Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 19 : Lệ châu bối

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


“Ta vừa nhìn qua vết thương của hắn.” Hi Tư Lạc từ trong phòng đi ra, vẻ mặt nghi hoặc, “Thực lực của Hoa Lê ta rất rõ ràng, dựa theo Nạp Lan miêu tả, khi đó khủng long đều bị ngươi dọa chạy, theo lý không thể tạo công kích mạnh như vậy, sao có thể đả thương Thú nhân cường đại như Hoa Lê? Hơn nữa thương thế kia cũng quá trùng hợp, lớn nhỏ, dài ngắn, vừa hay không lưu lại vết thương mà thoạt nhìn lại rất khủng bố, nếu không biết tình huống thực dễ cho là hắn bị thương rất nặng.”



“Gì? Chẳng lẽ ta bị hắn lừa?” Kim Hi sửng sốt, “Hắn làm vậy có gì tốt?”



“Bộ lạc Bỉ Mông xuất hiện thần văn Ngả Lộ Ni, tin tức này đã đủ trọng đại, hơn nữa biết trước thực lực của chiến sĩ Bỉ Mông, cũng có lợi cho Bộ lạc Lạc Mông an bài luận võ.” Hi Tư Lạc sắc mặt ngưng trọng, “Nhưng mà ta sẽ giám thị hắn. Đêm nay ngươi cùng Tạp Tắc Nhĩ tới chỗ khác ở tạm đi.”



“Bạch Thiền tôn bảo ta dẫn hắn đi nhặt Lệ châu bối.” Tạp Tắc Nhĩ nói xong, Hi Tư Lạc ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi. Bởi vì đã biết, cho nên Kim Hi chú ý tới Hi Tư Lạc biểu tình thực ngượng ngùng.



“Ta đây quay lại trông chừng hắn.” Hi Tư Lạc vừa muốn xoay người, lại đột nhiên bị Kim Hi kéo lại: “Không cần vội vàng, cứ hảo hảo ưu tiên chiếu cố Hoa Lê, dù sao, sau này thời gian ở chung còn dài.”



Hi Tư Lạc biểu tình nháy mắt dại ra, Tạp Tắc Nhĩ khuôn mặt hung ác nhưng tính tình ôn hòa, Nạp Lan tuy rằng mặt than kỳ thật rất đơn thuần, chỉ có Hi Tư Lạc, bình thường luôn thông minh lanh lợi, giờ phút này lộ ra biểu tình ngơ ngác như vậy, tựa như tiểu báo bị kinh hách. Kim Hi còn cố tình kéo áo y liếc liếc: “Ngô, cơ ngực của ngươi thật đẹp.”



Một câu trêu chọc làm Hi Tư Lạc nhảy dựng, chật vật chạy trối chết. Kim Hi đắc ý cười, hắn quay đầu vừa nhìn, Tạp Tắc Nhĩ mang theo nụ cười yếu ớt nhìn hắn, vết sẹo giữa mi cốt làm Tạp Tắc Nhĩ nhìn qua thực hung ác, nhưng ý cười này cũng thực ôn hòa, thực bình tĩnh, thực đạm nhiên, giống như đã bên nhau qua mấy chục năm, ôn hòa bất ly bất khí.



“Đi thôi, Lệ châu bối nhất định phải thu thập vào buổi tối, nếu không sẽ vô dụng.” Tạp Tắc Nhĩ thúc giục, “Lệ châu bối chỉ có ở chỗ nước cạn của Khuê hà vào lúc ba mặt trăng cùng dâng lên, chúng ta nhất định phải tới sớm một chút.”



“Có thể đổi thú hình sao?” Kim Hi lập tức hưng phấn. Tạp Tắc Nhĩ ngạc nhiên một chút, ngậm miệng, nhẹ nhàng gật đầu. Y cởi quần áo, thân thể đột nhiên rướn về phía trước, đã biến thành một con cự lang uy phong lẫm lẫm, trước bụng là đám bụi mao ấm áp cùng tứ chi bạch mao, trên mắt còn có thể thấy đạo vết thương kia, làm y giống như độc nhãn lang đáng sợ trong truyền thuyết rừng sâu, tràn ngập hơi thở hung hãn. Đều nói lang là đầu đồng đuôi sắt eo đậu hủ, nhưng Tạp Tắc Nhĩ lại vững vàng cõng Kim Hi. Kim Hi đem mặt vùi vào da lông thuận trơn trên cổ Tạp Tắc Nhĩ, dùng sức xoa nhẹ cổ y, hô to: “Xông lên a!”



Cái trán Tạp Tắc Nhĩ tựa hồ yên lặng chảy xuống một giọt mồ hôi.



Ngân hà mênh mông, ba ánh trăng cùng chiếu rọi, đêm khuya sáng ngời như bình minh, nhiễm lên thảo nguyên, thiếu niên cưỡi cự lang uy vũ, chạy như điên dưới đêm trăng, nếu ngươi tới gần, có thể nghe được



“Ta có một Tạp Tắc Nhĩ, cho tới giờ chưa từng cưỡi, có một ngày tâm huyết dâng trào, cưỡi hắn nhặt đi vỏ sò.”


