ mở miệng mắng chửi, hoặc bật ra những câu khốn khổ cầu xin. Hắn hiểu rất rõ rằng, mặc cho dù có cầu khẩn, uy hiếp, đối phương cũng sẽ không buông thả điểm yếu trí mạng này.
"Ngươi yên tâm đi, trong vòng một năm, ta nhất định sẽ luyện công đến tầng thứ tư." Hàn Lập từ từ nói, một chữ nói ra cũng không hề che dấu sự thống hận đối với Mặc đại phu.
Trước sự uy hiếp rõ ràng này, hắm chỉ có thể tạm thời khuất phục. Hắn không thể làm một người "lục thân bất nhận", không thể nhìn phụ mẫu của mình đi vào chỗ chết.
Hôm nay, đã bị đối phương nắm được tử huyệt, hắn muốn cùng với đối phương "ngư tử võng phá, đồng quy vu tận" tuy nhiên hắn liền từ bỏ ý nghĩ này ngay. Lần này cùng Mặc đại phu giao phong, hắn xem như hoàn toàn thất bại.
Mặc đại phu nghe ngữ khí khuất phục của Hàn Lập, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn khẩn trương cũng không kém gì Hàn Lập, bất quá vẻ mặt quỷ dị đa biến đã được che dấu được chân tướng của hắn.
"Trường Xuân Công này thật là tà môn, tiểu tử thúi này tuổi còn trẻ mà đã khó đối phó như vậy." Trong tâm Mặc đại phu không biết là đang hâm mộ, hay là đang đố kị, hung hăng mắng một câu.
Kỳ thật môn Trương Xuân Công này, đối cới người tu luyện có tác dụng "tẩy tủy khai trí" nhưng công hiệu thì cũng phải tùy người. Hàn Lập trời sinh tâm tình đã thành thục hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, hắn tu luyện môn Trường Xuân Công này đã trở thành một thiếu niên có tâm kế, trí tuệ siêu việt hơn bình thường.
"ngư tử võng phá, đồng quy vu tận": cá chết thì lưới tan, cùng chết với đối phương.