Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 957 : Thiên Phù Môn
Ngày đăng: 12:56 19/04/20
Vân châu là một đại châu vùng duyên hải phía đông của Đại Tấn, có rất nhiều cảng và thành trấn, cũng có nhiều hải ngoại tu sĩ thường xuyên lui tới phường thị vùng duyên hải này, thường dùng các loại yêu thú, tài liệu tới đổi lấy một chút tư nguyên tu luyện từ trong đại lục.Cho nên các đại phường thị tại đây hàng năm đều sinh ý thịnh vượng, mấy tông môn chưởng quản phường thị lại tích trữ được nhiều tài nguyên, hàng năm đều thu vào một lượng lớn linh thạch
Dù là một tiểu phường thị ở nơi xa xôi, chỉ cần có địa thế thuận lợi, cũng đồng dạng thu được một con số không nhỏ.
Khai Giang trấn chính là một trấn nhỏ chỉ cách bờ biển khoảng hai trăm dặm, mà cách trấn này xa xa vài dặm có một ngọn núi nhỏ. Núi này chỉ cao có hai ba trăm trượng, thập phần nhỏ bé, linh mạch lại yếu nhược, chính là mấy tu tiên thế gia có chút thế lực cũng không thèm để mắt tới.
Mà nơi này miền cưỡng có thể gọi là linh sơn, cũng có một tiểu phái tu tiên gọi là "Thiên Phù môn", môn phái này cơ hồ xem như một tông môn tu tiên ở tầng chót, ngay cả Chưởng môn, trưởng lão và toàn bộ môn hạ đệ tử tất cả cũng chỉ có hơn trăm người, cho nên linh mạch tuy nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể cung cấp đủ cho đệ tử tu luyện.
Chẳng qua đừng xem Thiên Phù môn tuy suy tàn như vậy nhưng cũng là một môn phái lâu đời.
Tuy không giống như Thái Nhất môn, Âm la môn đều là những tông môn truyền thừa từ thời thượng cổ, nhưng là mấy vạn năm trước,người sáng lập ra môn phái này "Thiên Phù chân nhân" cũng đã từng vẽ ra tam đại mật phù uy chấn cả Đại tấn, thậm chí thiếu chút nữa đem môn phái này liệt vào hàng ngũ Thập đại chính môn, cũng đã từng có mấy vạn môn nhân hùng cứ cả một châu.
Chính là thành cũng phù, bại cũng phù! Thiên phù môn mặc dù tạo nghệ chế phù cao như vậy nhưng chủ tu công pháp lại không có gì đặc biệt, cho nên vài trăm năm sau, môn phái này cũng nhanh chóng tàn lụi. Tới hôm nay cũng đã mấy vạn năm trôi qua, Thiên phù môn cũng chỉ có thể dựa vào một chút đặc thù bí thuật khi chế phù, miễn cưỡng kéo dài truyền thừa mà thôi.
Một tông môn đã xuống dốc như vậy, ngoại trừ một vài tiểu tông môn đồng dạng tình cảnh này, thật khó có những các giai tu sĩ khác tới đây. Công việc mỗi ngày của Thiên phù môn đệ tử tự nhiên cực kỳ thanh nhàn, bình thường không phải ngồi xuống tu luyện thì cũng là nói chuyện phiếm với nhau.
Mà hôm nay, ha gã Luyện khí kỳ đệ tử gác sơn môn lại cùng nhau ngồi than thở, một bộ dáng vô tình.
"Lý sư huynh, thật sự phải đóng cửa phường thị sao? Tuy là ta nhập môn hơi muộn, nhưng cũng biết rằng Tam nguyên phường thị cơ hồ chiếm một nửa nguồn thu của bổn môn. Đã không có lượng linh thạch này, bổn môn về sau càng khó duy trì." Một gã nam đệ tử mười sáu mười bảy tuổi mi thanh mục tú thì thào hướng vị sư huynh kia hỏi chuyện.