“Nói đi, nói đi, không nói ta sẽ làm tiếp lần nữa.” Kim Hi đỉnh đỉnh thân dưới, đối với xử nam mới nếm thử trái cấm mà nói, tất nhiên thực dễ dàng vượt qua thời điểm mềm nhũn, thân thể một khi nếm mùi tình dục, liền trở nên tác cầu vô độ.



Tạp Tắc Nhĩ từ từ nhắm hai mắt, lỗ tai run run, cái đuôi ngượng ngùng ngăn trở hạ thể của mình, ngón tay gấp khúc nhanh chóng bưng kín mặt. Nam nhân kiện mỹ như Tạp Tắc Nhĩ làm ra động tác ngượng ngùng như vậy, thế mà không có một chút nương khí, bộ dạng như sám hối lại thật sự lấy lòng Kim Hi.



“Như vậy thích sao?” Kim Hi đắc chí hỏi.



Tạp Tắc Nhĩ môi run rẩy, bị Kim Hi ép sát không buông đột nhiên rống to: “Ta cũng là lần đầu tiên!” Cái đuôi gắt gao băng chặt, quất lên người Kim Hi. Kim Hi cười hì hì, không dám trọc Tạp Tắc Nhĩ đang tạc mao. Hắn muốn tháo Lệ châu bối trên cổ Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ lại bắt lấy tay hắn: “Chúng ta còn chưa kết hôn, nếu mang thai…”



“Sẽ trái với quy định của Bộ lạc sao?” Kim Hi sốt ruột hỏi, hắn không biết Bộ lạc nguyên thủy có mấy loại phong tục tàn nhẫn như nhốt vào lồng heo thả trôi sông hay không, sau khi tính dục nguội lại đủ loại lý trí lo lắng rốt cục quay lại đầu hắn.



“Rất dọa người!” Tạp Tắc Nhĩ có chút xấu hổ rống to.



Kim Hi cười hì hì vuốt ve cơ ngực y: “Đừng tức giận đừng tức giận, Thú nhân mang thai khó khăn như vậy, cơ hội một lần cũng không thể buông tha a.” Hắn tháo Lệ châu bối xuống, chậm rãi rút ra dương căn đã mềm rũ, một tia chất lỏng màu trắng theo tiểu huyệt đỏ tươi tràn ra, chợt mất đi vật lấp tiểu huyệt mở kinh hoàng gắt gao mấp máy, nếp gấp đỏ sậm, đúng là vẫn còn có chút sưng lên. Kim Hi nắm chuôi Lệ châu bối, Lệ châu bối lạnh lẻo xâm nhập vào thân thể khiến Tạp Tắc Nhĩ nhịn không được tê một tiếng. Nếp gấp ôm lấy Lệ châu bối chỉ để lộ cái chuôi tròn tròn be bé kim văn, như là nhụy hoa đỏ tươi giữa đóa cúc. Kim Hi thương tiếc nhẹ nhàng sờ soạng một chút: “Có đau hay không?”



Tạp Tắc Nhĩ lắc đầu, tai và đuôi của y đều tiêu thất, nghiêng người ngồi xuống đất, xem ra mông không bị ảnh hưởng, y dùng tay che nửa thân dưới, không dám nhìn Kim Hi: “Lệ châu bối là do nữ thần Bảo Phù Thụy ban ân cho Thú nhân, có thể bảo dưỡng nơi đó, còn tăng xác suất mang thai.”



“Thật sự là thứ tốt.” Kim Hi xích lại, nhìn cổ và bả vai Tạp Tắc Nhĩ lớn lớn nhỏ nhỏ vết ứ đọng đậm đậm nhạt nhạt, không thể không nói xem qua một đống tiểu thuyết hắn thèm muốn cảm giác đâm chọc này đã lâu, lúc này đây tự mình đâm chọc, thật sự là tuyệt vời.



Tạp Tắc Nhĩ làm xong sau ngược lại đặc biệt ngượng ngùng, Kim Hi cũng không biết nói cái gì để dỗ dành, đành phải ôm hông y, không ngừng khẽ hôn. Tạp Tắc Nhĩ rốt cục chậm rãi trầm tĩnh lại: “Đừng nên chạy về, ta gọi song đầu kiêu đến đây đi.”



“Vì sao lại không chạy về?” Kim Hi mờ mịt hỏi. Tạp Tắc Nhĩ mặt lại trướng đến đỏ bừng, chân hơi hơi nhúc nhích một chút.



Chân mềm nhũn chẳng hạn, nói ra Tạp Tắc Nhĩ sẽ tạc mao đi, ân ân, thôi thì lưu lại lần sau tiếp tục trêu chọc đi. Kim Hi yên lặng cười mờ ám. Tạp Tắc Nhĩ nắm lông chim song đầu kiêu trên vòng cổ, thổi không ra âm thanh gì, kỳ quái là, Kim Hi thế nhưng lại cảm giác mình có thể nghe được thanh âm cao tần kéo dài không dứt. Qua chốc lát sau, con chim song đầu lớn cao cao bay tới, đồng thời ở bên cạnh song đầu kiêu không người, còn có một con song đầu kiêu cõng một người đến, vô luận là Thú nhân nhãn lực xuất sắc, hay Kim Hi năng lực cảm ứng, đều rõ ràng nhận ra thanh niên kiện mỹ tựa ngà voi kia.