Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Chương 41 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Lạc Tiệm Thanh thu lại Sương Phù kiếm vào mi tâm, án binh bất động.
Lúc này, tuy nói tu vi của y thấp hơn tăng nhân kia một tiểu cảnh giới, nhưng linh thức của y lại mạnh hơn đối phương, đối phương có vẻ vẫn chưa phát hiện ra y. Lạc Tiệm Thanh cẩn thận quan sát tình huống trong phòng tầng hai khách điếm, chuẩn bị mượn cơ hội hành động.
Bỗng nhiên bị cướp đi Chiêu Hồn Phiên, Vân Hương cũng không kịp phản ứng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng nhíu mày lại, tay phải xòe ngũ trảo, thấp giọng nói: “Tên hòa thượng kia, thừa dịp cô nãi nãi ta hôm nay không muốn đại khai sát giới, mau trả Chiêu Hồn Phiên cho ta. Nếu không thì để lại mạng đi!”
Ngoài miệng nói lời uy hiếp nhưng Vân Hương lại rất cảnh giác.
Tăng nhân quan sát thiếu nữ vận đồ đen trước mặt, trên khuôn mặt thanh tú sáng sủa mang theo nụ cười thản nhiên, phảng phất như có một tầng hào quang của Phật bao phủ, nói: “Thí chủ, Chiêu Hồn Phiên không phải là vật thiện, ngươi cần gì phải chấp niệm.”
Vân Hương cười lạnh: “Vậy ý ngươi là không trả sao?”
Tăng nhân lắc đầu: “Hàng vạn hàng nghìn oan hồn nếu vào tay thí chủ sẽ không thể siêu độ vãng sinh. Tà vật bực này không nên tồn tại trên thế gian.”
Vân Hương nâng cằm trực tiếp mắng: “Đồ con lừa ngu ngốc không biết suy xét, chết đi!”
Ngay sau đó, một bóng đen lao tới, trảo ảnh như Bạch Cốt hung hăng vòng qua sau gáy tăng nhân trẻ tuổi. Tốc độ của Vân Hương rất nhanh, nhưng tốc độ của tăng nhân này còn nhanh hơn cả nàng. Hắn điểm đầu ngón chân, bay khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng rơi vào trong phòng tránh thoát một kích này.
Vân Hương đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hai người lập tức áp sát đánh nhau, Vân Hương không ngừng sử dụng sát chiêu, tăng nhân kia thì không ngừng tránh né.
Thân là đồ đệ của Ma Tôn, Vân Hương cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Lúc đầu nàng còn chưa dùng tới sát chiêu, nhưng cuối cùng lại trực tiếp ôm thái độ hủy thi diệt tích, mỗi một trảo đều ngưng tụ linh lực đáng sợ, mỗi một trảo đều nhằm tới chỗ hiểm của tăng nhân kia.
Nhưng khiến Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc là tăng nhân kia vẫn không phản kích, toàn bộ đều tránh được.
Vừa tránh né tăng nhân kia còn cười khẽ nói: “A di đà Phật. Thí chủ, hà tất phải si niệm?”
“Thí chủ, Chiêu Hồn Phiên cũng không hợp với nữ tử như ngươi, trảo công của ngươi cũng không hợp với Chiêu Hồn Phiên.”
“Thí chủ, ngươi vốn bị thương khi chiến đấu với oán khí kia. Giờ phút này tất nhiên không phải là đối thủ của ta.”
Lời nói của tăng nhân như Phật âm linh hoạt kỳ ảo, du dương dễ nghe, nhưng vào trong tai Vân Hương lại như châm chọc.
Đến một kích cuối cùng này thì Vân Hương híp mắt lại, quát to một tiếng, lấy tốc độ cực nhanh xông tới, trảo ấn vẽ lên không trung một bóng đen ma khí, ầm ầm đánh về phía tăng nhân trẻ tuổi. Khi nhìn thấy ma khí kia thì tăng nhân cũng sững sờ, sau đó thì không tránh né nữa, hắn đứng nghiêm trang tại chỗ, rút ra Phật châu ở cổ tay.
