Phật Môn Ác Thê

Chương 101 : Yêu tu lão tổ

Ngày đăng: 13:24 18/04/20


Cái gì gọi là nghiệt duyên? Đối với Âm Tế Thiên mà nói, trong tình huống có vô số tu sĩ bay đến biên thành, còn có thể gặp phải người kia, thì đây chính là một loại nghiệt duyên! Hắn và bọn Vô Tịnh mới vừa bay ra khỏi Bắc hoàng thành không bao lâu thì đụng phải Hiên Viên Duật và Tư Đồ Tâm, họ cũng nhận được tin tức Thú Triều và đang nóng lòng bay đi. Nếu Âm Tế Thiên nhìn thấy Hiên Viên Duật sớm hơn một chút, hắn sẽ bảo Vô Tịnh bay chậm lại hoặc đáp xuống phía dưới. Thế nhưng hai người kia đứng khuất bóng vì thế khi họ đến gần rồi hắn mới nhìn thấy.



Hiên Viên Duật nhìn thấy Âm Tế Thiên lẳng lặng lấy đấu lạp từ túi càn khôn ra đội lên đầu, tủm tỉm cười nói: “Tịch Thiên, chúng ta thật là có duyên!”



Âm Tế Thiên chắp tay trước ngực: “Hiên Viên thí chủ, nghiệt duyên là một loại duyên phận tội ác, nó sẽ làm ngài không hạnh phúc, cũng mang đến cho người khác đau đớn tột cùng!”



Hiên Viên Duật cười cười: “Ta thấy trí nhớ Tịch Thiên không tốt lắm, trên đỉnh Duyên sơn hôm ấy, rõ ràng chúng ta cầu được là thần duyên!”



Tư Đồ Tâm nghe Hiên Viên Duật nói vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, khó tin mà hỏi lớn: “Cái gì?”



Âm Tế Thiên châm chọc cười khẽ! Cái đó gọi là cầu được thần duyên sao? Rõ ràng là Hiên Viên Duật cưỡng chế kéo tóc hắn, chẳng quan tâm xem hắn có đồng ý hay chưa mà đem đi cầu duyên! Nếu là thế, làm sao hắn có thể thừa nhận lời Hiên Viên Duật nói là cầu được thần duyên chứ! Hiên Viên Duật thấy Âm Tế Thiên im lặng, lại tiếp tục nói: “Sao hai tháng này, ngươi không đến khách *** tìm ta? Ta nghĩ là ngươi sẽ rất muốn biết ai đã hủy linh căn của ngươi! Chẳng lẽ ta đoán sai?”



Mấy ngày nay y vẫn luôn chờ Âm Tế Thiên, đáng tiếc đến tận khi Thú Triều đột ngột xảy ra thì vẫn không thấy hắn tìm đến! Âm Tế Thiên nhướng mày: “Hiên Viên thí chủ nói xem, bần tăng biết hay chưa biết thì có gì khác nhau? Với năng lực hiện tại của bần tăng, đến trói gà còn khó chứ đừng nói là đối phó với một người có tu vi!”



Thực ra hắn cũng rất muốn biết người kia là ai, thế nhưng ai mà biết được Hiên Viên Duật có đáng tin hay không? Tư Đồ Tâm lấy lại *** thần, lo lắng hỏi: “Hiên Viên sư huynh, ngươi vừa nói gì cơ?”



Hiên Viên Duật cứ như không nghe thấy Tư Đồ Tâm nói, tiếp tục trò chuyện với Âm Tế Thiên: “Ta có thể giúp ngươi mà!”



Âm Tế Thiên kéo đấu lạp xuống, nhếch miệng cười, xem ra Hiên Viên Duật đang rất sốt ruột việc gì đó, may mắn hắn không bị trúng kế!



“Bần tăng và Hiên Viên thí chủ chẳng phải quen chẳng thân, vì sao Hiên Viên thí chủ lại giúp bần tăng? Hơn nữa, cổ nhân vẫn nói “oan oan tương báo bao giờ mới dứt”, vì thế buông tha được thì cứ buông tha!”



Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Duật cảm thấy vô lực như vầy, y không tin Tịch Thiên bỏ qua được, hơn nữa, y cho là có Vô Tịnh ở đây nên Tịch Thiên mới tỏ vẻ không thèm để ý xem người đã hủy linh căn của hắn là ai!



Tư Đồ Tâm thấy Hiên Viên Duật ngó lơ mình, liền trút giận sang Âm Tế Thiên: “Cái tên xú hòa thượng này, rõ ràng đã có Minh sư huynh, giờ còn muốn thông đồng với Hiên Viên sư huynh. Ngươi có chỗ nào giống hòa thượng thanh tâm quả dục của Vạn Phật tự chứ! Rõ ràng là một tên *** tăng! Đại *** tăng!”



