Phàm Tâm Đại Động

Chương 24 :

Ngày đăng: 03:16 19/04/20


Dứt lời, Diệp Thanh rũ mắt, rốt cuộc cũng chậm rãi thu tay về, xoay người rời đi.



Nhưng gần tới cửa, y lại bước đi thật chậm, như mỗi bước đi đều phải dùng hết khí lực toàn thân.



Trương Triệu Huyền quá sợ hãi, vội vàng vươn tay ra bắt lấy tay hắn, kêu lên, “Diệp công tử!”



Nhưng, hai người chỉ vừa chạm nhau, tiên hỏa lại bắt đầu đốt, linh lực chạy loạn, hoàn toàn không thể khống chế.



Chết tiệt!



Trương Triệu Huyền khẽ rủa một tiếng, không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay ra.



Diệp Thanh tiếp tục đi về phía trước, nhanh chân ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại.



Trương Triệu Huyền đau lòng, cắn chặt răng đuổi theo, không ngờ vừa đến cửa, đã bị vấp ngã, phịch một tiếng ngã xuống đất, đau đến mức không ngồi dậy nổi.



Chiếc ô thanh sắc lẳng lặng nằm trên mặt đất.



Diệp Thanh từng thích thứ này đến vậy, hầu như lúc nào cũng mang bên mình, bây giờ lại vô tình vứt bỏ, ngay cả liếc mắt cũng không làm.



Cái này có nghĩa là… người kia đã nguội lạnh tâm ý?



Mấy trăm năm qua, Diệp Thanh dù làm thứ gì, cũng là vì hắn.



Diệp Thanh thành ma, thành yêu, làm như vậy, chỉ để gặp lại hắn một lần.



Diệp Thanh mấy lần cứu tính mạng hắn, thậm chí vì vậy mà chịu trọng thương.



Diệp Thanh luôn chiều theo ý hắn, mặc kệ làm khó làm dễ cỡ nào, cũng chỉ lo lắng thở dài, cười yếu ớt như cũ.



Mà tại sao, hắn lại không tin?



Tùy tiện tin miêu yêu rồi gây xích mích, tự cho là đúng rồi hư cấu là một cố sự, nghĩ rằng Diệp Thanh muốn ăn tim hắn.



Hắc, Diệp Thanh thích hắn như thế, sao có thể cam lòng làm hắn tổn thương?



“Diệp Thanh, Diệp Thanh…”



Ngực Trương Triệu Huyền bỗng nhói đau, thấp giọng gọi lên cái tên này, nhớ tới Diệp Thanh khi rời đi, vết mày đầy người, hiểu được quá trình Ma hóa đã bắt đầu, sợ rằng không bao lâu nữa, người nọ sẽ hồn phi phách tán.



Xưa nay hắn bản lĩnh hữu hạn, tự biết mình không cứu được Diệp Thanh, nhưng ít ra… có thể cùng chết một chỗ với người trong lòng.




Tịch mịch đã lâu, lâu lắm, lần đầu động tâm với người phàm.



Biết rõ người và tiên khác biệt, nhưng chỉ cần nhìn nhau, liền thấy trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp, tình nguyện bỏ đi pháp lực vô biên, dung nhan không đổi, cũng muốn ở cùng người phàm này.



Nhưng mà cuối cùng, ngay cả một câu tỏ lòng, cũng chưa từng nói ra.



Chỉ vì hắn động phàm tâm, tiên thư trong ngực liền nổi lên ánh sáng dịu nhẹ, trong nháy mắt đã cướp đi hết thảy ký ức. Muôn vàn nhu tình, quyến luyến, đều biến mất sạch sẽ, vô tung vô ảnh.



Ba trăm năm trước là như thế, ba trăm năm sau… suýt nữa lặp lại.



Ha ha!



Trương Triệu Huyền máu tươi đầy tay, môi mỏng cong lên, chậm rãi nở một nụ cười.



Thì ra là thế.



Đến tận lúc này, mới hiểu được tất cả.



Thì ra, chỉ vì ban đầu sai lầm, khiến hắn cùng Diệp Thanh đã bỏ lỡ ba trăm năm.



Trong vòng ba trăm năm, cảnh còn người mất.



Diệp Thanh lại cứ chờ đợi hắn.



Tim Trương Triệu Huyền đập thình thịch một hồi, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay từng tờ lướt qua cuốn tiên thư, giống như vô số lần trước đây, xoa cuốn sách một lần. Sau đó chợt cắn răng, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng chói lòa, đưa tay xé tiên thư làm hai nửa.



Diệp Thanh, Diệp Thanh.



Cái tên này hết lần này đến lần lặp lại, trong lòng hắn vẫn lưu luyến không bỏ được,



Hắn thích y.



Mặc dù trước kia ra sau, cũng mặc kệ hậu quả, hắn chỉ cần Diệp Thanh.



Diệp Thanh có thể vì y thành yêu thành ma, hắn tự nhiên cũng có thể vì y… liều lĩnh.



Ngón tay chuyển thật nhanh.



Chỉ trong chốc lát, trang sách đã biến thành vô số mảnh nhỏ, đảo mắt đã tiêu tán.