Phật châu sáng bóng lơ lửng trước mặt tăng nhân, lóe ra Phật quang màu vàng.
Ầm!
Phật châu cùng với trảo ấn va chạm, Vân Hương bay ra xa, đập thẳng lên tường, chật vật phun ra một ngụm máu đen. Nàng ngẩng đầu phẫn nộ mắng: “Con lừa ngu ngốc kia, ngươi có biết ta là ai không! Hôm nay ngươi chọc ta, ngày mai ta sẽ lấy đầu của ngươi!”
Tăng nhân kia cười hờ hững, nói: “Thí chủ cần gì phải uy hiếp, ta tất nhiên đoán được ngươi là ai.”
Vân Hương sửng sốt hỏi: “Ngươi… lại biết ta là ai?”
Tăng nhân cười ôn nhã, con ngươi trong veo ẩn chứa sự khôn khéo, hắn nói: “Cốt linh của ngươi khoảng hơn ba mươi tuổi, lại có được tu vi Kim Đan hậu kỳ, ma tu trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có tiền bối Ma Tôn kia mới có thể dạy dỗ ra một đệ tử tốt như vậy.”
Vân Hương ôm ngực đứng dậy châm chọc nói: “Ngươi đã biết còn dám làm ta bị thương? Không sợ sư phụ ta lột da ngươi ra sao? Mà không, chẳng cần sư phụ ta ra mặt, chỉ cần để một vị trưởng lão bất kì trong Ma Đạo cung ra tay là có thể bầm thây vạn đoạn con lừa ngu ngốc như ngươi, hóa giải mối hận trong lòng ta! Dù hiện tại ngươi có quỳ lạy xin lỗi thì ta cũng tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!”
Tăng nhân trẻ tuổi nâng mắt nhìn Vân Hương, thần sắc bình tĩnh hờ hững, ý cười vẫn hòa nhã như cũ.
Cái nhìn này khiến Vân Hương giật mình không nói gì nữa.
Tăng nhân nói: “Thí chủ, ngươi cử chỉ điên rồ. Tâm bất tham tà dục, vô khuể bất độc tưởng. Xá ly chư tà kiến, thị vi Bồ Tát hành*. Tiểu tăng không làm gì sai, vì sao phải xin lỗi ngươi?”
*Tâm không tham lam không dục vọng, không sản sinh suy nghĩ thù hận ác độc, bỏ qua toàn bộ cái nhìn không chính xác, như vậy mới là việc Bồ Tát nên làm.
Vân Hương lập tức nổi giận: “Ngươi cướp Chiêu Hồn Phiên của ta. Ngươi còn dám nói ngươi không làm gì sai?!”
Tăng nhân cười nói: “Chiêu Hồn Phiên vốn là vật vô chủ, thí chủ có được nó sau này chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Vân Hương bị thái độ thong dong này của hắn chọc tức, vừa gấp vừa giận bắt đầu nhìn xung quanh không biết nên nói cái gì. Nàng vừa quay đầu, đột nhiên nhìn thấy hình phản chiếu của mình trong kính, Vân Hương trừng lớn hai mắt nhanh chóng che ngực, lấy một bộ y phục trong nạp giới ra mặc vào.
Vân Hương nhất thời có chủ ý: “Ngươi nhìn cơ thể của ta, ngươi đây là phạm vào sắc!”
Tăng nhân lại lắc đầu, thản nhiên cúi người thi lễ: “Dũng giả nhập định quan, thân tâm sở dữ trần. Kiến dĩ sinh uế ác, như bỉ thải họa bình.”
Lời này vừa phát ra, Vân Hương còn chưa kịp phản ứng thì Lạc Tiệm Thanh đã bật cười.