"Đóng hay không đóng, không phải bổn môn có thể làm chủ? Mấy ngày tước, Linh phong môn đã hạ tối hậu thư cho môn chủ. Phương thị phải sát nhập cùng bọ họ hoặc là trong ba tháng phải đóng cửa. Căn bản đây là ỷ thế khinh người!" Vị sư huynh kia tuổi chừng hai bốn hai lăm, dáng người có chút mập mạp, bất đắc dĩ nói.
"Sát nhập phường thị, tựa hồ nghe còn có thể được?" Vị đệ tử trẻ hơn có chút kinh ngạc.
"Cái gì còn có thể? Ta nghe một vị sư thúc nói,sau khi sát nhập phường thị, chúng ta cũng không được nhúng tay vào bất cứ sinh ý gì, Linh phong môn hàng năm sẽ cấp cho chúng ta một ngàn linh thạch. Chút linh thạch ấy thì có thể làm gì, còn không bằng một phần ba thu nhập lúc trước."
Thanh nien hử hừ vài tiếng, tức giận bất bình nói.
"Chỉ cấp cho chúng ta chút ít như vậy, bổn môn sao có thể đáp ứng bọn họ. Cho dù Linh phong môn thế lớn, nhưng Kim hà sơn cùng Minh dương cốc có thể đồng ý sao. Tam nguyên phường thị này là hai nhà kia cùng với Thanh phù môn chúng ta cùng chung vốn liếng. Chúng ta ba nhà một lời, cũng không phải quá mức sợ hãi Linh phong môn."
Vị đệ tử trẻ tuổi khẽ chớp mắt, nghi hoặc nói
"Hừ,vẻn vẹn chỉ là Linh phong môn, bản môn cũng không cần phải quá mức sợ hãi. Nhưng là ta nghe nói tham gia vào việc này, tựa hồ còn có bàn tay của Sát Dương tông, đây là một trung đẳng tông môn hàng thật giá thật, không phải là một tiểu tông môn nhưu chúng ta có thể đối kháng. Hôm nay chưởng môn cũng mời chưởng môn hai phái kia lên núi,khẳng định là đang thươnng lượng đối sách ứng phó.Ha nhà kia tình huống so với Thiên phù môn chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu,không có khả năng dễ dàng bỏ qua thu nhập của phường thị."
Thanh niên mở miệng giải thích.
"Sát Dương tông? Cái này đích xác không phải là Thiên phù môn chúng ta có thể trêu chọc. Xem ra bổn môn một ải này, rất khó bước qua."
Vị đệ tử trẻ tuổi vừa nghe thấy tên Sát Dương tông liền cảm thấy uể oải.
Nếu là trong môn phái thu nhập suy giảm, mấy đệ tử bọn họ linh thạch lĩnh nhận hàng năm tự nhiên cũng sẽ đồng dạng giảm đi.
"Quên đi. Việc này cũng không phải là đám đệ tử cấp thấp như chúng ta có thể giải quyết, hết thảy đều giao cho Chưởng môn cùng trưởng lão bọn họ đi.
Dù sao bổn môn nếu không giữ được phường thị này, vẫn còn tốt hơn đám tán tu. Chúng ta hay là thành thành thật thật bảo vệ tốt sơn môn đi thôi, không cần bàn thêm về việc này, nếu không bị những sư thúc khác phát hiện, lại bị cắt bớt linh thạch.A,kia là cái gì?"
Thanh niên thở dài, phảng phất nghĩ tới việc này, ánh mắt tùy ý hướng bầu trời nhìn ngó, đột nhiên giật mình hoảng sợ.
Đệ tử trẻ tuổi kia nghe vậy, cũng ngẩn ngơ nhìn tới. Chỉ thấy chân trời xa xa linh quang chớp động, một đạo thanh hồng đột nhiên xuất hiện trong không trung, hướng phái bọn họ mà lao tới.
"Vị tiền bối này hình như là tới chỗ chúng ta!"