Từ đầu tới cuối Vô Tịnh vẫn không lên tiếng, nghe thấy những lời Tư Đồ Tâm vừa nói, sắc mặt liền biến đổi, không khỏi trầm giọng nói: “Thỉnh vị nữ thí chủ này ăn nói cẩn thận! Không nên bêu xấu sư thúc của bần tăng!”



Vô Tịnh đều nhìn đều nghe thấy rõ ràng, cơ bản sư thúc không có để ý tới Hiên Viên thí chủ, mà ngược lại Hiên Viên thí chủ cứ chủ động nói chuyện với sư thúc! Hiên Viên Duật lạnh lùng nói: “Sư muội, đừng vô lễ!”



Âm Tế Thiên đối với những lời Tư Đồ Tâm vừa nói không để tâm chút nào! Hắn chỉ không rõ lắm, vì sao Hiên Viên Duật lại thấy hứng thú với mình, hơn nữa còn nói sẽ giúp mình báo thù, hắn cứ có cảm giác kiểu như Hiên Viên Duật muốn tạo quan hệ với mình!



Tư Đồ Tâm ủy khuất trừng Âm Tế Thiên: “Đều là tại hắn!”




Lão tổ nheo lại ánh mắt yêu dị, vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Âm tế Thiên đang đi đi: “Đi bên người tên kia là đồ đệ của con lừa ngốc Tịch Lễ, mà hắn lại gọi tên tu sĩ kia là sư thúc, có thể thấy được tên tu sĩ đó là tăng lữ đời chữ Tịch. Về phần hai tên hộ vệ đi theo bên người thì dựa vào trang phục chắc chắn là người Bắc gia!”



Thiên Thuyết vừa nghe, lập tức nhớ lại tin đồn từ ba tháng trước, vội nói: “Ý lão tổ, vị tu sĩ kia là đệ tử đắc ý của Hư Không – Tịch Thiên?”



“Không tồi!” Lão tổ gật đầu: “Bổn tọa xem đan điền của hắn rất hỗn loạn, đúng là một người bị hủy linh căn!”



Thiên Thuyết liền không rõ: “Nếu là một phế nhân thì làm sao có thể…” Lão tổ nhìn Âm Tế Thiên đi về phía cửa thành, thở dài: “Đó cũng là điều khiến bổn tọa cảm thấy khó hiểu!”



Âm Tế Thiên đang đứng ở cửa thành, hoàn toàn không biết tên yêu tu kia sau khi trở về thì luôn mồm nói về hắn, giờ phút này hắn đang thắc mắc vì sao có nhiều tu sĩ chạy về phía tường thành như vậy.



“Bọn họ đang làm gì đó?”



Bắc Sinh giải thích cho hắn: “Thiếu phu nhân bọn họ đang quan sát động tĩnh của yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm”



Âm Tế Thiên nhướng mày, hắn nhớ rõ lúc cùng Vô Tịnh đến Bắc gia, từ Vạn Yêu Sâm Lâm sang biên thành phải phi hành hơn ngàn dặm, vậy mấy tên tu sĩ đứng trên tường thành có thể nhìn tới một nơi xa như vậy sao?”



Hắn đang định hỏi Bắc Sinh thì trên tường thành có một vị tu sĩ mặc áo trắng lo lắng hô: “Yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm trở nên xao động, chỉ sợ là muốn công thành!”



Tu sĩ đứng bên cạnh cũng nói: “Ta cũng nhìn thấy!”



“Kỳ quái! Vừa rồi yêu thú vẫn rất bình tĩnh, sau đó bỗng quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cuối cùng giờ lại xao động lên?”



Trên thành xôn xao huyên náo, rất nhanh thú hút sự chú ý của các tu sĩ bên dưới, sôi nổi dùng pháp khí bay lên. Bắc Sinh và Bắc Duy nhanh chóng lôi kéo Âm Tế Thiên lùi sang một bên để tránh cho bị mấy tên tu sĩ đang chạy trốn đụng vào. Rất nhiều tu sĩ bay lên tường thành, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



Sau khi bọn họ nghe tu sĩ áo trắng nói qua tình huống, thì dùng thần thức đảo qua Vạn Yêu Sâm Lâm xem tình huống. Có một ngươi tu sĩ áo lam nói với tu sĩ áo trắng: “Trước hết đừng để mọi người hoảng hốt!”



Người đó vừa nói xong, thì tu sĩ mặc áo trắng rống lớn với mọi người ở phía sau tường thành: “Mọi người trước đừng hoảng hốt, tình huống cũng không nghiêm trọng như vậy đâu!”



Tu sĩ áo lam tiếp tục nói: “Yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm chỉ gào thét hưng phấn, không chạy về hướng Biên thành, có thể thấy được chúng nó chưa có ý định công thành. Hưng phấn gào thét có thể là nghênh đón yêu thú cấp cao.”



Đám người nghe tu sĩ áo lam nói thì nhất thời thở phào một hơi. Âm Tế Thiên tò mò nhìn tu sĩ áo lam đứng trên tường thành hỏi: “Ngươi kia là ai mà sao tất cả đều nghe lời hắn nói vậy?”