Phật Môn Ác Thê
Chương 131 : Thủ danh (gọi là …)
Ngày đăng: 13:25 18/04/20
Tịch Thiện cười cười, rồi bỗng đột nhiên khựng lại, sau đó nghiêm túc nhìn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên thấy sắc mặt Tịch Thiện không đúng lắm, bèn nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Tịch Thiện đảo mắt nhìn quanh, rồi quay sang nói với Bắc Vũ Hoành rằng gã muốn cùng Âm Tế Thiên ôn chuyện riêng tư, kế tiếp liền kéo hắn đến một nơi yên tĩnh. Tịch Thiện dùng linh lực làm một cái lá chắn che đi tiếng nói của hai người, cuối cùng mới thở dài nói rằng: “Vài ngày trước, chắc ngươi có nghe qua chuyện yêu thú cấp mười sinh sản chứ?”
Âm Tế Thiên nhướng mày: “Có nghe nói!”
Hắn đâu chỉ nghe nói mà còn biết rõ tin đó do Bắc Minh và Hiên Viên Duật cố tình thả ra. Hơn nữa, mục đích của việc này chẳng qua là muốn hấp dẫn lực chú ý của đám tu sĩ, để hai người bọn họ có thể thuận lợi đi vào trong tượng đá.
“Thế ngươi có biết tin này là giả hay không?”
Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu. Tịch Thiện lại thở dài: “Kỳ thực tin tức là thật hay giả cũng không quan trọng, hơn nữa người tung ra tin tức giả cũng không có ý muốn làm náo loạn. Nếu thật muốn trách thì chỉ có thể trách trong lòng mọi người ai cũng có chữ tham. Nếu không thì trong nửa tháng ngắn ngủi cũng không chết nhiều tu sĩ như vậy!”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Sư huynh, ngươi vừa mới nói… nửa tháng ngắn ngủi?”
Sau khi hắn và bọn Bắc Minh đi vào thông đạo, nhiều nhất cũng chỉ tốn hai ngày để tới cửa lớn của tượng đá, kế đó đi loạn ở trong ấy khoảng hai ba canh giờ, vì sao bên ngoài lại tận nửa tháng?”
“Đúng vậy!”
Tịch Thiện cũng không chú ý tới vẻ kinh ngạc của Âm Tế Thiên, gã nhăn chặt mày tiếp tục nói: “Trong đám tu sĩ chết đi, đa số đều là người Lăng gia. Do đó, Thú Triều đối với người Lăng gia mà nói, vừa tổn hại người vừa không thu được gì, bất quá chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây”.
“Sau Thú Triều, người Lăng gia rỉ tai nhau chuyện Bắc gia nhân dịp Thú Triều, sát hại đệ tử của bọn họ, hiện giờ hai gia tộc đang trong cục diện không đội trời chung”.
Tuy Âm Tế Thiên rất kinh ngạc vì chuyện này nhưng cũng nhanh chóng bắt được trọng tâm: “Sư huynh nói với ta chuyện này là lo cho ta ở lại Bắc gia sẽ tùy thời gặp nguy hiểm?”
“Đúng thế!”
Tịch Thiện đáp, sau đó lại cẩn thận nhìn bốn phía, chắc chắn rằng không có người nhìn thấy bọn họ mới lấy từ trong không gian ra một đống pháp khí, pháp bảo, phù chú gì đó nhét vào túi Càn Khôn của Âm Tế Thiên, miệng cũng vừa giải thích: “Mấy cái này là ta và sư phụ tìm được trên người đám tu sĩ chết đi, ta và sư phụ đã sàng lọc qua, cho nên không cần linh lực cũng có thể dùng được. Ngươi cầm lấy phòng khi cần thiết!”
“…”
“Đương nhiên có thể!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Nếu đã thế thì còn sợ gì nữa? Có các ngươi ở đây, nhất định đám yêu thú sẽ không thương tổn được ta!”
Bắc Sinh nhìn Bắc Duy, thấy gã gật đầu mới mở túi thú thả yêu thú ra. Âm Tế Thiên nhìn một vệt sáng từ trong túi thú của Bắc Sinh bay ra, sau đó dừng lại dưới chân bọn họ, rồi hóa thành một nhúm lông xù lớn bằng nắm tay như quả cầu tuyết.
“Quả cầu này là yêu thú sao?”
Bắc Sinh đen mặt gật đầu: “Nó là Cầu Thử, nghe nói năng lực của nó là ăn uống…”
Âm Tế Thiên: “…”
Khó trách Bắc Sinh nhắc tới chuyện đổi yêu thú lại tức giận như vậy. Cầu Thử vừa nhìn thấy Âm Tế Thiên liền không ngừng run rẩy thân hình nhỏ bé, kế tiếp thật cẩn thận vươn cái chân nhỏ xíu đi đến cạnh hắn.
“Thiếu phu nhân, cẩn thận!” Bắc Duy che trở phía trước Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên đẩy Bắc Duy ra: “Ngươi sợ cái gì! Nó bé như thế làm sao làm bị thương ta được?”
“Nhưng mà…”
Không để Bắc Sinh nói xong, Âm Tế Thiên đã ngồi xổm xuống, sờ quả cầu không biết đâu là đầu đâu là mông, vỗ vỗ nói: “Bắc Sinh, sao ngươi không đặt tên cho nó? Nếu không ta đặt giùm cho, được chứ?”
Bắc Sinh và Bắc Duy đều kinh ngạc nhìn Cầu Thử ngoan ngoãn nằm im trong tay Âm Tế Thiên, hơn nữa lúc Âm Tế Thiên nói sẽ đặt tên cho nó thì nó hết sức hưng phấn, còn nhảy lên vài cái. Hai người không khỏi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Cầu Thử đang dịu ngoan còn hơn cả yêu thú đã khế ước. Bắc Sinh không nhịn được đưa tay chọc cái thân thể béo tròn kia, xúc cảm mềm mại, những bực tức lúc trước cũng không cánh mà bay. Gã đè nén hưng phấn trong lòng hỏi: “Thiếu phu nhân, người muốn đặt tên cho nó là gì?”
Âm Tế Thiên vuốt lông trên người Cầu Thử, vừa nghĩ vừa nói: “Nó bé xíu như vậy chắc lá gan cũng không lớn, Bắc Sinh muốn nó về sau sẽ mạnh mẽ hơn một chút đúng không? Còn ta lại hy vọng về sau nó có thể dũng cảm bảo vệ chủ nhân khế ước của nó, vậy cứ gọi nó là Dũng Mãnh, nếu năng lực của nó là ăn uống, như vậy hy vọng về sau nó cái gì cũng có thể ăn, hấp thu tất cả để chuyển thành năng lực của bản thân”
Bắc Sinh và Bắc Duy nghe Âm Tế Thiên đặt cho cái cục lông chỉ to bằng cái nắm tay kia là Dũng Mãnh, nhất thời người ngã trái người ngã phải, tất cả khó chịu trước đó giờ phút này đều bị đá lên chín tầng mây, bởi vì bọn họ chỉ lo cười cho nên không để ý tới biến hóa của Cầu Thử