Phàm Tâm Đại Động

Chương 29 :

Ngày đăng: 03:16 19/04/20


Vì chưa thích ứng với cơ thể mới, Diệp Thanh nằm trên giường vài ngày mới khôi phục bình thường. Trương Triệu Huyền một tấc cũng không rời, ở bên trông chừng y, nhân cơ hội sờ đông gặp tây, nghĩ hết biện pháp trêu ghẹo.



Đợi đến khi Diệp Thanh có thể xuống giường đi lại, bọn họ sửa chữa lại căn nhà gỗ, bày kết giới bốn phía. Kể từ đó, tuy ở lại nhân giới, lại không bị người khác quấy rối, nhưng cũng không giống chốn bồng lai tiên cảnh.



Diệp Thanh xưa nay thích yên tĩnh, nghỉ ngơi một chút lại chuyên tâm đọc sách, Trương Triệu Huyền mồm năm miệng mười quấn quít lất y không thả, phải khiến y chú ý đến mình mới chịu.



“Diệp công tử…”



“Lại làm sao?” Diệp Thanh cuối cùng cũng đặt cuốn sách xuống bên giường, giương mắt cười nói, “Trước kia ngươi cũng không dông dài như vậy.”



Tuy nói nhiều, những cũng không bám người đến mức này.



Trương Triệu Huyền chớp mắt mấy cái, dáng vẻ hùng hồn, nói, “Trước kia ta cũng không thích ngươi như vậy a.”



Nói rồi, lại tiến tới hôn Diệp Thanh theo thói quen.



Môi mỏng mềm mại. Dù có hôn bao nhiêu lần, đôi môi ấy vẫn ngọt ngào vô cùng.



Diệp Thanh bất ngờ, bật cười, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói, “Giờ vẫn còn sớm, ngươi lại tới trêu chọc ta.”



Giọng nói tuy bất đắc dĩ, trong mắt lại là cưng chiều vô hạn, tự nhiên đưa tay vòng lấy hông Trương Triệu Huyền.



Trương Triệu Huyền cầu còn không được, đương nhiên lập tức cọ vào lòng Diệp Thanh, mở miệng cắn cổ y, rồi thuận tay lật xem trang sách trên bàn, nói, “Sách này sao có thể so với dung mạo của ta, sao cả ngày ngươi đều xem nó mà không chán?”



“Ngươi ghen với một cuốn sách?”



“Hanh, ai biết sách này có vấn đề hay không? Lúc đầu ta nhặt được cuốn sách kia, thật hại người.”



Diệp Thanh nghe xong lời này, nhất thời nhớ tới chuyện trước kia, nhãn thần vô định. Nhưng một lát sau lại mỉm cười, ôn nhu nói, “Nếu ngươi không nhặt được nó, chỉ sợ cũng không thành tiên a!?”
Cách hồi lâu, mới thấy tiếng cười khe khẽ trong bóng tối, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo sự mị hoặc, đáp lại từng chữ, “Ta đã sớm nói, dù biết rõ không có duyên phận, cũng phải cưỡng cầu một phen mới bằng lòng bỏ qua. Cho nên, ta phải có đủ năng lực để giữ ngươi bên mình. Dù ngươi không thích ta, ta cũng muốn trở thành… một người trong mắt ngươi.”



Y cười tủm tỉm, vẫn ôn hòa vô hại.



Trương Triệu Huyền lại sợ đến nổi da gà, không tự chủ được mà rùng mình một cái.



“Làm sao? Sợ?” Diệp Thanh vẫn cười, đưa tay búng trán hắn một cái, động tác vô cùng thân thiết.



Trương Triệu huyền lúc này mới lấy lại tinh thần, chớp mắt một cái, rồi kêu lên như bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi lại chơi đùa với ta!”



Diệp Thanh cười nhưng không nói.



Trương Triệu Huyền cúi thấp đầu, chặn môi y lại, hôn lên gián tiếp. Hai tay sờ loạn trên người Diệp Thanh.



“A…”



Âm thanh làm ngươi ta phải đỏ mặt rất nhanh đã vang lên.



Ván giường rung rung, hai người phía trên cuộn lại, trung hòa làm một giữa tình triều kịch liệt, không phân biệt nổi hai bên.



Sau cuộc mây mưa, Trương Triệu Huyền nằm trên người Diệp Thanh thở dốc, trong miệng lầm bầm muốn gặm cổ y, nhưng ngáp hết lần này đến lần khác, không bao lâu sau đã ngủ say.



Diệp Thanh vẫn tỉnh như cũ, bình tĩnh nhìn người trong lòng, bên môi lộ ra ý cười, thần sắc ôn nhu như nước, nhẹ nhàng nói một câu, “Ngốc, ta nghiêm túc mà.”



_______________________



Tác giả: Chỉ còn một chương nữa sẽ hoàn thành… Hình như quá nhanh rồi?