Tăng nhân này là ai, trong lòng Lạc Tiệm Thanh đã có đáp án, nhưng y cũng không tiến lên quấy rầy hai người này đánh nhau. Đời trước Lạc Tiệm Thanh đã từng nghe qua. Quy Nguyên Tông xuất hiện một thiên tài trời sinh Phật tướng, mang đại trí tuệ, tên là Dữ Trần, không có pháp danh, thế nhân xưng hắn làm Phật Tử.
Có thể được đến ngoại hiệu như vậy tất nhiên là đã đạt tới một cảnh giới Phật hiệu cao thâm nhất định.
Tu vi của Phật Tử này không tính là quá cao, hiện giờ cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng sự lý giải pháp nghĩa Phật Đạo của hắn lại khiến Phật tu trong thiên hạ tán thưởng, tôn hắn làm Phật Tử.
Cũng như vừa rồi, Vân Hương thân là ma tu, sẽ không quá để ý đến thân thể của mình bị người khác nhìn thấy như nữ tử truyền thống. Nàng chỉ mượn cơ hội để hạ bệ Phật Tử. Nhưng đáp án của Phật Tử là: Trong lòng ta không có ngươi, cho dù mắt ta nhìn thấy ngươi cũng chỉ là một bộ da ngoài, sao có thể xem như nhìn thấy?
Lạc Tiệm Thanh cuối cùng cũng hiểu được vì sao vị Phật Tử này lại là đối thủ lâu năm của Diêm Túc. Nếu Diêm Túc không đi tới Vạn Quỷ Quật bế quan năm năm chỉ sợ đã bị Phật Tử bỏ xa.
Vân Hương đến cuối cùng cũng không hiểu lời này của Phật Tử là có ý gì, nàng buồn bực xấu hổ đến mức muốn chạy tới cản lại Phật Tử, nhưng chênh lệch hai cảnh giới cùng với tổn thương trên cơ thể đã xác định Vân Hương không có khả năng ngăn lại đối phương. Nàng cực kỳ tức giận, lúc Phật Tử rời đi thì phẫn nộ nói: “Nói tên của ngươi cho cô nãi nãi, cô nãi nãi đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển cũng phải giết ngươi cho hả dạ!”
Phật Tử hơi sững sờ, quan sát cô gái xinh đẹp trước mắt, chắp hai tay lại, nói: “Tiểu tăng tên là Dữ Trần, không có pháp danh.”
Vừa dứt lời Phật Tử đã phi thân rời đi, để lại hắc y ma nữ đang phẫn nộ.
Mà ngay sau đó, Lạc Tiệm Thanh đi tới hậu viện của cửa hàng may, ngẩng đầu nhìn trời. Nhưng chỉ một lát sau, một bóng dáng đã xuất hiện ở cửa viện, người kia hành một tăng lễ, cười nói: “Thí chủ, nếu ngươi cũng muốn lấy Chiêu Hồn Phiên kia thì tiểu tăng cũng sẽ không chắp tay nhường cho.”
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi xoay người nhìn về phía đối phương.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Tiệm Thanh thì Phật Tử vẫn vân đạm phong khinh như trước, không chút dao động.
Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Phật Tử?!”
Phật Tử cười khẽ: “Đều là hư danh, thí chủ không cần để ý.”
Sau khi phát hiện Lạc Tiệm Thanh không có ý định cướp Chiêu Hồn Phiên, Phật Tử buông xuống Phật châu vẫn luôn nắm chặt ở tay trái. Khóe miệng Lạc Tiệm Thanh hơi nâng lên, cười nhạt đánh giá Phật Tử, Phật Tử kia cũng đánh giá y.
Hai người đối mặt hồi lâu, chỉ nghe Phật Tử cười nói: “Thủ đồ Thái Hoa Sơn, Lạc đạo hữu trong Lạc Thủy Thiên Thu?”
Nghe được lời này, Lạc Tiệm Thanh cũng cười: “Đều là hư danh, Phật Tử cần gì phải để ý?”
