Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Chương 7 :
Ngày đăng: 13:31 30/04/20
Khi Lạc Tiệm Thanh mang theo mười hai cây cải đỏ kia đi vào thành Nghi Thiên của Lương Châu thì mặt trời đã lên cao.
Mười hai vị tu sĩ mặc đồ của Luyện Khí kỳ, còn có một tu sĩ Kim Đan kỳ tuấn mỹ, đội hình như vậy thật sự quá mạnh, hấp dẫn không ít ánh mắt người xung quanh. Bên trong thành không thể phi hành nên đám người Lạc Tiệm Thanh bèn đi xuống, nâng bước đi vào thành Nghi Thiên.
Mới vừa vào thành, Lạc Tiệm Thanh đã thấy bốn vị sư đệ sư muội Trúc Cơ kỳ và mười hai đệ tử mới.
Bốn vị đệ tử kia khi nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh thì đồng loạt hành lễ, hô: “Đại sư huynh”.
Mười hai đệ tử mới cũng lập tức hành lễ: “Đại sư huynh.”
Lạc Tiệm Thanh hơi gật đầu, ánh mắt bình thản quét một vòng. Khi nhìn thấy Lý Tu Thần cũng không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh rời mắt sang chỗ khác, sau đó dẫn dắt cả nhóm đi vào bên trong thành Nghi Thiên, tập hợp với người phái Nghi Thiên.
Trong một khách điếm lớn nhất trong thành, một hán tử nhân cao mã đại lúc nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó chắp tay nói: “Vị đạo hữu này, ta là trưởng lão Lưu Đông của phái Nghi Thiên, về chuyện bí cảnh ta đã phái người đến tra xét, hôm nay mời mọi người tạm thời ngủ lại ở khách điếm này, sáng sớm mai ta sẽ dẫn mọi người tới cửa vào bí cảnh.”. Dừng một chút, hán tử kia lại nói: “Không biết nên xưng hô thế nào với đạo hữu?”
Đối với người bên ngoài, vẻ mặt Lạc Tiệm Thanh hờ hững, bình tĩnh nói: “Lạc Tiệm Thanh.”
Hán tử kia đột nhiên giật mình, hai mắt trợn to, một lúc sau mới cúi đầu nói: “Lạc đạo hữu.”
Chờ bốn đệ tử Trúc Cơ Kỳ thu xếp xong cho hai mươi bốn đệ tử mới, vị Lưu trưởng lão kia mới chậm rãi rời đi. Lúc gần đi gã còn lén lút đánh giá Lạc Tiệm Thanh vài lần, ánh mắt phức tạp không biết suy nghĩ cái gì.
Lạc Tiệm Thanh không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, nhưng y cũng biết trưởng lão kia đang suy nghĩ gì.
Danh hiệu Thái Hoa Thất Tử đã sớm truyền khắp đại lục Huyền Thiên, trong quyển “Cầu Tiên” một cũng có viết đến, khi vị Lưu trưởng lão này nghe tin người dẫn đầu là tiểu sư muội trong Thái Hoa Thất Tử đại khái cũng có phản ứng này. Dù sao đối với tiểu tông môn như phái Nghi Thiên thì người có thực lực mạnh nhất trong tông môn bọn họ cũng mới chỉ Kim Đan hậu kỳ, vị Lưu trưởng lão kia thì mới chỉ Trúc Cơ hậu kỳ.
Ở Thái Hoa Sơn, đạt tới Kim Đan hậu kỳ và có công lớn mới có thể làm trưởng lão, trưởng lão bình thường đều trên Nguyên Anh kỳ. Trong bảy phong, Huyền Linh Tử tôn giả của Ngọc Tiêu phong là tu sĩ Hóa Thần kỳ duy nhất trên đời, trong sáu phong còn lại, phong chủ năm phong là Đại Thừa kỳ, chỉ có Ngọc Thanh Tử tôn giả của Thanh Lam phong là Độ Kiếp kỳ.
