[Dịch]Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Chương 71 : Thà gãy chứ không cong!

Ngày đăng: 04:09 28/03/20

"Nhanh lên! Bọn chúng đã đến sát phòng tuyến rồi!!!" "Quân y ở đâu!!? Nhanh lên! Các người còn định để bao nhiêu huynh đệ phải chết nữa mới vừa lòng đây!!!!" Ở một quân khu Thổ tinh, ngọn lửa của chiến tranh đã nhấn chìm nó. Chiến tranh thời đại này rất tàn nhẫn, hơn cả việc con người đã tiến hóa, chính là những vũ khí nóng có sức hủy diệt dễ dàng tàn sát cả một thành phố liên tục ra đời và được bổ sung vào tay các quân đội. Ngày đó, 1 viên đạn khiến cho 1 người ôm ngực ngã xuống, còn bây giờ, chỉ 1 tia sáng thôi cũng đã khiến cho 1 thành phố sụp đổ! "Ầm!!!!!!" Một tiếng nổ kinh thiên động địa đột ngột rung chuyển cả mặt đất, khuôn mặt những vị quân nhân trắng bệch, môi run run. "Không thể nào... Quân phản loạn đã đột phá được phòng tuyến phía Đông!!!" Những tiếng bàn tán hoảng sợ cùng tiếng nức nở tuyệt vọng vang lên trong quân khu. Phía trong căn phòng chỉ huy của quân khu... Một lão già lẳng lặng chắp tay ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm chặt, thế nhưng bộ quân phục phẳng phiu và những huân chương chiến tích trên ngực ông đã đủ để tất cả phải kinh hoàng mà thần phục. Ông ấy là Đại tướng Trịnh Lã của Thổ Tinh, là một vị chiến thần đã bảo vệ Liên Bang suốt cả trăm năm nay, chưa bao giờ đầu hàng trước quân địch. Trịnh Nhan cắn răng, nhẹ nhàng cúi đầu trước Trịnh Lã. "Cha, người phải nhanh chóng rời đi, đến khu căn cứ trung tâm để..." Nói đoạn, cô hít vào một hơi, vành mắt đỏ bừng. Đến cả cô cũng không tin Thổ tinh có thể vượt qua được đại nạn này, quân địch giống như những tử sĩ không sợ chết, dùng máu tươi đổi lấy bước tiến. Hơn nữa không biết vì sao, đôi khi bọn chúng còn sử dụng những loại dị năng kì lạ có sức công phá vô cùng lớn, chắc chắn bọn họ có 1 tên dị năng giả cấp S! Thế nhưng dù có chết, Trịnh Nhan thề sẽ đem một cánh quân này chôn cùng mình, tranh thủ một ít thời gian thở dốc cho quân đội chủ lực ở căn cứ trung tâm! "Người dân đã hoàn thành di tản hết chưa?" Trịnh Lã mở ra đôi mắt nhìn về phía xa xăm, xuyên thấu những bức tường, nhìn về phía thành phố đã ngập chìm trong bom đạn. "Vâng thưa cha!" Giọng nói của Trịnh Nhan để lộ một phần tự hào. Biết bao nhiêu quân nhân đã chống đỡ đến tận giờ phút này, để hoàn thành nhiệm vụ di tản toàn bộ dân cư trong thành phố. "Được!" Trịnh Lã trầm thống nói một tiếng, sau đó Trịnh Nhan ngã xuống, được ông đỡ xuống trong tay. Một nam nhân tiến lên ôm lấy cô, gật đầu với Trịnh Lã. "Chăm sóc cho nó và Trịnh Công." Trịnh Lã từ ái cười, bàn tay rắn rỏi nắm lấy một thanh kiếm ánh sáng, đội lên chiếc mũ với 8 ngôi sao cao quý trên viền, mở cửa bước ra. Nam nhân nhìn bóng lưng của ông, trầm trọng ôm chặt lấy Trịnh Nhan, cúi đầu. Cả quân khu nhận được tin tức rút lui, cho dù rất nhiều người kháng cự mạnh mẽ muốn được trở lại chiến trường, nhưng sau đó lại chỉ có thể bị đồng đội đánh cho một trận rồi lôi lên phi thuyền siêu tốc. "Mày muốn ra liều mạng thì cứ việc, thế nhưng đi ra đó ăn một phát súng rồi nằm đấy thì làm được gì? Trở về trung tâm lãnh một khẩu pháo đi ra nã chết một quân đoàn của bọn nó rồi hãy chết!" Những phi thuyền cất cánh bay đi, hàng ngàn người lính nhìn qua cửa sổ hướng về phía quân khu. Trên cánh cổng kia, một bóng dáng thẳng đứng tựa như một thanh kiếm hướng lên trời xanh, "thà gãy chứ không cong", quả thật là một câu nói xứng với tầm vóc vĩ đại của ông ấy. "A!!!!!!!!!!" Trịnh Nhan vùng ra khỏi vòng tay của Đặng Quân, cơ thể nhỏ bé điên cuồng đập lên cửa sổ, ánh mắt trừng lớn nức nở nhìn về phía bóng dáng kiên cường kia! "Cha ơi!!!! Cha ơi!!!! Ngài ác lắm!!!! Ngài ác lắm!!!!!" Trịnh Nhan khóc nức nở, khuôn mặt xinh đẹp chìm trong tuyệt vọng. "Cha ơi!!!!!!!" Tiếng khóc của Trịnh Nhan đem căn phòng nhấn chìm vào cảm giác bi thương. Từng người chiếm giữ một góc riêng mà gặm nhấm nỗi đau đớn của mình. Có người mất đi gia đình. Có người mất đi nửa kia. Và tất cả đều mất đi những người đồng đội quý giá của mình. Đặng Quân ôm Trịnh Nhan vào lòng, bàn tay to lớn xoa bóp đôi bàn tay đã nhuốm máu đào. Hắn chớp mắt che đi giọt lệ, mở miệng thì thào vào tai Trịnh Nhan. "Em phải sống, vì cha, cũng vì Trịnh Công." Trước mắt Trịnh Nhan hiện ra cơ thể trọng thương phải móc nối vào hàng loạt máy móc y tế mới có thể miễn cưỡng duy trì sự sống của Trịnh Công, miệng lại không thể kiềm chế được tiếng nức nở mà gào khóc. Đặng Quân áp đầu cô vào lòng, đôi mắt nhắm chặt, một giọt nước mắt lăn xuống gò má sắc lạnh. Hắn biết, cơ hội sống sót của hắn và Trịnh Nhan chính là do Trịnh Lã hi sinh mà có được, thế nhưng nỗi hổ thẹn trong lòng bức hắn muốn phát điên. Hơn ai hết, không thể tự tay bảo vệ người vợ của mình, hắn vô cùng hổ thẹn với bản thân hắn! ===== Ai nhận ra không, nhà Trịnh Công đó =3= Vốn dĩ cả nhà này sẽ bị diệt, nhưng Trịnh Công về kịp rồi hê hê =) Và bây giờ đến phiên hắn suýt chết ._.