Thanh hồng trước mắt độn tốc cực nhanh, trong nháy mắt cũng không còn cách nơi này bao xa, vị đệ tử trẻ tuổi kia kinh hoảng kêu lên một tiếng. Hắn tuy là nhập môn không lâu, nhưng là độn quang kinh người như thế bên trong môn phái cũng có vài sư thúc trúc cơ kỳ có thể thi triển ra, tự nhiên không khỏi thấy bất an.
"Không biết, có lẽ là tìm gặp sư thúc tổ."
Thanh niên trong lòng đồng dạng mờ mịt, cũng chỉ có thể tự mình an ủi.
Thanh hồng một lát sau liền bay tới phụ cận bạch trúc sơn,tựa hồ xa xa thấy hai gã đệ tử Thiên phù môn, độn quang chợt lóe, thanh hồng rơi thẳng xuống, quang hoa tàn lụi.
Cách đó mấy trượng hiện ra thanh bào thanh niêm khoảng hai mươi tuổi, hai tay khẽ phất.
"Nơi này là Bạch Trúc sơn Thiên phù môn?"
Thanh niên tướng mạo có vẻ bình thường nhưng là khí thế phi phàm, liếc mắt nhìn ha người mờ ảo trong sơm môn cấm chế, nhàn nhạt hỏi. Đúng là Hàn Lập từ sau giao hoán hội đã biến mất vô thanh vô tức. Kể từ lúc đào thoát từ trong tay Cổ ma, đã qua bốn tháng.
"Nơi này đúng là Bạch Tú sơn, tiền bối có chuyện gì cần tới vãn bối ra sức sao?"
Hai gã đệ tử này tuy rằng tu vi còn thấp, nhìn không ra tu vi chân chính của Hàn Lập, nhưng là trong nháy mắt cũng đoán ra được, tu sĩ trước mắt tuyệt đối là một tiền bối cao nhân đã ngoài kết đan kỳ, người nọ ngó người kia, thanh niên vội vàng cúi sâu thi lễ.
"Không tìm nhầm địa phương là được. Ta có mang theo một kiện đồ vật có quan hệ rất sâu xa cùng quý môn, muốn gặp quý chưởng môn, các ngươi hãy đi thông báo một lượt."
Hàn Lập gật gật đầu, bình tĩnh nói.
"Vâng,tiền bối chờ cho một chút."
Thanh niên tay chân luống cuống lấy ra một lá truyền âm phù, sau khi thấp giọng nói mấy câu, vội vàng đem truyền âm phù này ném đi.
Truyền âm phù hóa thành một đạo hỏa quang, chợt lóe sáng bay vào trong cấm chế, biến mất.
Mà Hàn Lập tưởng như đứng tại chỗ không nhúc nhích,thanh sắc bất động nhưng đã dùng thần thức quét qua một lượt.
Kết quả làm hắn khẽ nhíu mày.
Mặc dù đã đứng ở trước cửa, cũng đã biết Thiên phù môn khẳng định không lớn, nhưng một tông môn tu tiên cũng chỉ có hơn trăm người, chỉ cảm ứng được hơi thở của một gã tu sĩ kết đan sơ kỳ trên núi. Xem ra, tông môn này quả giống như lời của lão giả họ Vân, thật sự chính là một mạt lưu tiểu phái.
Lúc này đây, nếu không phải xuất hiện mấy ác giao kia tại Hoa vân châu, mà hắn cũng không học phương pháp luyện chế hàng linh phù, tự nhiên cũng sẽ không tới địa phương này.
Rốt cuộc một lát sau, hai gã thủ sơn đệ tử ẩn trong một trận hoàng quang, một cái sơn môn cao tới mười tượng hiện ra.
Mà tại sơn môn, một đám tu sĩ sóng vai bước ra.
Mấy tu sĩ này lướt qua hai gã đệ tử, ánh mắt hướng về phái Hàn Lập, sắc mặt đồng thời đại biến. Lão giả một thân hoàng sắc cẩm bào vội vàng cúi sâu hướng Hàn Lập thi lễ, cung kính dị thường nói:
"Vãn bối là Nhạc Chân chưởng môn Thiên phù môn, chẳng hay tiền bối đại giá quang lâm tới tệ môn, không thể nghênh đón, mong tiền bối thứ tội!"
