Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 35 : Mài…

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Kim Hi nghiêng đầu liếc xéo y: “Nói như vậy, Ô Giang Đại Tế ti tính để ngươi làm Tát nhĩ của ta?” Hắn dừng một tiếng, cố ý kéo dài, “Hay là, chính ngươi muốn làm Tát nhĩ của ta?”



Hoa Lê le lưỡi giương mắt nhìn hướng khác, mặt quỷ đáng yêu lại vô sỉ: “Ngươi đoán xem?”



“Không cần thiết.” Kim Hi lạnh nhạt mỉm cười, “Nói với Ô Giang Đại Tế ti, ta không hài lòng về ngươi, đổi người khác đến, ta xem Thú nhân thanh tú đứng phía sau hắn cũng không tệ lắm, để y tới đi.”



Hoa Lê bật dậy, hai tay chống hai bên Kim Hi, cúi đầu nhìn hắn: “Nói chậm, Vũ Lâm hiện tại đã tới chỗ Thiếu tộc trưởng Bỉ Mông các ngươi rồi đi?”



“Nga thật không, ở đâu, Bạch Linh chắc chưa dẫn hắn về nhà đi?” Kim Hi chậm rãi tản Ngả Lộ Ni lực ra, tựa hồ trải qua một lần chiến đấu tới cực hạn, hắn lại có điểm tiến bộ, thủy ngân tán ra khắp bốn phương tám hướng, quả nhiên tới khách phòng ở ba tầng Thần miếu đã phát hiện ra bóng dáng Bạch Linh cùng Thú nhân kia.



Kim Hi như có như không nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy đi ra bên ngoài.



“Ngươi tính đi đâu? Thương thế của ngươi còn chưa khỏe.” Hoa Lê có chút nóng nảy.



“Nhìn xem Bạch Linh và Vũ Lâm mà ngươi nói, nếu Bạch Linh không để ý, chúng ta có thể đổi mà.” Kim Hi chậm rì rì đi về phía trước, Hoa Lê ba bước chỉ dùng hai bước đuổi tới phía trước, cản trước mặt hắn, “Ngươi không phải là nghiêm túc chứ?”



“Bớt khí lực nhìn Na nhĩ tương lai của ngươi đi, hắn sẽ không thích ngươi thân cận với ta như vậy đâu.” Kim Hi mặc dù khuyên bảo, nhưng giọng điệu lại như không liên quan tới mình, nói năng trôi chảy, làm Hoa Lê càng thêm sốt ruột, lại không muốn thỏa hiệp trước Kim Hi, dọc theo đường đi nhiễu lai nhiễu khứ như con khỉ, Kim Hi hoàn toàn không đếm xỉa, Hoa Lê căm tức ở phía sau Kim Hi hung hăng đá tường, kết quả đụng đau ngón chân, xoa xuýt mãi mới đỡ.



Đi tới trước cửa phòng của Bạch Linh, cửa phòng khép hờ, có thể thấy rõ bên trong căn phòng vốn không lớn. Kim Hi quay đầu nhìn về hướng khác, chốc lát sau một cái ghế từ hướng đó lảo đảo bay tới, quả nhiên năng lực trở nên mạnh mẻ, vật nặng lại ở xa như vậy vẫn nâng được tới, tuy rằng không bình ổn, nhưng chẳng qua là do di chứng sau khi Giống đực Sóc Mông công kích, sau khi khỏi hẳn lực khống chế hẳn sẽ càng tinh chuẩn đi.



Bạch Linh nằm trên giường, lật xem từ điển Bỉ Mông do Kim Hi ghi lại, một Thú nhân thân hình cao lớn đứng bên cạnh, tóc đen ngắn ngủn, dáng người khoẻ đẹp, diện mạo anh tuấn, khác hẳn bộ dạng du côn lỗ mãng như Hoa Lê, diện mạo Vũ Lâm thiên về tuấn mỹ.




Cách thức chiến đấu của Hi Tư Lạc tương tự Hoa Lê, loại thích khách tàn nhẫn nhưng cũng có khác biệt, y một tay giữ cánh tay Hoa Lê, hai tay linh hoạt thành khóa chữ thập, chân trái kẹp chân Hoa Lê. Chiêu thức hung ác cường hãn của Hoa Lê đều bị y xảo diệu chặn lại, khi đối chiến với Bác Nhã, một chiêu tuyệt sát của Hoa Lê khiến Bác Nhã khó có thể phòng ngự, nhưng Hi Tư Lạc căn bản sẽ không để Hoa Lê thi triển ra chiêu thức cường đại của y, mỗi một kích đều vừa vặn đánh vào điểm yếu của Hoa Lê, trong không gian nhỏ hẹp, bên cạnh còn có Kim Hi, so với Hi Tư Lạc Hoa Lê càng không thể phát huy sở trường, bị Hi Tư Lạc xảo diệu đẩy về vị trí cũ. Hoa Lê tức giận đến hai mắt đỏ bừng, tức giận quát: “Có bản lĩnh thì đi ra ngoài đánh.”



