Phật Môn Ác Thê

Chương 113 : Muốn chơi gì nào?

Ngày đăng: 13:24 18/04/20


Cả buổi chiều Thanh Phong Thanh Bảo chẳng làm được gì, thừa dịp các đệ tử đang ngồi xuống điều tức, hai người lén lút trốn vào một góc thì thào bàn bạc, làm thế nào để dụ tên tên có bề ngoài giống như đúc hòa thượng thối kia tới chỗ không người.



Ngay khi hai người đang suy tưởng đủ loại biện pháp, thì một bóng dáng quen thuộc xẹt qua trước mặt sau đó đi về phía cánh rừng không người.



Thanh Phong Thanh Bảo liếc nhau, cười lạnh nói: “Làm hại nãy giờ chúng ta nghĩ nhiều cách để dụ hắn đi khỏi đội, còn chưa kịp dùng đến thì hắn đã tự mình đưa tới cửa rồi, đi thôi, theo sau nhìn trộm một chút!”



Thanh Bảo nhìn vào cánh rừng tối đen không hề có ánh lửa, đáy mắt thoáng một chút chần chừ!



Nhưng khi nghĩ tới rất nhanh là có thể cướp lấy yêu thú cấp 8 vào trong tay bọn họ, thì tia sợ hãi kia nháy mắt bị gã ném lên chín tầng mây!



Thanh Phong Thanh Bảo thừa dịp không ai chú ý, lén lút rời khỏi chỗ đám người phái Thuần Trần ngồi điều tức, đi theo bóng dáng kia, bước vào trong cánh rừng tối đen âm u.



Thanh Bảo xa xa nhìn người nọ không có mục đích mà đi lung tung về phía trước, có chút lo lắng hỏi: “Sư huynh, huynh nói hắn muốn đi đâu đây?”



Thanh Phong liếc gã một cái: “Quan tâm hắn đi đâu làm chi! Chờ đi xa thêm chút nữa, chúng ta lập tức xông lên bắt lấy hắn!”



“Nhưng lỡ đâu hắn là tu sĩ tu vi cao hơn chúng ta thì sao?” Trong lòng Thanh Bảo vẫn còn dè dặt, “Huynh nghĩ xem! Hắn có thể cùng tham gia Thú Triều với người khác, cảnh giới nhất định không dưới Trúc Cơ tầng 5 đâu!”



Thanh Phong đối với cái bộ dạng lo trước lo sau của Thanh Bảo rất là mất hứng, nháy mắt giận tái mặt, lạnh giọng nói: “Sư đệ, rốt cuộc ngươi có muốn cướp lấy con yêu thú cấp 8 và cái pháp bảo kia không?”



Thanh Bảo nói chắc chắn: “Đương nhiên muốn rồi!”



Thực ra, trong lòng gã vẫn không ngừng lo lắng đối phương chẳng phải tên hòa thượng thối kia. Hơn nữa, bọn họ lỗ mãng đi lòng vòng trong Vạn Yêu Sâm Lâm như thế này, rất dễ gặp phải yêu thú cấp cao, với thực lực chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ như bọn họ, một con yêu thú trung cấp thôi, cũng có thể dễ dàng lấy đi hai cái mạng nhỏ này rồi!



Bất quá, nếu gã dám nói ra, chắc chắn sẽ bị sư huynh mắng nữa cho xem!



Thanh Phong vỗ vỗ vai: “Ngươi yên tâm đi, ta đã sớm dò hỏi những người trong đội ngũ kia rồi! Bọn họ là ở trên đường tụ họp lại với nhau, tên kia cũng chẳng hề ra mặt đánh nhau với yêu thú lần nào. Bất quá, hắn lại giúp người trong đội khế ước được mấy con yêu thú cấp 6 đó!”



Thanh Bảo nhíu nhíu mày: “Ta chưa từng nghe nói qua tên hòa thường thối kia lại còn là một Ngự thú sư trung cấp, xem ra chúng ta thực sự nhận sai người rồi!”



“Ta cũng chưa từng nghe qua. Tuy nhiên ta đoán, chắc chắn là món pháp bảo trên người hắn có thể khống chế yêu thú. Nghĩ xem, hắn tự do đi vào Vạn Yêu Sâm Lâm hẳn cũng do con yêu thú cấp 8 kia giúp đỡ, cho nên, lát nữa chúng ta phải thật cẩn thận, đừng để cho hắn có cơ hội ra tay”.