Lời này khiến Phật Tử sửng sốt, một lát sau, hắn mỉm cười đi tới trước mặt Lạc Tiệm Thanh: “Lạc thí chủ có Phật duyên với ta, không bằng kết Phật duyên, từ nay về sau có thể nhập Phật Môn, như nhập…”
Lạc Tiệm Thanh bật cười: “Ta cũng không có ý xuất gia.”
Phật Tử hơi giật mình, sau đó bất đắc dĩ nói: “Ý tiểu tăng là, thí chủ có Phật duyên với ta, không bằng kết Phật duyên, từ nay về sau chỉ cần thí chủ đến Phật tông thì có thể nhận thiện khách chi lễ.”
Lạc Tiệm Thanh lúc này mới thở phào một hơi.
Hai người liếc nhau, đồng thời bật cười.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Phật Tử, Lạc Tiệm Thanh đã có suy nghĩ đối phương là một người đáng để kết giao, mà Phật Tử cũng vậy. Cái gọi là “Phật duyên” chỉ là nguỵ trang mà thôi, Phật Tử trời sinh tuệ nhãn, lục căn* tịnh kỳ ngũ, tất nhiên sẽ nhìn ra sự phi phàm của Lạc Tiệm Thanh.
*Trong Phật giáo, chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức
Vừa rồi lúc Phật Tử và Vân Hương nói chuyện, Lạc Tiệm Thanh không nghĩ rằng chỉ bật cười một cái đã vô tình để lộ khí tức của mình, bị Phật Tử phát hiện. Vì thế mới có một màn hiện tại, hai người ngồi ở trong đình viện đơn giản mộc mạc của phàm nhân, tắm ánh trăng, đầu gối đối đầu gối trò truyện.
Từ trong miệng Phật Tử, Lạc Tiệm Thanh rốt cuộc biết lần này hắn tới là để tham gia một hội đấu giá.
Vân Châu mặc dù không có tông môn lớn cư trú, nhưng có thương hội đệ nhị thiên hạ thành lập tổng bộ ở đây. Ba ngày sau chính là đại hội đấu giá mười năm một lần của Lưu Vân thương hội. Quy Nguyên Tông ngay sát Vân Châu, Phật Tử nghe nói lần này sẽ đấu giá một Phật châu không tồi, vì thế hắn liền đến đây.
Phật Tử vừa tới Vân Châu đã nhận ra một tia oán khí, hắn truy đuổi tới chỗ oán khí liền gặp được Vân Hương.
Nhưng có chuyện Lạc Tiệm Thanh rất để ý: “Phật Tử tới chỉ vì Phật châu?”
Phật Tử mỉm cười: “Phải.”
Điều này khiến Lạc Tiệm Thanh có chút kỳ quái. Đời trước vì sao Phật Tử không tới Vân Châu, không gặp được Vân Hương? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có gì cổ quái khiến sự việc thay đổi nhiều như vậy.
Như nhận ra tâm tư của Lạc Tiệm Thanh, Phật Tử nói: “Vốn là ta đã ước định với Diêm đạo hữu ngày mai so đấu. Lần trước ta nhận thua, hắn cảm thấy thắng như vậy không vẻ vang, vậy nên trước lúc tới Thái Hoa Sơn tham dự đại bỉ tông môn đã khiêu chiến với ta. Nhưng Diêm đạo hữu ở Thái Hoa Sơn đã nhập ma, đến nay vẫn ở Đoạn Hồn tông chữa thương trừ ma. Vậy nên so đấu của chúng ta liền hoãn lại.”
Vừa nghe xong Lạc Tiệm Thanh đã hiểu.
Cuối cùng lại là y thay đổi sự tình phát sinh. Sớm biết rằng Phật Tử sẽ đến Vân Châu thì Lạc Tiệm Thanh cũng sẽ không chạy tới ngăn cản hành vi đáng khinh của Lý Tu Thần, y đã có thể ở lại Ngọc Tiêu phong.