Người này lấy tu vi trúc cơ kỳ, tuy rằng cũng không thể nhìn ra tu vi của Hàn Lập, nhưng hắn thân là một vị môn chủ, kiến thức tự nhiên hơn xa đám môn hạ đệ tử, cũng gặp qua tu sĩ Nguyên Anh kỳ vài lần, cho nên đồng dạng cảm ứng được khí tức cường đại trên người Hàn Lập, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi.
Tu sĩ cường đại như vậy, chỉ sợ phất tay một cái cũng đủ tiêu diệt tiểu tông môn này, đến trước của Thiên phù môn bọn họ cũng không biết là họa hay phúc đây!
Lúc đầu nhận được truyền âm phù, hắn còn tưởng rằng chỉ là một gã tu sĩ kết đan kỳ thôi. Vì để ngừa vạn nhất, lên gọi người đi thỉnh trưởng lão duy nhất trong phái, chính là sư thúc của hắn một vị tu sĩ kết đan kỳ. Nhưng hiện tại xem ra, căn bản là dư thừa.
"Hắc hắc! Các người không cần kinh hoảng, ta đến đây cũng chỉ là do người ta ủy thác mà thôi, không có ác ý gì."
Hàn Lập thấy mấy tu sĩ này ai ai cũng một bộ dáng bất an, không khỏi bật cười.
"Nhận ủy thác của người khác? Vãn bối có chút hồ đồ. Chẳng qua đây cũng không phải là nơi nói chuyện, thỉnh tiền bối lên núi an tọa, rồi lại nói tiếp cũng không muộn."
Nhạc Chân Chân nghe vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm, lại chủ động mời Hàn Lập lên núi.
"Lên núi, ừ,được rồi. Chuyền này đích xác không phải nói mấy câu là có thề giải thích rõ ràng." Hàn Lập hơi chút trầm ngâm, gật gật đầu đồng ý.
"Mời tiền bối vào."
Nhạc Chân đại hỉ, vội vàng khẽ nghiêng mình, mời Hàn Lập đi trước, cung kính đối đãi.
Hàn Lập cũng không có khách khí, nhấc chân bước vào sơn môn.
Những tu sĩ khác vẻ mặt cung kính thành thành thật thật đi theo phía sau.
Bạch Trúc sơn cũng không lớn,cho nên kiến trúc trên đỉnh nhúi không nhiều,ngoại trừ một gian đại diện,một vài lầu các bên ngoài,còn lại chúng đệ tử đều tu luyện ở nơi khác. Mà Hàn Lập được Chưởng môn Thiên Phù môn trực tiếp mời vào trong đại điện.
Mà Hàn Lập có ngoài ý muốn, trong điện còn có hai gã trung niên tu sĩ, đều không mặc trang phục của Thiên phù Môn ngồi đó đã lâu.
Hai người này vừa thấy Hàn Lập, liếc qua một lượt, nhất thời kinh hãi bật dậy khỏi ghế, vội vàng đi tới chào Hàn Lập.
Hàn Lập nhàn nhạt khoát tay chặn lại, cũng không khách khí trực tiếp ngồi xuống.
Mà những tu sĩ khác cũng không dám ngồi, đành phải đứng ở một bên. Nhạc Chân đành nới lời xin lỗi với tu sĩ hai phái kia:
"Nhị vị đạo hữu, tệ môn có khách quý. Xem ra chuyện đó lúc nào có thời gian chúng ta lại nói tiếp."
"Ha hả, vị tiền bối đại giá quang lâm, đạo hữu tự nhiên nên tiếp khách mà."
"Đúng vậy, ta cùng Lỗ huynh trước hết cáo từ."
Hai gã tu sĩ vội vàng tỏ vẻ hiểu biết, trên mặt lộ ra thần sắc hâm mộ dị thường. Sau đó lại hướng Hàn Lập thi lễ, rồi cáo lui ra khỏi đại điện.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, bên ngoài linh quang chớp động, một đạo bạch quang trực tiếp bắn vào trong điện, một lão giả toàn thân bạch bào xuất.
