Pháo Đài Số
Chương 49 :
Ngày đăng: 17:06 18/04/20
Becker cố nhấc mình khỏi sàn xe buýt và ngồi sụp xuống một ghế còn trống.
- Hay đấy! - Một thằng bé với thứ tóc ba màu nhếch mép cười.
Becker nheo mắt vì sáng quá. Đó chính là đứa trẻ mà anh đã đuổi theo lên đến tận xe buýt. Anh buồn bã nhìn những mái tóc lẫn lộn màu đỏ, trắng và xanh.
- Tóc kiểu gì đấy - Becker lẩm bẩm và nhìn sang cả những người khác.
- Tất cả đều…
- Đỏ, trắng, và xanh hả - Thằng bé hỏi ướm.
Becker gật đầu và cố gắng không nhìn vào lỗ xuyên đã bị nhiễm trừng nơi môi trên của thằng bé.
- Của Judas Taboo đấy - thằng bé trả lời thành thật.
Becker nhìn nó với vẻ bối rối.
Thằng bé nhổ bọt xuống lối đi, rõ ràng tỏ ra khinh bỉ sự quê mùa của Becker.
- Ý cậu là tôi không thể xuống xe ở đây được à?
Thằng bé cười to.
- Không xuống được, cho đến bến cuối.
Năm phút sau, chiếc xe đi vào một con đường nông thôn Tây Ban Nha tối tăm. Becker quay xuống chỗ thằng bé ngồi sau anh.
- Có phải xe chuẩn bị dừng lại không?
Thằng bé gật đầu:
- Vài dặm nữa thôi.
- Thi chúng ta đang đến đâu đây?
Thằng bé bỗng nhiên bật cười to:
- Anh không biết mình đang đi đâu à?
Becker nhún vai.
Thằng bé bắt đầu cười như điên.
- Ôi, trời ạ! Anh sẽ thích chỗ đó cho mà xem.