Nhưng ngẫm lại, nếu y không tới, e là sẽ không quen được một vị Phật Tử tâm tư thông thấu như vậy.
Hai người nói chuyện một hồi thì Phật Tử muốn cáo từ. Còn chưa rời đi, hắn và Lạc Tiệm Thanh đều sửng sốt.
Hai người liếc nhau, Lạc Tiệm Thanh nói: “Phật Tử, ngươi cũng nghe thấy chứ, vị ma nữ kia đã mắng ngươi ước chừng ba canh giờ.”
Phật Tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Vị thí chủ kia chấp niệm quá sâu.”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Ngươi đã biết nàng là ma tu, vì sao không giết nàng? Ma tu trong thiên hạ đều là kẻ địch của chúng ta.”
Phật Tử cười nói: “Lạc đạo hữu nghĩ như vậy?”
Lạc Tiệm Thanh chỉ cười không nói.
Phật Tử lại nói: “Chúng ta quả thật phải giết toàn bộ ma tu, nhưng vừa rồi, tiểu tăng thiếu vị thí chủ kia một cái nhân. Dù sao thì đó cũng là Chiêu Hồn Phiên của nàng, ta đoạt lấy nó, tất nhiên phải trả lại cho nàng một cái quả. Tiểu tăng hành tẩu thế gian sẽ không thiếu nhân quả của ai, tiền căn hậu quả chính là lý do cho hành động đó của tiểu tăng.”
Giọng nói mang theo ý cười của Phật Tử chui thẳng vào trong tai Lạc Tiệm Thanh. Y như đi tới một loại cảnh giới huyền diệu.
Ở trên thế giới này, cái gì là nhân, cái gì là quả?
Ban đầu ở Lưu Diễm cốc nhất chiến thành danh, đoạt đi nổi bật của Diêm Túc, đây là nhân, vì thế mới có quả – Diêm Túc cùng với các thế gia khác tới đại bỉ tông môn của Thái Hoa Sơn khiêu chiến với y. Sau y lại áp chế Diêm Túc, khiến Diêm Túc tức giận mà nhập ma, đây lại thành một nhân quả.
Diêm Túc nhập ma không thể tới, Phật Tử lúc này mới rảnh rỗi vào Vân Châu, đây cũng là một cái quả.
Thiên Đạo mờ mịt, tất cả mọi thứ đều bị trói trong một cái lưới lớn, bọn họ đều có nhân quả luân hồi. Vậy trên đời này, Lý Tu Thần đã gieo xuống nhân gì mới có thể khiến hắn nhận được quả dày như vậy? Lý Tu Thần chưa bao giờ gieo nhân, vì sao hắn có thể đạt được quả?
Thiên Đạo có sai sót!
Trong lòng Lạc Tiệm Thanh bỗng trống rỗng, chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, đột nhiên sáng tỏ. Tu vi dừng lại ở Nguyên Anh sơ kỳ gần hai năm đột nhiên tăng vọt. Linh khí trong thiên địa hung mãnh bay về phía Lạc Tiệm Thanh, lực lượng hư vô dùng tư thái mãnh liệt bá đạo thổi quét đám linh khí này, sống chết ép chúng nó vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh.
Thấy thế, Phật Tử mỉm cười, phẩy tay áo bày ra một kết giới cho Lạc Tiệm Thanh, ngồi xếp bằng bên cạnh hộ pháp cho y.
Một ngày sau, Lạc Tiệm Thanh rốt cục mở mắt ra.
Lúc này y đã tới Nguyên Anh trung kỳ!
Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí đen, quay đầu nhìn về phía Phật Tử ngồi bên cạnh, chắp tay hành lễ: “Đa tạ Phật Tử!”
Phật Tử đứng lên, quét đi sương sớm trên tăng bào, cười nói: “Tiểu tăng chúc mừng Lạc đạo hữu.”
Hai người nhìn nhau cười.