Nhạc Chân cùng vài tên tu sĩ thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đều tiến lên thi lễ "Ôn sư thúc" "Ôn sư bá" ân cần thăm hỏi.
Dù là một tiểu phường thị ở nơi xa xôi, chỉ cần có địa thế thuận lợi, cũng đồng dạng thu được một con số không nhỏ.
Khai Giang trấn chính là một trấn nhỏ chỉ cách bờ biển khoảng hai trăm dặm, mà cách trấn này xa xa vài dặm có một ngọn núi nhỏ. Núi này chỉ cao có hai ba trăm trượng, thập phần nhỏ bé, linh mạch lại yếu nhược, chính là mấy tu tiên thế gia có chút thế lực cũng không thèm để mắt tới.
Mà nơi này miền cưỡng có thể gọi là linh sơn, cũng có một tiểu phái tu tiên gọi là "Thiên Phù môn", môn phái này cơ hồ xem như một tông môn tu tiên ở tầng chót, ngay cả Chưởng môn, trưởng lão và toàn bộ môn hạ đệ tử tất cả cũng chỉ có hơn trăm người, cho nên linh mạch tuy nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể cung cấp đủ cho đệ tử tu luyện.
Chẳng qua đừng xem Thiên Phù môn tuy suy tàn như vậy nhưng cũng là một môn phái lâu đời.
Tuy không giống như Thái Nhất môn, Âm la môn đều là những tông môn truyền thừa từ thời thượng cổ, nhưng là mấy vạn năm trước,người sáng lập ra môn phái này "Thiên Phù chân nhân" cũng đã từng vẽ ra tam đại mật phù uy chấn cả Đại tấn, thậm chí thiếu chút nữa đem môn phái này liệt vào hàng ngũ Thập đại chính môn, cũng đã từng có mấy vạn môn nhân hùng cứ cả một châu.
Chính là thành cũng phù, bại cũng phù! Thiên phù môn mặc dù tạo nghệ chế phù cao như vậy nhưng chủ tu công pháp lại không có gì đặc biệt, cho nên vài trăm năm sau, môn phái này cũng nhanh chóng tàn lụi. Tới hôm nay cũng đã mấy vạn năm trôi qua, Thiên phù môn cũng chỉ có thể dựa vào một chút đặc thù bí thuật khi chế phù, miễn cưỡng kéo dài truyền thừa mà thôi.
Một tông môn đã xuống dốc như vậy, ngoại trừ một vài tiểu tông môn đồng dạng tình cảnh này, thật khó có những các giai tu sĩ khác tới đây. Công việc mỗi ngày của Thiên phù môn đệ tử tự nhiên cực kỳ thanh nhàn, bình thường không phải ngồi xuống tu luyện thì cũng là nói chuyện phiếm với nhau.
Mà hôm nay, ha gã Luyện khí kỳ đệ tử gác sơn môn lại cùng nhau ngồi than thở, một bộ dáng vô tình.
"Lý sư huynh, thật sự phải đóng cửa phường thị sao? Tuy là ta nhập môn hơi muộn, nhưng cũng biết rằng Tam nguyên phường thị cơ hồ chiếm một nửa nguồn thu của bổn môn. Đã không có lượng linh thạch này, bổn môn về sau càng khó duy trì." Một gã nam đệ tử mười sáu mười bảy tuổi mi thanh mục tú thì thào hướng vị sư huynh kia hỏi chuyện.
"Đóng hay không đóng, không phải bổn môn có thể làm chủ? Mấy ngày tước, Linh phong môn đã hạ tối hậu thư cho môn chủ. Phương thị phải sát nhập cùng bọ họ hoặc là trong ba tháng phải đóng cửa. Căn bản đây là ỷ thế khinh người!" Vị sư huynh kia tuổi chừng hai bốn hai lăm, dáng người có chút mập mạp, bất đắc dĩ nói.
