Phật Môn Ác Thê

Chương 119 : Trêu cợt lão

Ngày đăng: 13:24 18/04/20


“Sư phụ! Đệ tử đến rồi!” Tiếng hô vang dội đánh gãy lời Âm Tế Thiên định nói.



Tịch Thiện ở cách đó hơn năm mươi trượng, hưng phấn kéo theo một đám người đi tới, dẫn đầu là ba mươi trưởng lão đời chữ Hư, sau nữa là mấy vạn đệ tử đầu bóng lưỡng của Vạn Phật Tự, bọn họ giống như sóng biển đổ dồn về phía bên này.



Khóe mắt mọi người thi nhau giật giật!



Trừ Bắc gia và Thuần Trần phái thì tất cả những người còn lại đều lui về một bên để cho mấy vạn đệ tử của Vạn Phật Tự chen vào đứng giữa hai phe, rồi đồng loạt chắp tay trước ngực, cùng hô to: “A di đà phật!” Mấy vạn hòa thượng mà đồng thời nói thì sẽ khiến âm thanh vang dội cực kỳ, giống như chuông lớn trong chùa, kéo dài lại trang nghiêm, thậm chí còn có khí thế không thể xâm phạm.



Mọi người: “…”



Hiện tại, bọn họ tuyệt đối tin tưởng câu nói lúc nãy của Hư Không trưởng lão ‘Bảo bọn họ niệm kinh dìm chết tên khốn kiếp kia!’ cũng không phải là không có cơ sở, đệ tử của Vạn Phật tự quả thật có thể làm chuyện đó. Bắc Sinh đứng sau Âm Tế Thiên, nhỏ giọng nói với Bắc Duy: “Ta thấy Bắc gia cũng nên học theo Vạn Phật Tự, làm cái khẩu hiện gì đó, sau này chỉ cần vừa đi ra thì đồng loại nói, nhất định sẽ tạo ra thêm khí thế cho Bắc gia!”



Bắc Duy tức giận trợn trắng mắt, chẳng lẽ gã không biết làm như vậy rất ngốc nghếch sao? Các trưởng lão đời chữ Hư nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì, sau đó có một người đi lên trước dò hỏi Hư Không: “Sư đệ, ngươi đây là…”



Hư Không thu hồi lại uy áp của mình, nói nhỏ: “Sư huynh, có người muốn ăn hiếp Tịch Thiên!”.



Huyền Bạch trưởng lão lau mồ hôi trên trán, vội vàng thu lại vẻ kiêu ngạo, sau đó cung kính nói: “Còn thỉnh Hư Không trưởng lão làm chứng, là Tịch Thiên của Vạn Phật Tự đả thương đồ nhi của lão phu trước, lão phu mới tìm hắn ta để tính sổ!”.



Lúc nãy lão dám kiêu ngạo hô to đòi gia chủ Bắc gia lăn ra đây, còn gọi thẳng tục danh của Bắc Vũ Hoành, không phải do cơn giận dữ khi Tịch Thiên cắt đầu lưỡi của đồ đệ lão, mà vì lão biết chắc Bắc gia không có người nào cảnh giới Đại Thừa, nghĩ là Thuần Trần phái có thể ức hiếp bọn họ.



Hiện giờ, Hư Không đến, đương nhiên lão phải thu lại vẻ kiêu ngạo kia, miễn cho đắc tội Bắc gia mà còn kèm theo đắc tội đến Vạn Phật Tự.




Tịch Thiện đột nhiên chạy lại đây, rú lên: “Sư phụ! Sao người lại để cho bọn họ rời đi? Như vậy là quá dễ dàng cho đám người dám bắt nạt Tịch Thiên rồi!”



Hư Không an ủi: “Đừng lo lắng, đợi sau khi vào trong rừng, sư phụ và ngươi liên thủ trêu cợt lão!”



“Hư Không!” Hư Thực không thể nhịn được mà trầm giọng quát: “Sao ngươi có thể dạy hư đồ đệ của mình như thế!” Bản thân y học xấu thì thôi, đã vậy còn dạy hư đồ đệ của mình.



“Ngươi xem sư bá ngươi dài dòng chưa, các ngươi về sau không được học theo hắn!”



Hư Không nhìn Hư Thực đang thở phì phì, nghiêng người xoa xoa đầu Âm Tế Thiên, cảm giác thấy tay hơi rát rát không khỏi ngẩn cả người, sau đó cười nói: “Tóc dài!”



Tịch Thiện trừng lớn mắt: “Tịch Thiên, sao ngươi lại để tóc dài ra! Chẳng nhẽ trên người ngươi không mang theo dao cạo sao? Nếu không thì sư huynh cho ngươi mượn dao cạo!”



Hư Không vươn tay ngăn trở Tịch Thiện lấy dao, nói: “Nếu dài ra rồi thì cứ để nó dài đi!”



Tịch Thiện và Âm Tế Thiên sửng sốt. Hư Không vươn tay sờ chu sa chí giữa mày Âm Tế Thiên, mãi sau mới không đầu không đuôi thốt lên một câu: “Nếu phải dài thì vẫn cứ phải dài ra!”



Có ý gì? Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn Hư Không: “Sư phụ, người…”



Đang muốn hỏi y vì sao lại gả hắn cho Bắc gia, liền nghe được có người hoảng sợ quát: “Yêu thú bên trong tấn công đến đây rồi!”