Phật Tử rất nhanh đã rời đi, dù sao hắn còn phải chuẩn bị một vài thứ để độ hóa Chiêu Hồn Phiên này, Lạc Tiệm Thanh cũng không tiếp tục giữ hắn lại. Nhìn bóng dáng Phật Tử rời đi, Lạc Tiệm Thanh chậm rãi nhíu mày nhớ lại: “Hình như đời trước từng nghe nói có một ma tu đã cứu tính mạng Phật Tử trong đại chiến hai tộc, hơn nữa còn chết ở đó?”
Tiếp tục cẩn thận nghĩ ngợi, Lạc Tiệm Thanh cười lắc đầu: “Có lẽ là nhớ lầm.”
Thiên Đạo có thường, có nhân tất có quả, có quả tất có nhân!
Lúc này ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng không nghĩ tới, thật sự là vì một cái nhân nho nhỏ kia mà có thể kết thành một cái quả chi chít như mạng nhện, khiến Phật Tử gặp gỡ ma nữ tại đây sao? Duyên phận kiếp trước kiếp này chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, lấy một mạng đổi lấy nhân, tất nhiên cần dùng một đời để trả lại.
Lạc Tiệm Thanh ở lại cửa hàng may hai ngày, đưa cho điếm chủ một ít ngân lượng rồi đi theo Lý Tu Thần rời đi.
Lý Tu Thần thật sự là buồn bực tới cực hạn, hai ngày nay hắn ngâm mình cả ngày ở trong thùng tắm, ngay cả cơm cũng ăn trong thùng tắm, nhưng đợi mãi cũng không thấy tiểu mỹ nhân rơi xuống. Đến ngày cuối cùng thì Lý Tu Thần đã tức giận đến bắt đầu mắng trời. Lạc Tiệm Thanh ở cách vách nhìn bộ dáng buồn bực này của hắn, cảm thấy tâm tình thật tốt.
Đến ngày thứ ba, Lý Tu Thần cũng phải đi tham gia đại hội đấu giá.
Trên sách chỉ nói Lý Tu Thần cảm thấy tò mò mới đến Vân Châu tham gia đại hội đấu giá, thuận tiện “cứu” Vân Hương. Có điều Lạc Tiệm Thanh không nghĩ tới, trên sách không đề cập tới đại hội đấu giá này lại có quy mô lớn như vậy.
Lý Tu Thần tất nhiên là kiếm được đồ hay ho trên đại hội đấu giá, cho nên trong sách cũng cường điệu viết chuyện hắn đi kiếm đồ, không viết những thứ khác. Lúc này, Lạc Tiệm Thanh đã sớm nhận được lời mời từ Phật Tử, tới ghế lô của Quy Nguyên Tông cùng tham gia đại hội đấu giá với Phật Tử.
Lý Tu Thần chân trước rời khỏi khách điếm, Lạc Tiệm Thanh ngay sau đã rời khỏi cửa hàng may.
Nhìn bóng lưng của Lý Tu Thần, Lạc Tiệm Thanh quay đầu lại nhìn khách điếm phía sau. Y bỗng nhiên nghĩ tới: “Đời trước nghe nói một nữ tử Lý Tu Thần yêu chết. Vậy nên mới càng thêm khắc khổ tu luyện, muốn làm nàng sống lại?”
Lạc Tiệm Thanh cẩn thận suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra cái gì.
Chỉ một lát sau, Lạc Tiệm Thanh đã vượt qua Lý Tu Thần đi tới cửa đại hội đấu giá. Y đeo một mặt nạ màu bạc mỏng, đưa thư mời cho hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng ở cửa, hai người này lập tức để y đi vào.
Đi một lúc Lạc Tiệm Thanh đã tới ghế lô chỗ Quy Nguyên Tông, gặp Phật Tử đang ngồi ở trong đó.
Phật Tử nhìn thấy mặt nạ trên mặt Lạc Tiệm Thanh thì sửng sốt.
Lạc Tiệm Thanh giải thích nói: “Đôi khi, như vậy có thể tránh phiền toái.”