"Sát nhập phường thị, tựa hồ nghe còn có thể được?" Vị đệ tử trẻ hơn có chút kinh ngạc.
"Cái gì còn có thể? Ta nghe một vị sư thúc nói,sau khi sát nhập phường thị, chúng ta cũng không được nhúng tay vào bất cứ sinh ý gì, Linh phong môn hàng năm sẽ cấp cho chúng ta một ngàn linh thạch. Chút linh thạch ấy thì có thể làm gì, còn không bằng một phần ba thu nhập lúc trước."
Thanh nien hử hừ vài tiếng, tức giận bất bình nói.
"Chỉ cấp cho chúng ta chút ít như vậy, bổn môn sao có thể đáp ứng bọn họ. Cho dù Linh phong môn thế lớn, nhưng Kim hà sơn cùng Minh dương cốc có thể đồng ý sao. Tam nguyên phường thị này là hai nhà kia cùng với Thanh phù môn chúng ta cùng chung vốn liếng. Chúng ta ba nhà một lời, cũng không phải quá mức sợ hãi Linh phong môn."
Vị đệ tử trẻ tuổi khẽ chớp mắt, nghi hoặc nói
"Hừ,vẻn vẹn chỉ là Linh phong môn, bản môn cũng không cần phải quá mức sợ hãi. Nhưng là ta nghe nói tham gia vào việc này, tựa hồ còn có bàn tay của Sát Dương tông, đây là một trung đẳng tông môn hàng thật giá thật, không phải là một tiểu tông môn nhưu chúng ta có thể đối kháng. Hôm nay chưởng môn cũng mời chưởng môn hai phái kia lên núi,khẳng định là đang thươnng lượng đối sách ứng phó.Ha nhà kia tình huống so với Thiên phù môn chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu,không có khả năng dễ dàng bỏ qua thu nhập của phường thị."
Thanh niên mở miệng giải thích.
"Sát Dương tông? Cái này đích xác không phải là Thiên phù môn chúng ta có thể trêu chọc. Xem ra bổn môn một ải này, rất khó bước qua."
Vị đệ tử trẻ tuổi vừa nghe thấy tên Sát Dương tông liền cảm thấy uể oải.
Nếu là trong môn phái thu nhập suy giảm, mấy đệ tử bọn họ linh thạch lĩnh nhận hàng năm tự nhiên cũng sẽ đồng dạng giảm đi.
"Quên đi. Việc này cũng không phải là đám đệ tử cấp thấp như chúng ta có thể giải quyết, hết thảy đều giao cho Chưởng môn cùng trưởng lão bọn họ đi.
Dù sao bổn môn nếu không giữ được phường thị này, vẫn còn tốt hơn đám tán tu. Chúng ta hay là thành thành thật thật bảo vệ tốt sơn môn đi thôi, không cần bàn thêm về việc này, nếu không bị những sư thúc khác phát hiện, lại bị cắt bớt linh thạch.A,kia là cái gì?"
Thanh niên thở dài, phảng phất nghĩ tới việc này, ánh mắt tùy ý hướng bầu trời nhìn ngó, đột nhiên giật mình hoảng sợ.
Đệ tử trẻ tuổi kia nghe vậy, cũng ngẩn ngơ nhìn tới. Chỉ thấy chân trời xa xa linh quang chớp động, một đạo thanh hồng đột nhiên xuất hiện trong không trung, hướng phái bọn họ mà lao tới.
"Vị tiền bối này hình như là tới chỗ chúng ta!"
Thanh hồng trước mắt độn tốc cực nhanh, trong nháy mắt cũng không còn cách nơi này bao xa, vị đệ tử trẻ tuổi kia kinh hoảng kêu lên một tiếng. Hắn tuy là nhập môn không lâu, nhưng là độn quang kinh người như thế bên trong môn phái cũng có vài sư thúc trúc cơ kỳ có thể thi triển ra, tự nhiên không khỏi thấy bất an.
"Không biết, có lẽ là tìm gặp sư thúc tổ."
