Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 61 : Ngoại truyện chi Trung thu nguyệt nhi viên

Ngày đăng: 11:38 19/04/20


Ngày đầu tiên tuần thứ hai của tháng tám hàng năm chính là ngày hội Đường nguyệt Ngả Lộ Ni nữ thần, mùa lễ thu hoạch, cũng gọi là tiết Trung thu. Trừ bỏ thưởng thức ánh trăng, châm pháo hoa, đương nhiên còn có mỹ thực đặc sắc, bánh Trung thu.



“Đường Thiên Hữu, không được ăn vụng!” Kim Hi gầm nhẹ. Lúc này Thiên Hữu đã sáu tuổi, Bộ lạc đang phát triển không ngừng, cũng có thực vật phong phú có thể chế rất nhiều điểm tâm trong ngày hội, đây là một mặt khác thể hiện nền kinh tế tiến bộ của Bộ lạc.



“Con chỉ ăn một miếng!” Thiên Hữu chìa một đầu ngón tay, diễn cảm thực khờ dại thực đáng yêu.



“Không được!” Tạp Tắc Nhĩ mặc dù hết sức ôn nhu với Kim Hi, nhưng trước mặt Thiên Hữu lại càng như một nghiêm phụ, “Nơi này là thực vật của toàn Bộ lạc, không phải của nhà chúng ta, cho dù con là hài tử của Thánh Sư, cũng không thể dung túng mình, phải càng thêm nghiêm khắc với bản thân.” Kỳ thật Tạp Tắc Nhĩ cũng rất ít đánh hài tử, nhưng Thiên Hữu lại cực kỳ sợ y. Thiên Hữu đành phải ủy khuất cúi đầu đi ra ngoài.



“Thiên Hữu, ở đây còn có một ít hoa quả, con cố nhịn chút nhé, đừng nhiều ăn nga, bỏ bữa cơm chiều thì đừng trách ta.” Hoa Lê trộm ló vào từ cửa sau nhỏ giọng nói với Thiên Hữu. Hoa Lê trù nghệ tệ hại kinh người, cho nên phụ trách làm bánh Trung thu chính là Tạp Tắc Nhĩ và Thú nhân giỏi nấu nướng trong Bộ lạc, Hoa Lê không có việc gì loạn chuyển lung tung.



Bởi vì tiểu Thú nhân không thể nói chuyện, cho nên tuy rằng Hoa Lê và Hi Tư Lạc đều phi thường thương chúng, nhưng nhóc có cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào làm người thích như Đường Thiên Hữu lại càng thêm sủng nịch, nếu không phải Tạp Tắc Nhĩ gây áp lực với nhóm ba ba Mẫu mụ, thì Đường Thiên Hữu thật sự là mỗi ngày đều nhẹ như bay.



“Mẫu mụ, ta chỉ ăn một miếng, chỉ ăn một miếng!” Đường Thiên Hữu đặc biệt đáng thương chìa một đầu ngón tay, ánh mắt nhìn quả hãm tản hương dễ ngửi. Tất cả hài tử đều gọi tất cả Mẫu mụ trong nhà là Mẫu mụ, đây cũng là từ trong nhà Kim Hi truyền ra, cuối cùng nhập vào văn tự quy tắc xã hội.



Hoa Lê nhãn châu xoay động, động tác xấu xa này Đường Thiên Hữu học cực kỳ giống, y cọ cọ đến cạnh Kim Hi, giống như đại miêu ghé vào đầu vai Kim Hi: “Lão sư ~~ đêm nay Hoa Lê cùng ngươi được không ~~ “



“Đừng mơ!” Kim Hi nhớ tới lại tức, bởi vì Hoa Lê lần trước cũng làm nũng bán manh như vậy, hắn đành bịa ra “Ta bí mật dạy hắn Ngả văn (Ngả Lộ Ni thần văn)”, kết quả bởi vì thành tựu của Kim Hi, mọi người lại tặng hắn danh hiệu “Thánh Sư”, thậm chí vì tên này thân thiết hơn, dần dần lấn át cái xưng hô Thần sử kia.