Phật Tử cười gật đầu: “Không sai, lấy tướng mạo của Lạc đạo hữu, như vậy quả thật có thể tránh phiền toái.”
Lạc Tiệm Thanh ngồi xuống, nói: “Ta nghĩ rằng Phật Tử không để ý tới bề ngoài của bất kì ai?”
Phật Tử lắc đầu: “Nhan sắc không gian nan như tâm. Tên của Lạc đạo hữu đã vang danh thiên hạ, ngay cả Lạc đạo hữu cũng không kiêng dè nói chuyện, tiểu tăng cần gì phải xem nhẹ. Lạc đạo hữu có thể đặt nhẹ nó, chủ ý kiên định, đây mới là điểm ngươi kết Phật duyên với ta.”
Lạc Tiệm Thanh không nhịn được bật cười, bỗng nhiên thấy mình đúng là đã kết giao với một người hay ho.
Hai người ngồi ở trong buồng, chỉ một lát sau Lạc Tiệm Thanh đã nhìn thấy Lý Tu Thần đi tới đại sảnh tầng một, ngồi ở một chỗ ngồi bình thường. Lạc Tiệm Thanh nhìn Lý Tu Thần vài lần sau đó tiếp tục thảo luận pháp nghĩa kinh Phật cùng Phật Tử.
Phật Tử nói việc này với Lạc Tiệm Thanh cũng không phải ý tứ bình thường, vừa nói thì hai người đã nói tới lúc đại hội đấu giá bắt đầu.
Giờ khắc này, ở Thái Hoa Sơn cách mười vạn dặm.
Huyền Linh Tử bế quan mấy ngày, nguyên thần bị thương đã hoàn toàn khôi phục. Linh khí mãnh liệt mênh mông hình thành lốc xoáy trên Ngọc Tiêu phong, Huyền Linh Tử mở mắt ra, phất tay dập lốc xoáy đi, sau đó đứng dậy.
Mặc một bộ áo trắng bình thường nhất, không có bất kỳ hoa văn gì, Huyền Linh Tử tôn giả vẫn xuất trần như trước. Hắn chậm rãi đi đến giá sách của mình, dường như chuẩn bị lật sách tìm đọc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua một tầng sách, khi xẹt qua một quyển trong đó thì Huyền Linh Tử đột nhiên dừng lại.
Đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, Huyền Linh Tử rút quyển sách đột nhiên xuất hiện này ra.
“Xuân Phong Phất Thân Tập?”
Huyền Linh Tử rủ con ngươi, vẻ mặt lãnh đạm mở ra quyển sách này, sau đó...
“!”
Cả đời này Huyền Linh Tử nghiêm khắc kiềm chế bản thân, hắn biết gần hết các con đường tu luyện trong thiên hạ, hắn thông hiểu công pháp tu luyện của toàn bộ bảy phong trong Thái Hoa Sơn, nhưng lúc trước hắn lại không biết phương pháp song tu là gì, bởi vậy có thể nhìn ra Huyền Linh Tử giữ mình nghiêm túc thế nào.
Hơn nữa ở trong lòng Huyền Linh Tử, phương pháp song tu cũng không phải là thứ gì đặc biệt, chỉ là một loại phương pháp tu luyện giữa đạo lữ mà thôi. Cho nên lúc Lạc Tiệm Thanh hỏi hắn: “Ngươi có biết song tu là gì không?”, hắn mới trực tiếp dùng hành động để nói cho đồ đệ của mình biết phương pháp song tu là như thế nào.
Đương nhiên, một lần thử đó đã khiến Huyền Linh Tử rung động.
Chỉ có một phần ba nguyên thần của hắn thăm dò vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh, mới vậy thôi đã khiến hắn bất ổn, cả đêm đều không thể quên đi cảm giác vi diệu đó. Nếu như toàn bộ đều thăm dò đi vào, chân chính dung hợp, không biết sẽ là cảm giác gì —— Huyền Linh Tử đã từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng tất cả đều không khiến Huyền Linh Tử rung động lớn như khi nhìn thấy quyển “Xuân Phong Phất Thân Tập” này!