Thanh niên trong lòng đồng dạng mờ mịt, cũng chỉ có thể tự mình an ủi.
Thanh hồng một lát sau liền bay tới phụ cận bạch trúc sơn,tựa hồ xa xa thấy hai gã đệ tử Thiên phù môn, độn quang chợt lóe, thanh hồng rơi thẳng xuống, quang hoa tàn lụi.
Cách đó mấy trượng hiện ra thanh bào thanh niêm khoảng hai mươi tuổi, hai tay khẽ phất.
"Nơi này là Bạch Trúc sơn Thiên phù môn?"
Thanh niên tướng mạo có vẻ bình thường nhưng là khí thế phi phàm, liếc mắt nhìn ha người mờ ảo trong sơm môn cấm chế, nhàn nhạt hỏi. Đúng là Hàn Lập từ sau giao hoán hội đã biến mất vô thanh vô tức. Kể từ lúc đào thoát từ trong tay Cổ ma, đã qua bốn tháng.
"Nơi này đúng là Bạch Tú sơn, tiền bối có chuyện gì cần tới vãn bối ra sức sao?"
Hai gã đệ tử này tuy rằng tu vi còn thấp, nhìn không ra tu vi chân chính của Hàn Lập, nhưng là trong nháy mắt cũng đoán ra được, tu sĩ trước mắt tuyệt đối là một tiền bối cao nhân đã ngoài kết đan kỳ, người nọ ngó người kia, thanh niên vội vàng cúi sâu thi lễ.
"Không tìm nhầm địa phương là được. Ta có mang theo một kiện đồ vật có quan hệ rất sâu xa cùng quý môn, muốn gặp quý chưởng môn, các ngươi hãy đi thông báo một lượt."
Hàn Lập gật gật đầu, bình tĩnh nói.
"Vâng,tiền bối chờ cho một chút."
Thanh niên tay chân luống cuống lấy ra một lá truyền âm phù, sau khi thấp giọng nói mấy câu, vội vàng đem truyền âm phù này ném đi.
Truyền âm phù hóa thành một đạo hỏa quang, chợt lóe sáng bay vào trong cấm chế, biến mất.
Mà Hàn Lập tưởng như đứng tại chỗ không nhúc nhích,thanh sắc bất động nhưng đã dùng thần thức quét qua một lượt.
Kết quả làm hắn khẽ nhíu mày.
Mặc dù đã đứng ở trước cửa, cũng đã biết Thiên phù môn khẳng định không lớn, nhưng một tông môn tu tiên cũng chỉ có hơn trăm người, chỉ cảm ứng được hơi thở của một gã tu sĩ kết đan sơ kỳ trên núi. Xem ra, tông môn này quả giống như lời của lão giả họ Vân, thật sự chính là một mạt lưu tiểu phái.
Lúc này đây, nếu không phải xuất hiện mấy ác giao kia tại Hoa vân châu, mà hắn cũng không học phương pháp luyện chế hàng linh phù, tự nhiên cũng sẽ không tới địa phương này.
Rốt cuộc một lát sau, hai gã thủ sơn đệ tử ẩn trong một trận hoàng quang, một cái sơn môn cao tới mười tượng hiện ra.
Mà tại sơn môn, một đám tu sĩ sóng vai bước ra.
Mấy tu sĩ này lướt qua hai gã đệ tử, ánh mắt hướng về phái Hàn Lập, sắc mặt đồng thời đại biến. Lão giả một thân hoàng sắc cẩm bào vội vàng cúi sâu hướng Hàn Lập thi lễ, cung kính dị thường nói:
"Vãn bối là Nhạc Chân chưởng môn Thiên phù môn, chẳng hay tiền bối đại giá quang lâm tới tệ môn, không thể nghênh đón, mong tiền bối thứ tội!"
