Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 40 : Xấu tính là phải trả giá thật nhiều

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Khủng điểu là sinh vật đặc biệt đáng yêu, lông của chúng giống màu thảo nguyên khô hạn, là loại màu vàng ấm áp, đương nhiên, đây là màu sắc tự vệ của chúng, đối với thảo nguyên mà nói, loại màu sắc này là đại biểu cho cằn cỗi.



Trước khi Kim Hi tới thảo nguyên hoang vu mệnh danh là Hoang Nguyên của Sóc Mông, bọn hắn còn phải xuyên qua một sơn động thiên nhiên. Động này là đường bí mật Lạc Mông dùng để trinh sát Sóc Mông và tới Thánh Địa. Lộ ra con đường này là đại biểu cho thành ý của Lạc Mông, bởi nếu Kim Hi tiết lộ sơn động này cho Sóc Mông, Lạc Mông sẽ gặp phải uy hiếp bị xâm lấn. Kim Hi ngoài hường về Thánh Địa, còn muốn ghi chép địa lý ven đường. Hệ thông tính danh của Bộ lạc Bỉ Mông, đều được hình thành sau khi hắn đến, vài cái tên phát âm như hán ngữ, liền lấy tên Hán ngữ, tỷ như Bạch Linh, lại có từ không như vậy, cho nên phải dịch âm, hắn muốn tạo dựng hệ thống tính danh, tôn trọng dòng họ tỏ vẻ tôn trọng tổ tiên, tôn trọng tổ tiên nghĩa là tôn trọng lịch sử, tôn trọng lịch sử sẽ tôn trọng Tế ti của Thần miếu nắm giữ lịch sử, Kim Hi hi vọng Thần miếu không phải một tổ chức tôn giáo, mà là điện phủ nghiên cứu văn hóa, nghệ thuật cao nhất, trở thành tấm bia vĩnh cửu kéo dài văn minh, như vậy mới có thể cam đoan con cháu của hắn, trước khi gia tộc hủ mục tiêu vong, có địa vị cao quý.



Nghĩ vậy, Kim Hi không khỏi cảm thán một tiếng, dựa theo lịch pháp tam nguyệt, cũng mới đây được một tháng lẻ hai tuần, tâm tình hắn đã xảy ra chuyển biến cực lớn, có lẽ bản thân hắn có tố chất lãnh đạo trước không phát hiện ra đi? Chỉ có thể nói là hoàn cảnh ép người tiến bộ, đứng ở vị trí Miện hạ, hắn phải dùng ánh mắt Miện hạ nhìn sự vật.



Bọn hắn đều mang theo lượng lớn thịt khô cùng thực vật, nhưng trước khi tiến vào thảo nguyên khô hạn, vẫn phải tận lực săn bắn để lấy đồ ăn. Dù sao ở địa bàn của Sóc Mông, Thú nhân Bỉ Mông đi săn lưu lại mùi sẽ mang đến nguy hiểm thật lớn. Bọn hắn đi đường có thể dùng hương cỏ che dấu, nhưng một khi săn bắn, mồ hôi nhiều bốc hơi, cái mũi linh mẫn của Thú nhân ở cánh đồng hoang vu sẽ phát huy càng rõ ràng.


Nạp Lan dùng cánh tay che mặt, xấu hổ vô cùng, chỉ là tình thú của hai người trong phòng ngủ, giờ lại diễn ra trước mặt ca ca chính quy Hi Tư Lạc, làm cho y xấu hổ cái đuôi đều cuốn thành một đoàn. Kim Hi trong tình ái có chút ác liệt, giờ cũng có chút ngượng ngùng: “Đừng thẹn thùng, ngươi mỗi lần gọi ta như vậy, đều đặc biệt dễ bắn.” Kim Hi bỗng nhiên nghĩ tới một câu, “Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực a.” Nạp Lan đánh vào trán hắn ‘ba’ một cái, đứng dậy chạy về giường mình.



“Nạp Lan bình thường cũng không gọi ta và Bạch Linh là ca ca, ngươi rốt cuộc làm như thế nào vậy.” Thanh âm mang theo hương vị nguy hiểm vang lên sau tai Kim Hi, Kim Hi xấu hổ gãi gãi mũi, hắc hắc nở nụ cười. “Nói xem, ngươi muốn ta gọi ngươi là gì a?” Hi Tư Lạc ôn nhu phun hơi thở lên cổ Kim Hi, Kim Hi liếm liếm khóe miệng đưa tay cầm nhục côn Hi Tư Lạc: “Ngươi không biết sao?” Hi Tư Lạc cũng cầm côn th*t của hắn: “Vậy phải xem ngươi còn bao nhiêu tinh lực, lão công.”



Sáng ngày thứ hai lúc thức dậy, trừ Hoa Lê trên người đã sớm tích lũy thiệt nhiều dấu hôn, Tạp Tắc Nhĩ Nạp Lan cùng Hi Tư Lạc trên người cũng loang lổ nhiều dấu hôn, còn có ấn ký khô cạn. Lúc cỡi khủng điểu, Kim Hi cũng cảm thấy mỏi mệt, một đêm bảy lần, chắc chắn là gạt người a, Giống đực bị nhóm Tát nhĩ ép khô, thương không dậy nổi a.



Nhưng mà, hắc hắc, ánh mắt Kim Hi gian tà đảo qua Tát nhĩ dung mạo anh tuấn cùng dáng người khoẻ đẹp của mình, quả nhiên mỹ nhân chết dưới hoa, thành quỷ cũng phong lưu a.