Thái Hoa Sơn nằm ở trung tâm đại lục Huyền Thiên, Ngọc Tiêu phong vươn thẳng lên trời, có thể nói là quan sát chúng sinh. Những môn phái trong trăm vạn dặm quanh Thái Hoa Sơn đều được Thái Hoa Sơn che chở, yêu cầu duy nhất là khi phát hiện di tích hay bí cảnh gì phải thông báo cho người Thái Hoa Sơn tới thăm dò.
Giống như phái Nghi Thiên phát hiện di tích Nguyên Anh tu sĩ lần này cũng là một trong số đó.
Lạc Tiệm Thanh vẫn nhắm mắt tu luyện.
Lý Tu Thần tiếp tục nói: “Máy tính? Contra? Internet?”
Lạc Tiệm Thanh vẫn thản nhiên, khuôn mặt dưới ánh lửa xinh đẹp kinh tâm động phách.
Lý Tu Thần vẫn kiên trì hỏi: “Người anh em, thế vận hội Olympic năm 2008? F4? Tứ Đại Thiên Vương Hồng Kông?”
Lý Tu Thần liên thiên ba phút Lạc Tiệm Thanh cũng không có phản ứng, hắn đang định nói tiếp thì Lạc Tiệm Thanh bỗng mở mắt, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn. Lý Tu Thần run lên, vừa muốn mở miệng đã thấy Lạc Tiệm Thanh vung tay áo, Lý Tu Thần rên một tiếng, bị hất xa mười thước, đập lên một gốc đại thụ phát ra tiếng nổ vang trời
Mọi người đang bát quái cách đó không xa: “…”
Lạc Tiệm Thanh đứng dậy quét đi bụi bậm trên người, con ngươi lãnh đạm nói: “Câm miệng, trở lại vị trí của ngươi đi.”
Lý Tu Thần cắn răng đứng dậy, chờ hắn trở lại vị trí của mình thì Lạc Tiệm Thanh lại ngồi xuống tiếp tục đả tọa.
Lý Tu Thần nhịn đau, còn dùng ánh mắt nguy hiểm phẫn nộ lườm Lạc Tiệm Thanh, lẩm bà lẩm bẩm: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, giờ ngươi cứ đắc ý đi, chờ về sau… A!”
Nhóm đệ tử kia kinh hãi nhìn Lý Tu Thần bay ngược về sau ba bốn mét, lại đập lên một cây cổ thụ mấy trăm năm, trên mặt không hiểu sao nhiều thêm một vết giày, máu mũi cũng chầm chậm chảy xuống, lần này là trực tiếp bị đụng đến hôn mê.
Tất cả mọi người không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ riêng vị Tào trưởng lão Kim Đan sơ kỳ kia lau mồ hôi, ngón tay run rẩy, âm thầm nghĩ: Thực… Thực lực này quả nhiên kinh người, động tác nhanh như chớp, đến cả lão cũng không nhìn rõ Lạc Tiệm Thanh ra tay thế nào, quay lại đã thấy Lạc Tiệm Thanh ngồi tại chỗ đả tọa.
Người trong thiên hạ đúng là không lừa ta, người đứng đầu Thái Hoa Thất Tử! Thật không hổ là người đứng đầu Thái Hoa Thất Tử!
Một ngày qua đi mọi người cũng tiếp cận đến di tích kia. Lý Tu Thần phẫn uất theo sát đội ngũ, trên mặt còn có một dấu giày. Dấu giày kia hắn rửa thế nào cũng không sạch, chỉ có thể mang theo cái dấu giày phẫn hận đi theo.
Chỉ một lát sau, một tu sĩ Kim Đan trung kỳ đạp không mà đến, gã gật đầu với Tào trưởng lão sau đó quay đầu nhìn tu sĩ áo xanh phong tư lỗi lạc đứng giữa đám người kia, chắp tay nói: “Lạc đạo hữu, Triệu Ngọc Phong Nhị trưởng lão phái Nghi Thiên suất lĩnh ba mươi đệ tử Luyện Khí kỳ, mười hai đệ tử Trúc Cơ kỳ cung kính đón tiếp.”