Người này lấy tu vi trúc cơ kỳ, tuy rằng cũng không thể nhìn ra tu vi của Hàn Lập, nhưng hắn thân là một vị môn chủ, kiến thức tự nhiên hơn xa đám môn hạ đệ tử, cũng gặp qua tu sĩ Nguyên Anh kỳ vài lần, cho nên đồng dạng cảm ứng được khí tức cường đại trên người Hàn Lập, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi.
Tu sĩ cường đại như vậy, chỉ sợ phất tay một cái cũng đủ tiêu diệt tiểu tông môn này, đến trước của Thiên phù môn bọn họ cũng không biết là họa hay phúc đây!
Lúc đầu nhận được truyền âm phù, hắn còn tưởng rằng chỉ là một gã tu sĩ kết đan kỳ thôi. Vì để ngừa vạn nhất, lên gọi người đi thỉnh trưởng lão duy nhất trong phái, chính là sư thúc của hắn một vị tu sĩ kết đan kỳ. Nhưng hiện tại xem ra, căn bản là dư thừa.
"Hắc hắc! Các người không cần kinh hoảng, ta đến đây cũng chỉ là do người ta ủy thác mà thôi, không có ác ý gì."
Hàn Lập thấy mấy tu sĩ này ai ai cũng một bộ dáng bất an, không khỏi bật cười.
"Nhận ủy thác của người khác? Vãn bối có chút hồ đồ. Chẳng qua đây cũng không phải là nơi nói chuyện, thỉnh tiền bối lên núi an tọa, rồi lại nói tiếp cũng không muộn."
Nhạc Chân Chân nghe vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm, lại chủ động mời Hàn Lập lên núi.
"Lên núi, ừ,được rồi. Chuyền này đích xác không phải nói mấy câu là có thề giải thích rõ ràng." Hàn Lập hơi chút trầm ngâm, gật gật đầu đồng ý.
"Mời tiền bối vào."
Nhạc Chân đại hỉ, vội vàng khẽ nghiêng mình, mời Hàn Lập đi trước, cung kính đối đãi.
Hàn Lập cũng không có khách khí, nhấc chân bước vào sơn môn.
Những tu sĩ khác vẻ mặt cung kính thành thành thật thật đi theo phía sau.
Bạch Trúc sơn cũng không lớn,cho nên kiến trúc trên đỉnh nhúi không nhiều,ngoại trừ một gian đại diện,một vài lầu các bên ngoài,còn lại chúng đệ tử đều tu luyện ở nơi khác. Mà Hàn Lập được Chưởng môn Thiên Phù môn trực tiếp mời vào trong đại điện.
Mà Hàn Lập có ngoài ý muốn, trong điện còn có hai gã trung niên tu sĩ, đều không mặc trang phục của Thiên phù Môn ngồi đó đã lâu.
Hai người này vừa thấy Hàn Lập, liếc qua một lượt, nhất thời kinh hãi bật dậy khỏi ghế, vội vàng đi tới chào Hàn Lập.
Hàn Lập nhàn nhạt khoát tay chặn lại, cũng không khách khí trực tiếp ngồi xuống.
Mà những tu sĩ khác cũng không dám ngồi, đành phải đứng ở một bên. Nhạc Chân đành nới lời xin lỗi với tu sĩ hai phái kia:
"Nhị vị đạo hữu, tệ môn có khách quý. Xem ra chuyện đó lúc nào có thời gian chúng ta lại nói tiếp."
"Ha hả, vị tiền bối đại giá quang lâm, đạo hữu tự nhiên nên tiếp khách mà."
"Đúng vậy, ta cùng Lỗ huynh trước hết cáo từ."
Hai gã tu sĩ vội vàng tỏ vẻ hiểu biết, trên mặt lộ ra thần sắc hâm mộ dị thường. Sau đó lại hướng Hàn Lập thi lễ, rồi cáo lui ra khỏi đại điện.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, bên ngoài linh quang chớp động, một đạo bạch quang trực tiếp bắn vào trong điện, một lão giả toàn thân bạch bào xuất.
Nhạc Chân cùng vài tên tu sĩ thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đều tiến lên thi lễ "Ôn sư thúc" "Ôn sư bá" ân cần thăm hỏi.