Chuyện bên Huyền Linh Tử Lạc Tiệm Thanh tất nhiên không biết, thậm chí y đã quên béng chuyện mình từng trộm nhét một quyển Tiểu Hoàng thư vào trong giá sách của sư phụ nhà mình. Giờ phút này, đại hội đấu giá của Lưu Vân thương hội đã bắt đầu, Lạc Tiệm Thanh ngồi ở trong buồng, bình tĩnh nhìn người ngồi ở ghế bình thường tại tầng một đang không ngừng ra giá.
Mấy bảo vật ở đầu luôn rất bình thường, đối với tán tu thì có chút hấp dẫn, nhưng đối với Lạc Tiệm Thanh và Phật Tử thì thật sự là rất không đủ nhìn.
Liên tiếp bán đi hơn mười vật phẩm, Lạc Tiệm Thanh rất bình tĩnh không ra giá lần nào.
Trên đài cao, đấu giá sư trẻ tuổi nhìn cái hộp vừa được mang lên, trên mặt lộ ra vẻ ngượng nghịu không dễ phát hiện, tiếp đó lại cười nói: “Pháp bảo này là một nạp giới, nó được phát hiện ở cạnh nơi cực âm. Theo kiểm tra đo lường của trưởng lão Lưu Vân thương hội chúng ta, đây là một phần trong một bộ pháp bảo, nếu có thể tìm đủ toàn bộ các phần trong bộ pháp bảo này, hiệu quả chồng chất, tác dụng gấp bội! Nạp giới này còn có thể tích một ngàn lập phương (mét khối), giá khởi đầu ba vạn!”
Đấu giá sư này vừa dứt lời đã có người hô: “Ba vạn!”
“Ba vạn hai ngàn!”
“Ba vạn ba ngàn!”
Tuy nói trong nạp giới này có thể có một phần trong một bộ pháp bảo, nhưng không chắc có phải hay không, cho dù phải thì để tìm được toàn bộ các phần cũng là việc khó.
Mọi người đều biết, nếu là pháp bảo có đôi có cặp, tất nhiên có hiệu quả gấp bội. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm được toàn bộ đã, nói dễ hơn làm, cho nên người ra giá cho cái nạp giới này cũng khá ít.
Chờ tới khi giá lên năm vạn thì cả sân đã an tĩnh lại.
Đấu giá sư kia lại nhiệt tình quảng cáo: “Chỉ cần tìm được toàn bộ pháp bảo, đây ít nhất là pháp bảo Địa giai!”
Lại có người hô một câu “Năm vạn hai ngàn”, mắt thấy thật sự là không còn ai hô tiếp thì đấu giá sư kia đành phải bắt đầu đếm ngược, ai ngờ vào đúng lúc này, trong đại sảnh tầng một lại vang lên một thanh âm: “Sáu vạn!”
Rất nhiều người đều cổ quái nhìn về phía tiểu tử vừa hô lên kia, nói thầm: “Nạp giới chỉ có thể chứa một ngàn lập phương, sáu vạn đúng là lỗ. Bình thường ở ngoài, nhiều nhất là bốn vạn đã có thể mua được. Tiểu tử này cũng quá ngu xuẩn rồi.”
Mắt đấu giá sư kia lập tức tỏa sáng, lại hỏi: “Còn có ai muốn ra giá không?”
Tất nhiên không ai trả lời.
Trong đại sảnh, Lý Tu Thần dương dương tự đắc chờ đợi đấu giá sư đếm ngược, nhưng khi đấu giá sư vừa mới nói một câu “Sáu vạn lần thứ nhất” thì một giọng nói mang theo ý cười từ một buồng riêng trên tầng hai truyền ra, thanh âm trong trẻo.
“Bảy vạn!”