Phàm Tâm Đại Động

Chương 26 :

Ngày đăng: 03:16 19/04/20


Tiên huyết lập tức nhiễm đỏ y phục.



Miệng vết thương không ngừng truyền đến đau đớn kịch liệt.



Trương Triệu Huyền cắn chặt răng, nhu tình trong mắt nhanh chóng lạnh xuống, ngưng thần nhìn thẳng nam tử trước mắt, sau đó đưa tay chỉ thẳng vào mi tâm y, trầm giọng hỏi, “Ngươi là ai? Sao dám giả mạo Diệp Thanh của ta?”



Dứt lời, liền thốt ra một câu chú ngữ.



Ánh sáng đột nhiên lóe lên.



Chỉ trong chớp mắt, sương mù dày đặc đã dần dần tiêu tan, cảnh vật bốn phía rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng.



Trương Triệu Huyền lúc này mới phát hiện chính mình căn bản không hề thụ thương, vết máu trên ngực bất quá là chút ảo giác, mà trước mặt hắn lại không có lấy một bóng người, chỉ có một con rối rơm hình người nằm trên mặt đất.



… Thì ra là do Bích Linh sử dụng ảo thuật.



Trương Triệu Huyền chau mày, con rối chỉ chốc lát đã bị thiêu thành tro tàn, hắn ngẩng đầu trừng mắt về phía Bích Linh đứng cách đó không xa, nói, “Pháp thuật của tiên quân quả nhiên lợi hại.”



“Sao có thể bì kịp ngươi?” Bích Linh khoanh tay, giọng nói đạm mạc, vẻ mặt khó tả, “Dễ dàng phá giải ảo thuật của ta như vậy, cũng không giống tác phong bình thường của ngươi. Bây giờ xem ra, ngươi mới là kẻ thâm tàng bất lộ nhất.”



Ngụ ý, tất nhiên là chỉ Trương Triệu Huyền thường ngày hồ đồ, đều là giả bộ, đến lúc này mới sử dụng bản lĩnh thật sự.



Nếu là trước kia, Trương Triệu Huyền nghe xong nhất định sẽ đắc ý, nhưng hắn hôm nay lại rất khiêm tốn, lắc đầu cười nói, “Ta dốt đặc các phép ảo thuật, nhưng ta có thể phân biệt thật giả, là bởi vì ta biết rõ… Vô luận có xảy ra chuyện gì, Diệp công tử tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ta.”



Diệp Thanh nếu muốn hại hắn, từ trước đã có rất nhiều cơ hội.



Thế nhưng người ấy hết lần này tới lần khác, tình ý vô biên, tình nguyện hồn phi phách tán, cũng không muốn thấy hắn nhíu mày một lần.



Hắn đã bỏ lỡ một lần, làm sao có thể bị ảo thuật lừa gạt một lần nữa?



Bích Linh vốn đang tức giận vì pháp thuật bị phá, lúc này lại nghe Trương Triệu Huyền tràn đầy tự tin nói mấy câu này, thần tình lại trở nên lạnh lùng, nói, “Ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy, thực sự không còn thuốc nào cứu nổi.”
Hai tay y càng run mạnh hơn, thân thể mềm nhũn, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy Trương Triệu Huyền, không hề có ý thả lỏng.



Tí tách.



Những giọt máu ấm áp rơi xuống cổ Trương Triệu Huyền, ngực hắn nóng lên, toàn thân đau nhức.



Hắn dù không nhìn thấy gì, lại biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.



Bóng đêm ùn ùn kéo đến.



Hắn cắn răng, dùng hết sức lực, chậm rãi quay đầu lại.



Trên mặt Diệp Thanh đầy máu, khuôn mặt sớm đã bị vấy bẩn đến mơ hồ, nhưng hai tròng mắt vẫn là mở to, vẫn một mực ngắm nhìn hắn, ẩn chứa hàng vạn hàng nghìn nhu tình.



Trương Triệu Huyền hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang không trượt xuống của Diệp Thanh, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo, hàm hồ rù rì nói, “Diệp Thanh, Diệp Thanh, ta còn có thật nhiều điều chưa nói với ngươi. Tất thảy những chuyện này qua đi, ta vẫn nghĩ, ta thích ngươi. Chúng ta đã bỏ lỡ ba trăm năm, lâu như vậy, về sau phải luôn luôn cùng một chỗ mới đúng, như vậy sẽ không lãng phí thời gian nữa rồi…”



Trương Triệu Huyền cả đời chưa từng lãnh tĩnh như vậy.



Hắn không chút do dự cắn đứt ngón tay của mình, vẽ một đạo phù chú trên ngực Diệp Thanh, sau đó đọc lên chú ngữ xa lạ chưa từng nghe qua.



Thân thể Diệp Thanh rất nhanh đã bị ánh sáng màu vàng kim nhạt bao phủ.



Bích Linh đã rút trường kiếm về, vẫn luôn đờ đẫn nhìn vết máu trên kiếm, chỉ đến lúc này mới bình tĩnh lại, hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khẽ hô nói, “Định hồn chú? Trương Triệu Huyền, ngươi đang làm g!ì? Cái này là phù chú bị cấm!”



“Ta biết.” Trương Triệu Huyền yếu ớt cười, ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt Diệp Thanh, vẻ mặt bình tĩnh.



Bích Linh lại tiếp tục kinh ngạc, nói, “Ngươi ngay cả phù chú này cũng đã dùng, còn muốn làm thần tiên sao!? Ngươi thật sự muốn đi cùng yêu vật này?”



“Thì đã sao?” Trương Triệu Huyền vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thanh, đôi mắt cũng không còn trong suốt ôn hòa như trước, mà là nặng nề âm trầm, bốn bề dậy sóng, gợn sóng lăn tăn trong bóng đêm, ung dung nhấn từng chữ, “Vì một lời của y, ta tình nguyện nhập ma.”