“Được!”



Thanh Phong xa xa nhìn thấy người nọ đột nhiên dừng chân lại, gã lập tức kéo Thanh Bảo nấp vào phía sau đại thụ.



Trong bóng tối, bọn họ loáng thoáng nhìn thấy động tác cởi quần của người kia, bộ dạng như là đang chuẩn bị đi tiểu!
Thanh Phong ngưng mắt nhìn lại, bị hòa thượng thối bắt trong tay không phải là Thanh Bảo đang định chuồn êm trở về tìm người sao?



Thanh Bảo ôm cái bụng bị đá đau ban nãy, yếu ớt kêu Thanh Phong: “Sư huynh”.



Sắc mặt Thanh Phong thay đổi liên tục, khó tin mà nhìn Âm Tế Thiên.



Âm Tế Thiên giơ kiếm của Thanh Bảo lên, dùng nó vỗ vỗ mặt Thanh Phong, nói: “Thanh Phong thí chủ, ngươi nói thử xem pháp thuật này của ta có lợi hại hay không nào?”



Mặt Thanh Phong trắng bệch, liếc mắt nhìn thanh kiếm dài trên mặt, giọng nói run rẩy: “Ngài…. Vừa nãy ngài nói không giết bọn ta mà!”



Âm Tế Thiên cười u ám: “Quả thật ta không có ý định giết các người, nhưng mà….”



Nụ cười của hắn chợt dừng lại, thanh kiếm sắc bén trên tay xoay một cái, tức tốc cạy mở hai môi Thanh Phong ra. Kiếm phong xuyên nhanh qua giữa hàm răng trên và hàm răng dưới thẳng đến lưỡi, gọt nhẹ một cái, rồi liền rút ra khỏi. Sau đó di chuyển phần thân, mạnh cắm chuôi kiếm vào trong miệng Thanh Phong.



Thanh Phong chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy khoang miệng truyền tới cơn đau dữ dội, tựa như là bị người ta hung ác cắt bỏ đầu lưỡi vậy. Còn chưa kịp hét lên, đã bị Âm Tế Thiên chặn họng lại, tiếng kêu thảm thiết buột phải nuốt về trong bụng.



Cơn đau từ miệng truyền tới làm trán gã không ngừng toát ra mồ hôi, bởi vì không chịu nổi cơn đau xé nát này, tầm nhìn trước mắt từ từ có chút mơ hồ, xem ra sắp ngất đi.



Thanh Bảo bị Âm Tế Thiên túm lấy áo, căn bản không hay biết động tác của Âm Tế Thiên. Chẳng qua gã có thể nhìn ra, chỉ trong thời gian nháy mắt mà Âm Tế Thiên vốn dùng thân kiếm vỗ mặt Thanh Phong nay bỗng trở thành dùng chuôi kiếm nhét vào miệng Thanh Phong, chặn lại âm thanh trong cổ họng Thanh Phong.



Ngay sau đó, Thanh Bảo nhìn thấy miệng Thanh Phong chảy ra một hàng chất lỏng đỏ tươi, thì không khỏi trợn to hai mắt. Lúc này Thanh Bảo mới bắt đầu sợ hãi, thân thể không tự chủ được mà bắt đầu run lên, nếu Âm Tế Thiên không nắm lấy áo gã chỉ sợ gã đã ngã rạp trên đất mất rồi.



Quá….. quá nhanh!



Tốc độ của hòa thượng thối quá nhanh!



Nhanh đến mức gã hoàn toàn không nhìn thấy được hòa thượng thối ra tay như thế nào nữa!



Âm Tế Thiên hờ hững nói: “Thanh Phong thí chủ, ngươi đừng có ngất xỉu đấy nhé! Nếu không cái mạng nhỏ của ngươi cũng sẽ biến mất theo!”



Hắn muốn Thanh Phong tỉnh táo, muốn Thanh Phong cảm nhận được cơn đau sống không bằng chết này.



Thanh Phong vừa nghe, cả người chớp mắt tỉnh táo lại ngay.



Âm Tế Thiên nhếch khóe miệng một cái, từ từ nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Bảo, chợt lộ ra ý cười yêu diễm: “Thanh Bảo thí chủ, đến ngươi rồi!”