Pháp Ngoại Tình Duyên
Chương 9 :
Ngày đăng: 10:15 18/04/20
"Bạch luật sư là người rất tốt." Bạch Luật Minh lại lật ra một trang khác, "Bạch luật sư thực ưu tú."
"A... A!" Vương Tráng đột nhiên phản ứng lại, Bạch Luật Minh đang đọc nhật ký do chính hắn viết đó. Tuy rằng nhật ký cũng không có ghi cái gì bí mật, nhưng dù sao cũng là thứ riêng tư của hắn mà...
"Bạch luật sư thật tốt." Bạch Luật Minh tiếp tục đọc, "Bạch luật sư lúc làm việc thiệt nghiêm túc. Thực ước ao cũng thực thích Bạch luật sư. Bạch luật sư..." Bạch Luật Minh cười, "Nhật ký của anh toàn là về tôi nhỉ." Trên nhật ký của Vương Tráng, cơ hồ mỗi lần ghi lại đều nhắc đến Bạch Luật Minh.
Vương Tráng rất muốn bảo Bạch Luật Minh không cần đọc nữa, nhưng hắn cũng vô pháp làm ra hành động đoạt lại quyển sổ.
Vương Tráng những ngày qua đều ở tại nhà Bạch Luật Minh, hắn thực sự đối với Bạch Luật Minh rất có hảo cảm, thế nên khi viết nhật ký tự nhiên sẽ quay quanh Bạch Luật Minh. Vốn dĩ cảm thấy chuyện này cũng không có gì cả, thế nhưng lại bị đương sự phát hiện, còn lấy hắn ra làm trò mà đọc thành tiếng, Vương Tráng bỗng dưng cảm giác vô cùng ngượng ngùng, những lời tường thuật khát khao trần trụi do chính tay mình viết ra kia phảng phất có chút thay đổi ý vị, dẫu cho hắn không hề biết sự thật rốt cuộc có phải là vậy hay không.
"Bạch luật sư... Vì sao lại xem nhật ký của tôi..." Vương Tráng có điểm ủy khuất mà nhìn Bạch Luật Minh, trong con ngươi ẩn ẩn oán trách.
"Nhật ký của anh cứ mở toang ra để trên bàn như vậy, lúc tôi tiến vào không cẩn thận liếc mắt một cái, vốn cũng không muốn chú ý, chỉ là thấy được tên của tôi. Thứ có liên quan đến mình, bình thường ai mà chẳng tò mò phía trên viết cái gì, liền lấy tới đọc, không nghĩ là mỗi một trang đều có tôi trong đó."
"À... Ừ thì ra là thế à..." Vương Tráng cảm thấy Bạch Luật Minh nói năng rõ ràng có đạo lý, hắn có lẽ đã quên đóng sổ nhật ký lại thật...
(Won:... khả năng bịp bợm của anh Bạch không hề tầm thường... )
Advertisement / Quảng cáo
"Bạch luật sư vì án tử của tôi mà mỗi ngày đều thực vất vả. Bạch luật sư là người ưu tú nhất mà tôi từng thấy." Lời khen kiểu này gần như trang nhật ký nào cũng viết, thế mà Bạch Luật Minh còn lẩm bẩm không dứt, "Tuy bị ngộ nhận thành tội phạm giết người khiến tôi rất khổ sở, nhưng nhờ vậy lại có thể kết bạn với Bạch luật sư, tôi cũng cảm thấy thực đáng giá."
"..."
"Xem ra, anh thực thích tôi nhỉ?"
"Tôi... Tôi thực sự thích... Bạch luật sư..." Vương Tráng nói xong sau, mặt đỏ bừng bừng. Tại sao cứ khẩn trương là lại đỏ mặt a... Chỉ đơn thuần là thích Bạch luật sư thôi mà...
Bạch Luật Minh khóe môi mang cười, nhìn Vương Tráng đang cúi đầu một lát, rồi đem tầm mắt chuyển trở về trên nhật ký, "Bởi vì tôi không có tiền, vô pháp trả đủ phí thuê cho Bạch luật sư, cho nên mới cùng Bạch luật sư... Không biết vì sao mà trong lòng lại có chút khổ sở."
Bạch Luật Minh lúc này đã thu liễm ý cười trên mặt, chỉ lẳng lặng xem nhật ký.
Không hiểu vì sao, Vương Tráng cũng không phải thực vui vẻ, bởi một khi án tử này kết thúc, có phải liền có nghĩa là...
"Bạch... Bạch luật sư..." Vương Tráng do dự thật lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng.
"Cái gì?"
"Chúng ta..." Mở miệng rồi lại không biết phải hỏi như thế nào, "Chúng ta... Ừm..."
Advertisement / Quảng cáo
Thẳng đến hôm nay, Vương Tráng mới đột nhiên ý thức được, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cùng Bạch Luật Minh đã thân mật như vậy rồi. Hai người bọn họ vì một án tử mà liên lụy nhau, sau đó liền ở chung một chỗ, sinh hoạt bên nhau, tiết tấu bước đi của cả hai cũng rất hài hòa, tiếp sau đấy họ lại ngủ trên cùng một cái giường, ngay cả loại chuyện kia cũng đã làm...
Là bất tri bất giác, hay là thay đổi một cách vô tri vô giác, tóm lại bọn họ đã đi đến một bước quan hệ này.
Mà loại quan hệ ấy, rốt cuộc là gì, Vương Tráng cũng không dám tự tiện định nghĩa cho nó.
Nếu đúng như theo lời của Bạch Luật Minh sáng nay, làm loại chuyện nọ không phải là vì phí luật sư... Vậy đến cùng là bởi vì cái gì... Hắn có nghĩ tới, hắn vắt hết óc mà nghĩ tới, nhưng lại càng muốn nghe được câu trả lời của Bạch Luật Minh.
"Bạch luật sư... Cậu nghĩ như thế nào... Về chúng ta bây giờ...?" Vương Tráng thật cẩn thận hỏi Bạch Luật Minh, hắn thực sự rất muốn, rất muốn biết ý tưởng của Bạch Luật Minh.
Thế nhưng người sau chỉ lại cúi đầu, chậm rãi đi về phía trước, vẫn chưa đáp lời.
Vương Tráng đành phải đi theo y, cũng không hề hé miệng, loại chuyện này, Vương Tráng không dám cũng ngượng ngùng hỏi lại lần thứ hai.
Không biết đã được mấy giờ, ngay cả Tiểu Bạch vốn luôn hoan thoát hình như cũng có điểm mệt mỏi nện bước chân, nhưng Bạch Luật Minh vẫn còn tiến về trước.
Vương Tráng có chút thở hồng hộc mà theo ở đằng sau, hoàn cảnh chung quanh cũng có vẻ xa lạ, hắn nhịn không được hỏi, "Bạch... Bạch luật sư à, chúng ta phải tiếp tục đi đâu đây?"
Bạch Luật Minh bỗng nhiên dừng lại cước bộ, "Tôi muốn được cùng anh tiếp tục như thế này."