Hi Tư Lạc lại thu tay đứng thẳng, khí định thần nhàn, y giỏi kỹ xảo, cũng giỏi về điều tức, đánh nhau một hồi, thế nhưng đại khí cũng không suyễn: “Ta sao phải cùng ngươi đi ra ngoài? Bỉ Mông và Lạc Mông đang trong giai đoạn liên hợp trọng yếu, ta sao có thể khơi mào chiến tranh chứ? Nếu không phải ngươi muốn thương tổn Na nhĩ của ta, ta mới lười động thủ với ngươi.”



“Ta sao có thể thương tổn hắn!” Những lời này làm Hoa Lê càng thêm phẫn nộ. Kim Hi luôn luôn bình tĩnh ngồi ở đàng kia, hiển nhiên cực kỳ tin tưởng thực lực của Hi Tư Lạc, ngay cả trốn cũng chưa trốn: “Ngươi đương nhiên sẽ không đả thương ta, chúng ta không oán không cừu, hiện tại lại là thời khắc trọng yếu hai Bộ lạc liên hợp, có điều Hoa Lê Vương trướng dù sao cũng là người Lạc Mông, hiện tại không nên tiến vào phòng ngủ của ta, ngươi trước đi ra ngoài đi. Hi Tư Lạc, tiễn hắn ra ngoài, thuận tiện mời Tiếu Tộc trưởng lại đây, ta muốn cùng nhạc phụ tương lai thương lượng một chút sẽ lấy Vương trướng nào của hắn.”



Hoa Lê vốn đang tức giận chuẩn bị đi ra ngoài, lại đột nhiên quay lại, y đã không biết nên nói như thế nào, giận cực điểm chỉ vào Kim Hi: “Cả Lạc Mông, ta là Thú nhân ưu tú nhất, sao ngươi có thể không chọn ta!”



“Vĩ đại? Ngươi vĩ đại chỗ nào?” Kim Hi lạnh lùng tiếp chuyện, “Sức chiến đấu cường đại? Ta có Hi Tư Lạc. Biết làm nghề mộc? Ta có Tạp Tắc Nhĩ, ta vì sao nhất thiết phải chọn ngươi?” Kim Hi nghiêng chân, dùng ánh mắt thực xa lạ nhìn Hoa Lê, “Ta cần đầu tiên là bầu bạn, tiếp theo mới là Tát nhĩ có thể phụ trợ ta. Ta không thích Thú nhân ngay cả Tát nhĩ là gì cũng không hiểu.”



“Ta sao lại không hiểu? Ngươi bảo ta cởi ta sẽ cởi, ngươi muốn ta triệt ta sẽ triệt, ngươi muốn cùng ta làm ta cũng nguyện ý a!” Hoa Lê tức giận chất vấn.



“Vậy vừa rồi thì sao?” Kim Hi không chút khách khí vạch trần, “Ta vì sao lại bảo Hi Tư Lạc đến, ở trước mặt hắn làm nhục ngươi? Chính là muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc đặt mình ở vị trí nào, nếu ngươi hiện tại đã không thể nghe lời ta, vậy sau này ngươi cũng không thể phù hợp yêu cầu của ta.”



“Ngươi lại thích con rối tất cả đều nghe theo ngươi sao?” Hoa Lê nhíu mày, thất vọng thật sâu.



“Ta không thích.” Đáp án của Kim Hi lại làm cho y ngoài ý muốn, “Ta thích Thú nhân có tư tưởng, có ý chí độc lập. Có thể ngươi cảm thấy chỉ có ngươi là độc nhất vô nhị? Hi Tư Lạc, Nạp Lan và Tạp Tắc Nhĩ chính là con rối sao? Bọn hắn thuận theo ta là bởi vì yêu, là bởi vì bọn hắn yêu ta từ đáy lòng, bọn hắn cũng có tư tưởng và ý chí của riêng mình, bọn hắn và ngươi không có gì khác nhau, chỉ là bọn hắn lấy ta làm Na nhĩ, bọn hắn thuận theo yêu cầu của ta cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Ngươi còn nhớ rõ lần trước ngươi rời Bỉ Mông đã nói gì sao? Muốn bắt ta về làm Giống đực của một mình. Hoa Lê, đây là không có khả năng. Chỉ cần ta còn là Kim Hi miện hạ của Bỉ Mông, ta tuyệt đối sẽ không vì ngươi mà thay đổi thái độ của ta đối với Lạc Mông. Nếu ngươi thật sự thành Tát nhĩ của ta, ngươi thích đùa giỡn thích lưu manh thích cáu kỉnh ta đều có thể cưng chiều ngươi, nhưng việc đại sự tuyệt đối không được. Ta hiện tại đang mài tính tình của ngươi, mài ngươi đến càng ngày càng không giống ngươi, trở nên nghe lời, thuận theo, trở thành một Tát nhĩ đủ tư cách, nếu ngươi không muốn, làm không được, ngươi có thể đi đi.”



Hoa Lê trầm mặc âm trầm chăm chú nhìn hắn, nhấn mạnh từng chữ: “Ta không đi.”