Hoa Lê bất đắc dĩ nhìn nhìn Đường Thiên Hữu, tiểu quỷ thông minh này thì ngay lúc Kim Hi phân tâm đã ăn vụng một miếng liền chạy thoát rồi.



“Ngươi quá sủng ái hắn đi.” Kim Hi sao lại không biết tiểu tâm tư của Hoa Lê? Hắn chỉ không vạch trần mà thôi.


“Tựa như ngươi nói, Thiên Thịnh sống bên cạnh ngươi, không hẳn đã thiệt thòi hơn Thiên Hữu. Chúng đều là hài tử của ta, đều có huyết mạch vĩ đại, ta tin tưởng chúng cũng sẽ là nam nhân vĩ đại. Ta muốn để chúng trở thành đối thủ của nhau, như vậy mới có thể để chúng không ngừng tiến bộ.” Kim Hi biết những lời mình nói lúc này có bao nhiêu không thể tưởng tượng thậm chí không phù hợp “đạo lý”, nhưng mà, làm một người thống trị Bộ lạc, trong thời bình cần nghĩ tới thời loạn, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của một “đối thủ”.



“Khó trách bọn họ gọi ngươi là Thánh Sư, ngươi quả thật đã dẫn dắt tộc nhân làm thế nào sinh tồn, sinh sản, lớn mạnh.” Long Tước ngồi xổm xuống bên Thiên Thịnh, vuốt tóc Thiên Thịnh.



“Thiên Thịnh, con có thể sẽ rất lâu nữa không gặp được cha, thế nhưng vậy không có nghĩa là ba ba không thương con, ba ba chỉ là hi vọng con trở nên cường đại hơn, con nhất định phải hảo hảo mà sống sót, trở thành một người cường đại, được không?” Kim Hi ôm Thiên Thịnh, hốc mắt ướt át. Long Tước quay đầu đi chỗ khác, lấy tay che mặt.



“Con hứa, ba ba.” Thiên Thịnh tuy còn chưa hiểu hết, nhưng vẫn đáp ứng.



“Thiên Thịnh, chúng ta đi thôi.” Long Tước bỗng nhiên quay đầu, kiên quyết kéo tay Thiên Thịnh.



“Cầm lấy!” Kim Hi ấn gói to trong tay cho Thiên Thịnh, hắn nhìn Thiên Thịnh vẫn luôn nhìn hắn, và Long Tước không chịu quay đầu lại đi càng lúc càng xa, trong lòng có muôn ngàn lời muốn dặn, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một động tác, hắn nắm nắm tay làm một động tác bơm hơi. Tiểu Thiên Thịnh cũng nắm chặt nắm tay dùng sức nện phần khuỷu xuống, làm bơm hơi giống như Kim Hi.



Có một loại yêu gọi là buông tay, Kim Hi biết, đây là lựa chọn của Long Tước, y không thể đối mặt với Kim Hi đã chiến thắng mình chinh phục Bộ lạc mình, cũng vô pháp hoàn toàn buông tha tính cảm của hai người, chỉ có thể dùng phương thức này trừng phạt bản thân, mà y phát minh ra năng lực gọi là đấu khí, thành chỗ dựa tinh thần cho y, y phát hệ “Sẽ có một ngày hậu nhân Sóc Mông sẽ san bằng Bộ lạc Bỉ Mông” như cũ boong boong bên tai, Kim Hi cũng không thèm để ý, huyết mạch cực mạnh của Bỉ Mông và Sóc Mông đều truyền thừa từ hắn, lúc này đây, hắn phải lựa chọn thế nào? Để tương lai và vận mệnh lựa chọn đi, đau khổ cũng tốt, hạnh phúc cũng tốt, suy bại cũng tốt, phồn vinh cũng tốt, hắn đang cống hiến năng lực của mình lên bánh xe lịch sử, tiếp tục đẩy bánh xe, nên là hậu nhân.



Bỉ Mông vương triều, đã bắt đầu rồi.



.oOo. TOÀN VĂN HOÀN.oOo.